Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộ Tử Sơ

Phiên bản Dịch · 1602 chữ

Trong nháy mắt màn đêm đã buông xuống, tuy rằng sắc trời đã hoàn toàn tối đen, nhưng vẫn còn chưa đến nửa đêm.

Hai người Quân Lạc và Nguyệt Ảnh cũng không nóng lòng đi tới Hoắc phủ, mà vẫn đang đi dạo trên phố xá.

Cảnh Thành chắc chắn là sôi động vào ban ngày, nhưng không ngờ rằng vào ban đêm lượng người đi bộ dạo bước trên đường cũng không hề giảm chút nào, thậm chí so với ban ngày cũng không kém cạnh bao nhiêu.

Phố lớn, ngõ nhỏ dần dần sáng đèn, cả Cảnh Thành ngập tràn sắc màu.

Đặc biệt là Phố hoa và Ngõ liễu, bên cạnh tiệc tùng linh đình, còn có những có gái ăn mặc xinh đẹp đứng trước cửa hàng nói cười với khách qua đường.

Những ai không kiềm chế được, liền bị các cô nương dụ dỗ đưa thẳng vào trong điếm.

Vừa khéo lúc này Quân Lạc cùng Nguyệt Ảnh cũng đi ngang qua nơi này.

Quân Lạc mở to đôi mắt xinh đẹp của mình, đọc to tấm bảng hiệu của cửa hàng: "Xuân Phong lâu?"

Sắc mặt Nguyệt Ảnh khẽ trầm xuống, nắm lấy tay Quân Lạc muốn mang nàng rời đi "Nơi này không phải là nơi ngươi nên đến, chúng ta đi đến quán trà bên cạnh xem xem, nói không chừng còn có thể thu thập được ít tin tức hữu dụng......."

Quân Lạc thấy mặt Nguyệt Ảnh biến sắc thì lại càng tò mò "Vậy, đây là nơi nào? Có thể khiến cho ngươi, một cái đầu gỗ nghe đến mặt đã biến sắc?"

Vừa nói, nàng vừa thoát ra khỏi sự kiềm chế của Nguyệt Ảnh, hắn không cho nàng đi, nàng càng muốn đi!

Nguyệt Ảnh là cùng Quân Lạc từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, hiển nhiên cũng vô cùng hiểu rõ vị tiểu tổ tông này.

Hắn xoa xoa trán, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Nơi này thật không có gì tốt đẹp, nếu người đi, quay đầu lại sư phụ có thể đánh gãy chân ngươi."

Ngay lúc Quân Lạc định hỏi cho ra lẽ, bên cạnh đột nhiên truyền tới một trận cười khe khẽ.

"Phốc.......Ta nói vị huynh đài này, lệnh muội cũng thật là ngây thơ, là lần đầu tiên nhìn thấy thế sự đi."

"Ta cảm thấy ngươi ở nơi này che che giấu giấu không bằng hào phóng nói cho nàng ra biết đây là nơi nào, nói không chừng nàng ta nghe xong liền biết khó mà lui, không cần phải phí hết tâm tư như vậy."

Đột nhiên mở miệng là một nam nhân trẻ tuổi một thân mang thanh sam, nghe hắn nói, hình như là đã đứng bên cạnh xem náo nhiệt hồi lâu........

Quân Lạc nghe vậy liền thăm dò người mới tới một phen, sau khi nhìn thấy, liền lập tức cảnh giác. Người này cũng giống như bọn họ, không phải người bình thường mà là một tu sĩ.

Nam nhân mang thanh sam dường như cũng đã nhận ra sự cảnh giác của Quân Lạc, hắn dừng lại một chút rồi mỉm cười: "Tại hạ là Mộ Tử Sơ của *Thanh Linh Sơn Vân Linh Môn, không biết hai vị đạo hữu đây là......."

(* Núi Thanh Linh, phái Vân Linh)

Đối với tu sĩ bình thường mà nói, Thanh Linh sơn, Vân Linh môn là một trong những đại môn phái đi đầu, cùng tiểu bại hoại môn phái bọn họ hoàn toàn không giống nhau.......

Có điều theo lễ phép, Quân Lạc và Nguyệt Ảnh đương nhiên cũng phải tự mình báo môn phái.

Mộ Tử Sơ khẽ cười gật đầu: "Hóa ra là hai vị Thiên Tẫn phái, rất hân hạnh được gặp."

Quân Lạc nhíu mày: "Nhìn dáng dấp người kia, tựa hồ biết phái Thanh Tẫn chúng ta?"

Thiên Tẫn phái là môn phái không nổi tiếng, cơ hồ rất ít người biết đến........Không, nói chính xác là rất ít được các đệ tử môn phái có thân phận có địa vị chú ý. Dù sao trong các đại hội trước kia, bọn họ đều bị bỏ quên.

Quân Lạc tuổi còn nhỏ, chỉ cùng trưởng lão trong phái đi xem náo nhiệt một lần, về phần đại hội sau đó, đều chỉ là nghe trưởng lão trong phái hoặc sư huynh sư đệ truyền lại mà thôi.

Cũng chính vì lý do này, mà Quân Lạc rất ngạc nhiên khi Mộ Tử Sơ biết về phái của bọn họ.

Lẽ nào đệ tử của những đại môn phái này cuối cùng cũng chịu rời mắt khỏi đỉnh đầu sao?

"Thiên Tẫn phái núi Lưu Pha cũng là một môn phái đứng đầu hàng ngàn năm trước, tại hạ tất nhiên là biết được."

Nguyệt Ảnh và Quân Lạc mặt biến sắc, nhất thời không nói được gì, nếu muốn nói về phái Thiên Tẫn mấy nghìn năm trước, giờ đây người biết cũng không nhiều, ngoại trừ những lão quái vật đã sống nghìn năm kia, phái Thiên Tẫn đã sớm bị thay đổi theo thời đại, bị chôn vùi trong cát bụi từ lâu.

Mặc dù Quân Lạc đã sống mười bốn năm nhưng rất ít tiếp xúc với các đệ tử môn phái khác trong Tu Chân giới, nhưng cũng không phải là không tiếp xúc qua. Có điều đây là lần đầu tiên nghe thấy từ trong miệng người khác mấy chữ núi Lưu Pha, Thiên Tẫn phái.

Quân Lạc vốn là người nhanh trí, trong nháy mắt liền đoán được người này là một người không tầm thường, cho dù là ở Vân Linh Môn, môn phái hàng đầu kia, sợ rằng cũng không có thể nói được những câu trên. Dù sao chuyện một đệ tử bình thường có thể biết mấy nghìn năm trước phát sinh chuyện gì, kỳ thực cũng không nhiều lắm.

"Có thể được gặp hai người ở đây cũng coi như là có duyên, chi bằng chúng ta cứ tiếp tục ở đây?"

Nguyệt Ảnh nhéo lông mày, tựa như là muốn cự tuyệt, nhưng Quân Lạc so với hắn lại nhanh hơn một bước liền mở miệng.

"Được, tiếp tục ở lại đây." Nói xong Quân Lạc quay đầu nhìn Nguyệt Ảnh nở ra nụ cười có vài phần hung hăng.

Chân dài ngay lập tức liền muốn bước vào bên trong.

Ai ngờ người còn chưa bước vào, đã bị một người phụ nữ với khuôn mặt trang điểm kỳ lạ chặn lại, người phụ nữ kia thân hình hơi đẫy đà, tuổi tác so với các cô nương khác cũng lớn hơn rất nhiều, nàng ta dường như là một thành viên của những nữ tử xinh đẹp bên trong kia, nhưng lại dường như không phải.........

Lúc này, sắc mặt nàng ta không vui nhìn Quân Lạc, ngữ khí tuy mềm mại, nhưng vẫn là có chút châm chọc.

"Cô nương, người có ý gì? Thanh Phong Lâu chúng tôi thật là không tiếp khách nữ."

Quân Lạc hơi nheo mắt: "Ngươi là đang kỳ thị giới tính của ta?"

Nữ nhân béo hơi run run, lúc này mới phản ứng lại, cô nương trước mắt sợ là có mấy phần không rành thế sự.

"Ta nói cô nương, người không thể nào không biết Thanh Phong Lâu của tôi là nơi nào đi."

Khóe môi Quân Lạc hơi nhếch lên, trong mắt hiện lên vài phần lạnh lùng: "Ta tuy rằng tuổi tác không thể so với ngươi, nhưng đầm rồng hang hổ ta xông qua cũng không ít, ta không tin rằng, thiên hạ này còn có nơi ta không thể đến!"

Vốn là một bầu không khí căng thẳng, nhưng những cô nương xinh đẹp bên cạnh lại đột nhiên nở nụ cười.

Kể cả Mộ Tử Sơ ở phía sau cũng giống như không nhịn được cười, chỉ có Nguyệt Ảnh là bất đắc dĩ đặt tay lên trán, tựa hồ muốn lập tức đem Quân Lạc đi ra khỏi đây, không quay lại nữa.

Mặc dù tú bà cũng biết Quân Lạc chỉ là vô ý, nhưng nàng ta thực sự không muốn giải thích với những cô nương không biết gì như vậy, nàng ta vung tay lên, trong điếm lập tức xuất hiện bốn người to lớn đi ra.

Lúc này Mộ Tử Sơ liền đứng lên, "Thành thực xin lỗi, muội muội ta lần đầu tiên xuống núi, đối với chuyện trần tục này cũng không biết nhiều lắm, lần này ta cũng chỉ là dẫn nàng ấy đến đây xem một chút, vẫn xin mama châm chước một chút."

Tú bà lúc này mới nhìn thấy Mộ Tử Sơ ở phía sau Quân Lạc.

Chỉ thấy khuôn mặt vẫn còn phủ đầy mây đen kia bỗng nở một nụ cười tươi như hoa, "Hóa ra là muội muội của Mộ công tử, Mộ công tử người sao không chịu nói sớm, bằng không sao có sự hiểu lầm này."

Vừa nói còn vừa vung chiếc khăn trên tay hướng về trên người Mộ Tử Sơ.

Quân Lạc liền chú ý, Mộ Tử Sơ vừa xuất hiện, không chỉ là vị tú bà này hai mắt sáng rực lên, mà những cô nương phía sau đều đồng loạt nhìn về phía Mộ Tử Sơ, tựa hồ như có thương lượng từ trước.

Tâm trạng Quân Lạc hơi bối rối, lập tức ý thức được, người trước mắt có lẽ là khách quen ở đây......

Bạn đang đọc Tiên Đồ Nghịch Hành 1 của Huyền Chiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rinnn19
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.