Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Địa vị khác biệt một trời một vựcv

Phiên bản Dịch · 1673 chữ

Trận hỗn loạn này đến rồi đi nhanh chóng, trong nháy mắt, Quân Lạc cùng Nguyệt Ảnh đã đi theo Mộ Tử Sơ vào Xuân Phong Các.

Vị tú bà kia vì để bày tỏ sự áy náy của mình, liền an bài cho ba người bọn họ trong một gian phòng riêng thượng hạng.

Phòng riêng nằm ở lầu hai, chỉ cần đẩy cửa sổ ra, là có thể nhìn thấy bên ngoài cửa sổ ngựa xe qua lại tấp nập.

Tú bà thấy ba người đã ngồi xuống, liền cười nói: "Không biết lần này Mộ công tử muốn nghe ai hát."

Mộ Tử Sơ lắc đầu: "

Tú bà nghe nói vậy mặt liền biến sắc, thầm nghĩ, trước giờ Mộ công tử là ra tay hào phóng nhất, đặc biệt là đối với các cô nương ca hát, bây giờ ngay cả cô nương cũng không gọi, lẽ nào muốn thiếu một số bạc lớn.

Tú bà trong lòng có chút không vui, nhưng đối với một người danh giá như vậy, bà ta cũng không dám nói gì thêm nữa, chỉ có thể cười cứng ngắc, định khéo léo rời khỏi phòng.

"Nói đến đây, còn phải cảm tạ mama cho muội muội của ta tiến vào Xuân Phong Các ." Nói xong, một đĩnh bạc liền rơi xuống trước mặt tú bà, nhất thời nụ cười của tú bà càng thêm chân thành.

Tú bà giơ khăn: "Công tử cô nương chơi vui vẻ, ta đây, sẽ không đưa khuôn mặt già nua này làm phiền các người."

Nói xong, tú bà kia liền một mặt vui mừng mang theo thỏi bạc rời đi.

Bên trong lại lần nữa yên tĩnh trở lại.

Kể cả Quân Lạc cũng không mở miệng.

Lúc này Quân Lạc đã biết Xuân Phong Các là nơi như nào, cũng biết được những thứ gọi là "ca hát" rốt cuộc là như thế nào mà tồn tại.

Càng thêm biết được bản thân mình ở trước cửa gây ra hỗn loạn cỡ nào. Nói một chút đúng là giả dối không biết xấu hổ, nhưng dù gì trời sinh cũng có da mặt dày, bằng không cũng sẽ không tự nhiên mà theo vào trong này.

Có điều theo như suy nghĩ của Mộ Từ Sơn, Quân Lạc vẫn chỉ là cô nương mười bốn tuổi, có chút tâm tình hãy còn không thể che giấu tốt.

Hắn ta khẽ cười và lấy một tách trà cho Quân Lạc và Nguyệt Ảnh.

"Kỳ thực, đây là lần đầu tiên ở thế tục ta gặp được đệ tử của phái Thiên Tẫn......."

Quân Lạc chọn một miếng trong khay điểm tâm, cắn một cái, vẻ mặt hình như có chút hững hờ: "Đó là bởi vì những đệ tử của những đại môn phái như các người vốn dĩ rất ít tới những nơi thế tục như này, xác suất gặp mặt tự nhiên cũng ít hơn.

Đối với phần lớn tu sĩ mà nói, giữa người bình thường và các tu sĩ tồn tại một khoảng cách không thể vượt qua, lâu ngày sẽ sinh ra cảm giác ưu việt khó giải thích được, thậm chí sẽ còn mang theo một chút ý tứ cao cao tại thượng.

Dần dà, rất nhiều tu sĩ sau khi hoàn thành xong nền tảng, đều không nguyện ý quay lại những thành trì có nhiều phàm nhân sinh sống, thứ nhất là lãng phí thời gian, thứ hai là không cần thiết.

Nếu bọn họ đã bước lên được tiên đồ, thì nhất định sẽ có khoảng cách với người bình thường.

Tu vi cao, bọn họ có thể sống hơn mấy trăm nghìn năm, nhưng người bình thường bất quá cũng chỉ sống được đến trăm tuổi là sẽ một lần nữa đi vào luân hồi.

Có lẽ là bởi vì có quá nhiều tu sĩ có ý niệm như vậy, nên khiến cho tu sĩ cùng phàm nhân ở thế gian này càng ngày càng ít có sự giao tiếp.

Hoắc viên ngoại kia nếu biết về phái Thiên Tẫn, chắc hẳn là cũng biết về phái Vân Linh, nhưng tại sao ông ta lại chọn tìm kiếm sự giúp đỡ của phái Thiên Tẫn mà không phải là phái Linh Vân?

Nguyên nhân của việc này vô cùng đơn giản, chẳng qua là từ lâu người ta đã sớm không để ý tới thế sự mà thôi.

Dù cho thế sự này có khả năng cũng có sự tham gia của yêu quỷ........

Đương nhiên ngoại trừ đệ tử của những đại môn phái này rất ít khi đến tới địa giới của phàm nhân, còn có một nguyên nhân khác cực kỳ quan trọng, chính là đệ tử của phái Thiên Tẫn quá ít.

Nghìn năm trước, phái Thiên Tẫn là môn phái đứng đầu, nhưng suy cho cùng chỉ là chuyện của nghìn năm trước, hiện tại đệ tử của phái Thiên Tẫn còn chưa đến một trăm người.

Có thể nói, hiện nay phái Thiên Tẫn cũng không được là môn phái hạng ba, mà chỉ là một môn phái nhỏ bé.

Mộ Tử Sơ nhấp một ngụm trà trong chén: "Điểm này quả thực không sai, bây giờ chính xác là có rất ít tu sĩ đồng ý đến thành trì của người phàm tục. Có điều tại hạ và bọn họ đại khái là có chút bất đồng........"

Quân Lạc vừa ăn bánh điểm tâm trong tay vừa gật đầu nói: "Quả thực không giống nhau, ta cũng là lần đầu tiên thấy tu sĩ mê muội với nữ sắc như vậy."

Mộ Tử Sơ dở khóc dở cười: "Tiểu bằng hữu, cô nương hình như là đối với tại hạ có chút gì đó hiểu lầm? Luôn cảm thấy, cô nương dường như là có chút không bằng lòng với tại hạ."

Quân Lạc nhướng mi: 'Các hạ suy nghĩ nhiều rồi. Ta đối với ngươi không có ý kiến, ta là đối với hết thảy các ngươi..........a a a........."

Quân Lạc chưa nói xong đã bị Nguyệt Ảnh dùng thuật cấm nói ngăn miệng lại.

"Xin lỗi, tiểu muội ngày thường đã quen ăn nói lung tung, xin đạo hữu thứ lỗi."

Nguyệt Ảnh lại lập tức trừng mắt nhìn Quân Lạc: "Ăn uống cũng không ngăn được các miệng của ngươi."

Mộ Tử Sơ không tức giận, ngược lại lắc đầu như thở dài, "Đạo hữu của ngươi hồn nhiên thẳng thắn, thật hiếm thấy..." Nói đến đây, Mộ Tử Sơ dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Ta nghĩ ta có lẽ là hiểu được cảm nghĩ của Quân Lạc đạo hữu........."

Chủ đề này lại không được kéo dài.

Bởi lẽ ba người ở đây đều không phải là kẻ ngốc, bọn họ đều biết chủ đề này ẩn sau lịch sử ra sao.

Và Nguyệt Ảnh đã khiến cho Quân Lạc im lặng, cũng là vì không muốn Quân Lạc dính líu quá nhiều đến cái này.

Một số oán khí thù hận lẽ ra đã kết thúc từ lâu, huống hồi là do thế hệ đệ tử mới kế thừa.

Nguyệt Ảnh trừng mắt nhìn Quân Lạc cảnh cáo, Quân Lạc cong môi, lúc giải trừ thuật cấm nói xong rốt cuộc cũng không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ như có cái gì ngoài cửa sổ đang hấp dẫn nàng.

Dù sao thì Mộ Tử Sơ cũng đến từ đại môn phái, là người cũng hiểu được tình cảm con người, hắn nở nụ cười phá vỡ bầu không khí có chút ngột ngạt: "Nói đến đây, không biết lần này hai vị đạo hữu đến Cảnh Thành có chuyện gì, nếu như các vị cần giúp đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể đến Hồi Xuân Lâu tìm ta."

Nguyệt Ảnh gật đầu: "Chúng tôi là đang phụng mệnh sư phụ đến nơi này làm việc, không lâu nữa sẽ phải quay trở lại môn phái. Có điều vẫn xin đa tạ ý tốt của Mộ đạo hữu, nhưng..........Mộ đạo hữu ở lại nơi này lâu dài sao?"

Mộ Tử Sơ đột nhiên cười lớn: "Lời nói này của ngươi đúng là khéo léo, nếu như là người ngoài sợ là chỉ có thể nói, ta không phải là người đứng đắn, mỗi ngày đều ngủ cùng nữ nhân."

Nguyệt Ảnh lắc đầu: "Mộ đạo hữu tuy rằng có vẻ hay bỡn cợt, nhưng thực ra tâm tư cao thượng, tuyệt đối không phải là hạng người tham tiền háo sắc. Ngươi nói như vậy, quả thực là đã tự làm mình thấp đi rồi."

Mộ Tử Sơ cầm tách trà trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp.

Ngay cả người ngoài cũng tin tưởng vào phẩm hạnh của hắn, nhưng nàng.........

"Thực không dám giấu, ta không phải mỗi ngày đều ở đây, có điều trong Hồi Xuân Lâu này có người giúp ta làm việc, nếu muốn tìm ta, chỉ cần chuyển tin tức cho người đưa tin ở đây, ta sẽ nhận được tin tức."

Tiếp đó, hầu như vẫn là Mộ Tử Sơ cùng Nguyệt Ảnh hai người trò chuyện.

Nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người không sâu lắm, nhưng sau cuộc nói chuyện này, cũng đã có sự hiểu biết nhất định về nhau.

Thì ra Mộ Tử Sơ này quả thực không phải là kẻ lừa đảo, hắn chính là tiểu đệ tử thân truyền của trưởng môn phái Vân Linh, bởi vì thiên phú dị thưởng nên trong phái cũng rất được nuông chiều.

Phải biết rằng đệ tử thân truyền của phái Linh Vân cũng không thể so với đệ tử thân truyền của phái Thiên Tẫn.

Tuy rằng cả hai đều là thân truyền, nhưng trên thực tế địa vị ở trong giới tu sĩ cũng khác biệt một trời một vực.

Bạn đang đọc Tiên Đồ Nghịch Hành 1 của Huyền Chiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rinnn19
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.