Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2120 chữ

Một sợi đen đủi chui ra khỏi phòng từ cảnh cửa khép hờ, dường như nó có ý thức mà hướng về phía Cố Bách Nhiên quấn lên, đến khi dán lên người anh thì đen đủi lại bị thiêu cháy sạch sẽ giống như chạm phải ngọn lửa nóng bỏng.

Hàn Hướng Nhu hơi kinh ngạc nhướn mày lên rồi đánh giá Cố Bách Nhiên một lần nữa, hoàng minh tại ngạch, tử khí lâm ấn, có mệnh cách tốt trời sinh phú quý. Tuy người có tướng mạo kiểu này cả đời đều có vận khí vượng nhưng cũng không đến mức có thể trực tiếp thiêu hủy được đen đủi.

* Hoàng minh tại ngạch, tử khí lâm ấn: vầng trán màu vàng sáng sủa, ấn đường có luồng khí màu tím (Khí màu tím là loại khí tốt lành mang lại bình an và may mắn).

Cố Bách Nhiên thấy Hàn Hướng Nhu cứ ngẩn người nhìn chằm chằm vào mình không nói câu nào thì hơi nhíu mày lại: “Thư ký hàn, cô uống say rồi?”

Thực ra Hàn Hướng Nhu có uống một ly rượu vang đỏ nhưng đối với cô thì còn không được tính là hơi say. Cô nhìn thấy đen đủi vẫn không ngừng cuồn cuộn chui ra khỏi phòng lao vào Cố Bách Nhiên nên hỏi một câu theo bản năng: “Anh ăn cơm với ai vậy?”

Vừa nói xong, Hàn Hướng Nhu mới phát hiện câu hỏi của mình hơi riêng tư: “Xin lỗi, tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu.”

“Ồ, sao Bách Nhiên còn không trở về?” Trong phòng vang lên một giọng nói hơi chói tai của một người phụ nữ.

Cố Bách Nhiên nhíu mày, cùng với đó, trên mặt hiện lên biểu cảm ghét bỏ, anh bước nhanh về phía Hàn Hướng Nhu rồi cúi đầu nói nhỏ: “Có thể giúp tôi một việc gấp được không?” Vừa dứt lời, cửa phòng mở ra, một người phụ nữ mặc váy dài đi ra, cô ta nhìn thấy Hàn Hướng Nhu đang đứng cạnh Cố Bách Nhiên thì trên mặt hiện lên sự tức giận: “Bách Nhiên, cô ta là ai thế?”

Cố Bách Nhiên hơi mím môi, kéo cánh tay Hàn Hướng Nhu đi lướt qua người phụ nữ kia rồi đến phòng ăn: “Thật ngại quá, tôi có chút việc cần rời đi cùng với bạn một chút, mọi người cứ ăn thoải mái, thanh toán cứ ghi tên tôi.”

Người bên trong thi nhau đứng lên: “Sao tổng giám đốc Cố vừa tới đã đi vậy?”

“Đúng thế, có thế nào thì cũng ngồi xuống uống chén rượu đã.”

“Nếu không thì cùng nhau đi vào ngồi đi, cũng không phải người ngoài.”

“Tổng giám đốc Cố, anh xem mọi người đều là bạn của Dịch Tiếu, đừng bác mặt mũi của mọi người chứ!”

……

Cố Bách Nhiên không dao động, nói một câu xin lỗi đầy xa cách rồi cầm cánh tay của Hàn Hướng Nhu kéo tới cầu thang. Hàn Hướng Nhu quay đầu ra sau nhìn lướt qua, người phụ nữa mặc váy dài kia đang nhìn cô đầy oán độc, đen đủi đặc quánh vây lấy cô ta giống như con nhộng.

“Anh bị lừa tới?” Hàn Hướng Nhu hạ giọng hỏi một câu.

Sắc mặt Cố Bách Nhiên hơi khó coi, có lẽ là vì cảm ơn Hàn Hướng Nhu hỗ trợ nên lời giải thích vẫn mang ngữ điệu hòa nhã: “Một người bạn cũ đi học ở nước ngoài trở về hẹn gặp mặt, kết quả là sau khi tôi tới mới phát hiện một nửa trong số đó tôi không quen biết. Đặc biệt là người phụ nữ kia……” Cố Bách Nhiên nhíu mày vẻ ghét bỏ: “Cô ta cho tôi cảm giác rất không thoải mái.”

Hàn Hướng Nhu kinh ngạc liếc nhìn Cố Bách Nhiên, không nghĩ tới ngũ cảm của anh nhạy bén đến vậy. Theo lý thì người bình thường rất khó cảm nhận được sự tồn tại của đen đủi, cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác gì, nhưng không ngờ Cố Bách Nhiên lại có cảm giác không thoải mái.

Cố Bách Nhiên thấy Hàn Hướng Nhu nhìn chằm chằm vào mình không nói câu nào, lập tức cảm thấy hơi xấu hổ: “Có phải đã quấy rầy cô dùng bữa hay không?”

“Không sao, tôi đã ăn xong rồi.” Hàn Hướng Nhu nói: “Nếu cảm thấy áy náy thì đưa tôi vào nội thành đi, tôi định đi dạo phố một chút.”

Cố Bách Nhiên gật đầu: “Cũng vừa lúc tôi định trở về công ty một chuyến, có thể tiện đường đưa cô trở về.”

Hai người đi xuống tầng một, Liễu Triết đang ở trong đại sảnh tiếp đón khách, sau khi nhìn thấy Hàn Hướng Nhu liền lập tức đi tới: “Cô Hàn có cần gì không ạ?”

Hàn Hướng Nhu trả lời: “Làm phiền ông vào phòng cầm túi xách và di động của tôi xuống, tiện thể nhắn với anh tôi một tiếng là tôi đi về trước.”

Liễu Triết vội vàng đi tầng ba, vài phút sau Liễu Triết và Hàn Thịnh Vĩ cầm đồ của Hàn Hướng Nhu cùng đi xuống. Hàn Thịnh Vĩ nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi bên cạnh Hàn Hướng Nhu ở khu vực chờ thì trong lòng giật mình bèn vội vàng bước tới.

Hàn Hướng Nhu nhìn thấy Hàn Thịnh Vĩ đi tới thì đứng lên cười nói: “Để giám đốc Liễu cầm đồ mang xuống là được mà, sao anh lại đi xuống?”

“Em đột nhiên yên lặng muốn tự mình rời đi thì đương nhiên anh muốn xuống dưới nhìn xem sao lại thế này rồi.” Hàn Thịnh Vĩ vừa đưa túi xách cho Hàn Hướng Nhu vừa liếc nhìn người đàn ông bên cạnh cô không hề che giấu.

Cố Bách Nhiên hào phóng vươn tay ra với anh: “Chào anh, tôi là Cố Bách Nhiên.”

Hàn Thịnh Vĩ ngơ ngác cầm tay của Cố Bách Nhiên, đây là tình huống gì vậy, chẳng lẽ em gái nhà mình bị tổng giám đốc bá đạo của con bé dụ dỗ? Vì cảm thấy phong cách của hai người họ hoàn toàn không giống nhau chứ sao! Anh vẫn luôn cảm thấy tương lai em gái mình sẽ gả cho kiểu người như tiểu đạo sĩ hoặc thầy phong thủy cơ.

Có vẻ như biểu hiện của Hàn Thịnh Vĩ quá rõ ràng cho nên Cố Bách Nhiên ho nhẹ một tiếng rồi giải thích: “Là gặp phải một bữa tiệc không muốn tham gia cho nên mới nhờ thư ký Hàn giúp đỡ một chút.”

Hàn Hướng Nhu cũng cười phụ họa: “Vừa khéo thôi, vừa lúc em cũng ăn no. Anh, bạn bè anh lâu không gặp nhau phải chuyện trò nhiều vào, em đi nhờ xe tổng giám đốc Cố tới trung tâm thương mại dạo phố, sau khi mua đồ xong em sẽ gọi xe về nhà mà.”

“Quá nguy hiểm, vẫn là để anh đi đón em.” Hàn Thịnh Vĩ lo lắng: “Hiện tại người xấu nhiều lắm.”

Hàn Hướng Nhu đeo túi xách lên vai rồi vẫy vẫy tay với anh: “Nếu người xấu gặp em thì chỉ có thể chứng tỏ người đó ra cửa không xem hoàng lịch.”

Hàn Hướng Nhu và Cố Bách Nhiên rời khỏi tiệm ăn, vừa đi được hơn mười mét thì bỗng nhiên Hàn Hướng Nhu cảm thấy có người nhìn chằm chằm vào mình, cô quay đầu nhìn lại thì thấy người phụ nữ ở cửa sổ tầng ba đang nhìn chằm chằm vào bóng dáng hai người.

Hàn Hướng Nhu tự mình lẩm bẩm: “Người phụ nữ kia rất quái lạ. Tổng giám đốc Cố, anh biết tên cô ta là gì không?” Đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy người bị đen đủi bọc như cái kén, cảm giác giống như máy chế tạo đen đủi vậy.

Cố Bách Nhiên ngẩng đầu nhìn lên theo ánh mắt của Hàn Hướng Nhu, tuy rằng không thấy rõ khuôn mặt nhưng vị trí căn phòng và màu sắc quần áo rất dễ dàng làm anh đoán được là ai.

“Cô ta tên là Cát Tiểu Tuệ.”

------

Xe lái ra khỏi tiệm ăn tại gia, chưa đến vài phút thì tiếng điện thoại vang lên, Cố Bách Nhiên nhìn cái tên trên màn hình cũng không nhận cuộc gọi. Nhưng dường như người phía bên kia điện thoại đã đoán trước được phản ứng của anh nên cứ kiên cường bất khuất liên tục gọi cho đến khi khuôn mặt của Cố Bách Nhiên trở nên tức giận mở máy lên nghe.

“Dịch Tiếu, hôm nay cậu quá đáng rồi đấy!”

Người đàn ông ở đầu dây bên kia cười hi hi ha ha giải thích: “Thực xin lỗi, tớ cũng không nghĩ tới cậu sẽ tức giận đến thế. Ai bảo hiện tại cậu làm ăn lớn như vậy chứ, mấy thằng bạn nối khố và bạn học của tớ đều muốn gặp mặt cậu một chút, chẳng phải là tớ không tiện từ chối bọn họ sao.”

Sắc mặt Cố Bách Nhiên lạnh lùng nhìn con đường ở phía trước: “Nói xong chưa? Nói xong tôi cúp máy đây.”

“Đừng đừng đừng, tức giận thật đấy à? Chẳng phải là chỉ ăn bữa cơm cùng nhau thôi sao, chuyện này có gì đâu!” Ngữ điệu của Dịch Tiếu cũng trở nên bất mãn: “Sau khi thành tổng giám đốc thường xuyên xuất hiện trên tin tức tài chính kinh tế đúng là không giống như trước, tư thái cũng kênh kiệu nhỉ, đã quên tình nghĩa cùng trường nhiều năm của chúng ta rồi?”

Cố Bách Nhiên cười lạnh: “Chính vì nhớ đến tình nghĩa cùng trường nhiều năm nên tôi mới tìm cớ rời đi, bằng không ngay lúc đó tôi đã đạp cửa đi luôn rồi.”

Dịch Tiếu xấu hổ cười hai tiếng rồi bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, Cát Tiểu Tuệ đuổi theo cậu rồi, cậu xem người đẹp người ta đặc biệt đến vì cậu đấy, cậu cũng không thèm nể mặt mũi chút nào.”

Cố Bách Nhiên trực tiếp mở bluetooth để âm lượng cao nhất nên bởi vậy mà Hàn Hướng Nhu cũng nghe được đối thoại của hai người. Đến khi cô nghe được Cát Tiểu Tuệ cũng đuổi theo sau thì ngăn lại Cố Bách Nhiên đang muốn ngắt cuộc gọi rồi nói nhỏ: “Anh hỏi một chút xem Cát Tiểu Tuệ là ai.”

Cố Bách Nhiên nhận ra được hình như Hàn Hướng Nhu cảm thấy hơi hứng thú với Cát Tiểu Tuệ, trong đầu nhớ lại cảnh những người phụ nữ phòng thư ký và Lisa nhào vào trong ngực Hàn Hướng Nhu, lập tức sắc mặt khi nhìn Hàn Hướng Nhu trở nên cực kỳ phức tạp.

Trong lòng Cố Bách Nhiên cực kỳ phản cảm với Cát Tiểu Tuệ, nhưng nghĩ đến tối nay Hàn Hướng Nhu đã giúp mình nên anh vẫn nhẫn nhịn hỏi một câu: “Cát Tiểu Tuệ kia là ai?”

“Cậu đã quên cô ấy? Lúc còn học trung học phổ thông cô ấy học lớp bên cạnh chúng ta, còn từng yêu thầm cậu, viết cho câu hơn một ngàn lá thư tình, kết quả cậu hỏi người ta cô là ai làm cho cô ta sốc nặng tại chỗ. Về sau lúc học lớp 12 cậu xuất ngoại cô ấy còn nhảy lầu đấy, chỉ là không thành thôi.”

Mày Cố Bách Nhiên nhíu chặt lại, trên khuôn mặt tràn đầy tức giận: “Không ngờ cậu còn mang một người như vậy tới gặp tôi? Dịch Tiếu, về sau đừng nhắc đến tình nghĩa cùng trường với tôi nữa, tôi không có người bạn như cậu.”

Cố Bách Nhiên cúp điện thoại rồi kéo Dịch Tiếu vào danh sách chặn, Hàn Hướng Nhu ngồi bên cạnh không nhịn được chế giễu một câu: “Người phụ nữ này cố chấp quá rồi.”

Cố Bách Nhiên liếc nhìn Hàn Hướng Nhu một cái rồi khuyên nhủ một cách thấm thía: “Cho nên không thể thấy một cái là thích…… Là muốn làm bạn cùng cô ta, quá nguy hiểm, nói không chừng sẽ gặp phải biến thái.”

Hàn Hướng Nhu liếc mắt nhìn Cố Bách Nhiên vẻ không thể hiểu được: “Tôi không muốn làm bạn với cô ta mà.”

Hai người im lặng nhìn nhau, dường như đã nhận ra được cách hiểu trong ý nghĩ của đối phương và mình không quá giống nhau.

Bạn đang đọc Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ (Dịch) của Tín Dụng Tạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienChauVuNhien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.