Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đức Duy

Tiểu thuyết gốc · 1094 chữ

Những ngày sau đó là những event rải rác. Ban đầu ai cũng hào hứng với nó nhưng những thứ phải chuẩn bị quá nhiều, ai cũng lười cả. Công việc đẩy cho cán bộ lớp, từ lớp trưởng tới lớp phó lao động cho tới cán bộ môn, tổ trưởng tổ phó. Ôi thôi công việc, mua nguyên liệu, trình bày, trang trí. Làm không hết đừng mong bước ra khỏi cửa lớp.

Team rich kid đóng tiền rồi nên không làm cũng phải. Nhưng những con người lười chảy thây chảy mỡ ra thì nó lại là một câu chuyện khác. Ôi các bạn mình ơi, nhờ có tí việc, ban đầu là lười không làm, về sau bắt làm thì làm chả ra sao cả, cuối cùng cán bộ lại phải làm lại còn những bạn ấy thì thoát đẹp.

Một buổi chiều trong những chuỗi ngày đằng đẵng những việc vặt vớ vẩn ấy, tôi đang ngồi trong lớp thiết kế mô hình thì đội Đức Duy vừa đá bóng lên. Trong đó có mấy cậu bạn lớp khác thấy tôi thì chào hỏi làm quen, có vẻ khá nhiệt tình, tôi thì chỉ cười cho qua... haha mình khá chảnh nhỉ? Nhưng cũng không quan trọng bằng việc tối nay phải về sớm, tôi liền chúi đầu vào công việc còn dang dở.

Đức Duy thấy tôi chẳng mấy quan tâm cậu thì tiến lại gần, ngồi chiếc ghế phía trước mặt tôi, mặt đối mặt:

-"Làm gì thế?"

-"Công việc các cậu thải ra đấy."

Cậu trầm ngâm một lúc, đoạn ngập ngừng hỏi tôi:

-"Cần giúp không?"

-"Haha.. tốt nhất là đừng đụng vào, tôi không muốn làm lại từ đầu đâu." - Tôi cười chế giễu, khá thích nói chuyện kiểu này mặc dù trông nó khá ngứa đòn.

Cậu chẳng nói thêm gì, ngồi nhìn mô hình đang dần được hoàn thiện bởi tôi. Một lúc sau chuyển sang nghịch bình nước, tới lúc tôi cần đi lấy thêm đồ thì đứng lên phát hiện bị tê chân liền ngồi phịch xuống. Cậu như cảm nhận được động tĩnh của tôi thì đứng dậy hỏi cần lấy gì rồi cậu lấy luôn cho tôi. Khá khác mấy đứa con trai trong lớp, không đùn đẩy đến mức phải phá hoại. Đưa đồ cho tôi xong cậu lại về đúng chỗ, ngồi yên vị đưa đồ này đồ kia cho tôi lắm. Cằm cậu tựa trên chai nước, một tay giữ mô hình, một tay đưa đồ cho tôi. Cũng chẳng nhanh hơn là bao nhưng cũng có công của cậu.

Làm xong, cảm ơn cậu một câu rồi tôi liền ra về luôn. Chân vẫn còn mỏi, tôi lết từng bước xuống, cầu thang dài dằng dặc phía trước vẫn chưa thấy điểm dừng. Đầu đau nhức, dạo này thức đêm nhiều quá... cảm thấy chóng mặt đau đầu. Đang loạng choạng, cảm thấy bản thân như sắp ngã xuống thì có một bàn tay nắm lấy cổ tay tôi, đầu tôi đập vào ngực cậu, tay kia cậu ôm lấy lưng tôi. Cậu bảo để cậu đưa tôi về, tôi mệt nên cũng chẳng có ý kiến gì, căn bản tôi cũng muốn nằm luôn xuống đây rồi.

Cậu dắt chiếc xe đạp của cậu ra, may là xe cậu lắp thêm yên sau, không thì chắc tôi phải đứng trên hai cái ốc vít trên bánh xe của chiếc địa hình này mất. Cậu lên xe trước rồi tới tôi, mãi sau cậu vẫn chẳng đi. Mất kiên nhẫn, tôi đập vào lưng cậu ý bảo đi đi thì cậu lại thở dài bảo:

-"Bám vào tôi."

-"Phiền phức..."

Tôi còn chưa nói xong cậu đã kéo tay cổ tôi để cố định eo cậu, giọng ngập ngừng:

-"Sẽ ngã."

Tôi thở dài rồi ngồi thẳng lên, hai tay nắm lấy vạt áo cậu một cách miễn cưỡng sau đó mệt mỏi nói:

-"Đi được rồi đấy."

Sau đó chiếc xe phóng đi thật nhanh trên con đường dài. Thành phố nhộn nhịp, ánh chiều tà vương vãi trên nền đất. Mặt trời cam cam lấp ló sau những tòa nhà cao tầng, áng mây trôi bồng bềnh vô định, không khí man mát phả vào mặt, tỉnh ra đôi chút, ngó nghiêng ngắm cảnh vật quanh đây. Tôi thẩn thơ ngắm nhìn, đột nhiên lướt qua một bóng hình khá quen thuộc, nhưng lúc ấy lại chẳng thể nhớ ra là ai. Đức Duy chở tôi về nhà, tôi liền xuống xe rồi chào cậu. Cậu cũng quay xe rồi đi thẳng. Ngược đường mà vẫn đèo tôi về, bạn tốt. Tôi thẫn thờ đi vào nhà, đi ngay lên phòng. Chẳng thay quần áo gì, tôi nhảy luôn lên giường đánh một giấc đến đêm.

Nửa đêm mở mắt, mở điện thoại lên xem giờ thì thấy thông báo từ facebook, tôi vào xem thì thấy lời mời kết bạn từ Duy. Bạn tốt mà, chẳng ngần ngại đồng ý ngay. Ngay sau khi tôi đồng ý, thông báo tin nhắn lại hiện lên:

-"Đợt cậu duyệt lâu thật đấy."

-"Mới ngủ dậy, đồng ý ngay đấy."

-"Ngủ? Vừa dậy?"

-"Ừ."

-"Ngủ từ bao giờ?"

-"Từ lúc về."

-"Thế thì kiểu gì đêm nay bà cũng mất ngủ thôi."

-"Haha.. mai sống sao qua tiết?"

-"Đầu năm học hành mấy đâu mà sợ? Đêm nay tôi thức với bà, ok?"

-"Tùy ông

Hai đứa call với nhau tới gần sáng, chẳng ai để ý cách xưng hô đã thay đổi cả. Sáng hôm sau, mắt vẫn sáng trưng như lắp đèn, bọng mắt chắc vì mắt quá sáng nên nhìn tổng thể thì sưng một bọng đen xì. Chết tôi rồi, quá dị. Đi học vậy sao được??

Ngồi lau nước lạnh một lúc mới đỡ đi đôi chút, tôi xuống nhà ăn sáng. Mẹ tôi hỏi sao lại thành ra thế này, hôm qua về còn chẳng ăn uống, về là liền đi ngủ. Tôi chỉ kêu mệt, mà mệt thật sự. Đèn chập chờn rồi, lúc lên lúc tắt, tôi nhờ chị đưa đi học, bà ấy càu nhàu mãi.

Đến lớp, Duy ngồi ngay phía trên tôi, sau khi cô sắp xếp lại thì thành vậy đó, không hiểu sao. Tiết đầu tiên tôi đã muốn ngủ, gật gà gật gù rồi. Đột nhiên giọng Duy trầm trầm vang lên:

-"Ngủ đi tôi che cho."

Giờ này là tiết thực hành nên tôi không lo lắm, liền gục hẳn.

Bạn đang đọc Thương Nhầm Học Trưởng sáng tác bởi nmiin0812
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nmiin0812
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.