Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nước Cam

Tiểu thuyết gốc · 1101 chữ

Tay tôi run bần bật, cảm giác cả người nóng ran, tôi không dám ngẩng đầu, một tay đưa lên giả vờ chỉnh mái, để điện thoại xuống dưới gầm bàn dùng tay còn lại trả lời tin nhắn anh:

-"Chị em mà cũng suy nghĩ thấu đáo thế cơ à?"

-"Ai mà biết được, chắc tự nhiên hứng lên thôi."

Chắc chắn là do chị tôi có linh cảm từ vụ tôi hỏi về anh nên mới chủ động đưa như vậy, tự nhiên thấy thương bà chị mình ghê ấy. Tôi chẳng biết nhắn gì nữa, ngồi lướt facebook anh, facebook anh được rất nhiều người theo dõi, anh nổi như vậy tôi sao mà sánh được chứ?!

Một lúc sau thì anh phục vụ cũng mang đồ lên, chị tôi định đỡ đồ hộ anh thì anh rể đã nhanh tay hơn, anh ấy bê một đĩa pizza để về phía tôi và anh, hai đĩa còn lại gần với anh ấy và chị tôi hơn. Thật biết chiều người yêu... Đến lúc đưa nước, tay chị nhỡ huých vào người anh phục vụ, cốc nước đổ xuống bàn, bắn tung tóe. Chị vội đứng lên xin lỗi, cầm giấy lên lau giúp anh phục vụ. Còn anh rể, một đống nước bắn vào người vẫn bị lơ, nhưng anh rể biết do chị tôi nên không ý kiến, chỉ là.. sát quá, anh rể nóng mắt rồi! Anh ấy ngồi chống tay xuống bàn, nghiêng hẳn người về phía chị và anh phục vụ nhìn, mặc kệ nước trên người thấm vào quần áo thành những vết màu cam nhàn nhạt.

Về phía anh, anh bị đổ rất nhiều nước lên người, tôi vội đưa giấy cho anh, giúp anh thấm nước trên chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu đã ngả sao màu cam. Nước ướt đẫm áo anh từ phần ngực đổ xuống, áo ướt dính vào người anh như một lớp màng bọc trong suốt, cả vùng cơ rắn rỏi lộ ra. Anh mặc áo sơ mi đã thấy đẹp, lúc này lại càng thấy anh đẹp hơn. Không còn là chàng thư sinh mảnh khảnh, anh bây giờ rắn rỏi hơn, giống một chàng trai rất chú ý vẻ ngoài. Mất máu!! Chết tôi mất!!!

Tôi lau giúp anh, anh một tay tôi một tay. Cố làm thật nhanh nhưng vẫn không khá khẩm hơn là mấy. Anh vào wc sấy qua, một lúc sau mới ra ngoài, chiếc áo sơ mi có vẻ đã không còn quá ướt, nó không còn dính trên người anh. Chiếc sơ mi được anh bỏ ra ngoài, không còn sơ vin trông rất cuốn hút, không mang vẻ thư sinh như lúc ở trường, cũng không giống một đứa con trai chăm chuốt tới vẻ ngoài của chiếc áo ướt bết dính vào cơ thể. Anh bây giờ đẹp lạ lùng, áo sơ mi đúng là hợp với anh, giống như nó sinh ra là để anh mặc.

Bấy giờ mọi người đã bắt đầu ăn rồi, bỏ qua "cờ lắp bồ" đam mê thả hường nơi công cộng, tôi và anh im lặng ăn, thỉnh thoảng nói vài ba câu, thỉnh thoảng là chị tôi gợi chuyện, thỉnh thoảng là một status vui nào đó trên mạng được mọi người đưa ra góp vui. Tiếng cười đùa vang vọng khắp căn phòng rộng rãi. Thật may chỉ có chúng tôi ở tầng hai, không thì chắc đã bị nhắc nhở vài ba lần.

Chúng tôi lại bắt một chiếc taxi 4 chỗ về nhà, vẫn là tư thế kì quặc của anh rể và chị, tôi là ngưòi lợi nhất với chỗ ngồi đủ cho hai người ngồi, anh bên trên thì chỉ đường cho bác lái xe, chỉ đi đường nào sẽ tiện, đưa ai về trước sẽ nhanh hơn. Anh nói một hồi, giọng anh rất cuốn hút. Nhiều lúc tôi nghĩ anh là một thư sinh ít nói, một hotboy lạnh lùng, nhưng một số lúc lại thấy anh rất hòa đồng, rất lương thiện, anh nói rất nhiều. Một người dễ dàng đến gần, dễ dàng nói chuyện nhưng lại không dễ chạm vào, không dễ chiếm lấy. Tựa một bông hoa thủy tinh trong lồng kính, vạn ánh đèn chiếu xuống đều không thể khiến anh đánh mất đi vẻ đẹp của mình mà thậm chí còn tôn lên vẻ đẹp vốn có của anh, vạn người đi qua đều mân mê ngắm nhìn, lưu luyến trông anh thật lâu, muốn chạm vào anh nhưng lại không thể. Anh đẹp như thế, đẹp lạ lùng, đẹp đến nỗi tôi thấy bản thân dù có chị gái chống lưng để đến gần anh hơn thì tôi cũng chẳng thể chạm vào, tôi chẳng hơn những người con gái bình thường bên cạnh anh. Anh sẽ không để ý tới tôi đâu, nếu có thì chắc là em gái nhỏ. Nhưng gần anh là được, sau này có phải là em gái nhỏ tôi cũng cam lòng. Có người nói yêu thương một người đâu nhất thiết phải đứng bên cạnh, đúng không?

Nghĩ ngợi một lúc lâu thì xe đã chạy đến nhà, tôi mở cửa xe đi xuống, không quên chào anh và anh rể. Cùng chị tôi đứng trông chiếc xe hòa vào dòng người tan biến trong không gian. Chị tôi trưng vẻ mặt tiếc nuối đi vào nhà, tôi đi theo đằng sau. Vào tới phòng, thay quần áo ngủ rồi chạy sang phòng chị, chị đang nhắn tin với anh rể, miệng còn cười toe toét. Tôi trèo lên giường chị, chọc ngoáy:

-"Không thể dời nhau ra à? Còn chưa nổi 10 phút."

-"Em không thấy anh rể rất cuốn hút sao? Như một thanh nam châm vậy."

-"Nếu em thấy thế thì chị nên đề phòng đi vì chị có thêm một tình địch rồi đấy."

-"Nếu em thích Tú thì nên chủ động một chút, Tú bản chất không phải người quan tâm đến chuyện yêu đương, nó sẽ không chú ý, cũng không thấy có gì ấn tượng nếu như em thụ động hay muốn thuận theo tự nhiên đâu, mãnh liệt vào em gái."

Chị đột nhiên đổi chủ đề, mặt tôi nóng bừng, đạp chị hai phát, chối rằng tôi chẳng có ý đấy rồi chạy vội về phòng. Tôi lăn lộn trên giường mãi, nghĩ về hình bóng anh, rồi lại nghĩ về lời chị nói. Ngại quá! Thật khó vào giấc mà!!

Lại một đêm mất ngủ rồi...

Bạn đang đọc Thương Nhầm Học Trưởng sáng tác bởi nmiin0812
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nmiin0812
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.