Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Từ hôn

Phiên bản Dịch · 2872 chữ

Dịch giả: Khả Sinh Ly.

Thông qua một lô bí thuật huyền pháp, kết quả cho thấy Trần Thanh Nguyên hoàn toàn bình thường.

- May quá, chúng ta lo xa rồi.

Lâm Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên mọi người vẫn không hoàn toàn tin tưởng, dẫu sao một người đã chết ngoài trăm năm đột nhiên xuất hiện nói sống lại, nếu dễ dàng chấp nhận họa chăng bị điên.

Nhìn các huynh tỷ cứ ngập ngừng, Trần Thanh Nguyên rốt cuộc nhịn không được lên tiếng chứng minh:

- Thật xin lỗi, Đổng sư huynh, 150 năm trước huynh đã dẫn đệ đi trộm Bách Linh quả Hà sư tỷ mất nhiều năm mới trồng thành.

Nghe vậy, Đổng Vấn Quân mặt già đỏ bừng, ngại ngùng né tránh ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn tức giận của người nào đó.

Tiếp theo, hắn di mắt theo chỗ ngồi nhìn sang vị tiếp theo:

- Hứa sư huynh, quỹ đen huynh giấu tẩu tẩu có chừng hơn vạn linh thạch nhỉ, bây giờ thua sạch chưa thế?

Hứa sư huynh giật mình đánh thót, hai mắt trừng hắn nhưng vẻ mặt lại hơi hoảng, rõ ràng là sợ bị ai đấy nghe thấy.

- Vương sư huynh, huynh từng bảo các tiên tử Đông Di cung thật xinh đẹp, bỏ xa lão bà mấy con phố, cái này... tẩu tẩu biết chưa?

Lời vừa ra, Vương sư huynh không có ngượng ngùng hay né tránh chi hết, bởi vì... hắn ngay lập tức bị nhéo tai đỏ bừng đau đến nhe răng nhếch mép, còn người ra tay? Rõ ràng là lão bà đang ngồi ngay cạnh hắn chứ ai.

Đương nhiên, một chút phản kháng cũng không có, bằng không đêm nay xin mời Vương trưởng lão ra ngoài nhà ngủ a.

- Tây Môn sư huynh, 3700 linh thạch huynh nợ đệ đến giờ tính cả tiền lãi cũng hơn vạn, đệ đòi số chẵn thôi vậy.

- Lăng sư huynh, rương báu huynh kiếm được hồi đó mở được chưa? Bên trong có bảo vật gì thế?

Khi hắn còn định nói tiếp, các sư huynh liền vội vàng bịt miệng hắn, nháy mắt ra hiệu loạn xạ:

- Im, im ngay, đệ đừng nói nữa!

- Nhất định đây là tiểu sư đệ rồi, không cần kiểm tra nữa!

- Đúng đúng, chuẩn không cần chỉnh.

- Ta đồng ý!

Mọi người nhao nhao gật đầu công nhận hắn là chính chủ chứ không có bị cướp xác.

- Tiểu tử thối, mẹ nó không phải đã đảm bảo sẽ giữ bí mật suốt đời à? Sao lại thất hứa thế? Đừng vậy chứ!

Các sư huynh lén truyền âm cho Trần Thanh Nguyên, âm thanh vọng ong ong trong tai hắn.

Vừa nãy cũng không phải là bí quá mà đành tin, mà là có lý có cứ cả. Chỉ có đại năng giả cực kỳ mạnh mẽ khi cướp xác mới có thể cướp được cả ký ức, tuy thế dù có chiếm được trí nhớ nhưng tính cách và khí chất đương nhiên không thể phục chế lại.

Cái tật xấu bụng của tên này, còn có kiểu cười nhạt như có như không kia, đủ để cả hội khẳng định đây là tiểu sư đệ của họ rồi.

"Quả nhiên chỉ có nói những bí mật này ra mới chứng minh là người một nhà được mà, ai da, không bất ngờ không bất ngờ."

Trần Thanh Nguyên nghĩ thầm, hắn cũng là bất đắc dĩ a, để có thể trong sạch, đành phải hy sinh các thân sư huynh vậy, cũng đâu ai muốn đâu.

Có thể hắn không muốn, cơ mà các tẩu tử và sư tỷ thì khác...

- Tiểu sư đệ, nói nốt đi, nhanh, sao lại im rồi?

Nam ngồi bên trái nữ ngồi phía phải, chỉ là bây giờ các nàng ánh mắt sắc lẹm, nét mặt trầm như nước lườm lườm phía đối diện.

Không ngờ hội nghị lại phát triển theo chiều hướng này, niềm vui tiểu sư đệ trở về tạm thời bị thay thế bằng những cảm xúc khác...

- À... Ừm... Chuyện này... Không hiểu sao cơ thể không khỏe, đệ về nghỉ ngơi trước nhé, tạm biệt mọi người!

Hăn gãi gãi đầu, đoạn chạy vội khỏi phòng, không ngoảnh lại lấy một lần.

Chỉ nghe được loáng thoáng đằng sau vang lên từng tiếng mắng mỏ cũng tiếng đánh đập...

"Các sư tỷ và tẩu tẩu cũng quá dữ a... Vậy mà trực tiếp động thủ... Thật xin lỗi các sư huynh, đệ không cố ý!"

...

Tu vi bằng không, Trần Thanh Nguyên may mắn tìm thấy một đệ tử đang thi hành nhiệm vụ, tiện đường nhờ hắn giúp đưa về động phủ đã trăm năm vô chủ của mình.

Ăn ít đồ đỡ đói, hắn nằm trên giường suy nghĩ.

Đột nhiên một giọng nói vang lên:

- Tiểu tử đệ vừa mới về đã phá như vậy, thật khiến ta đau đầu a!

- Đại sư huynh.

Trần Thanh Nguyên ngồi dậy tiếp.

Lâm Trường Sinh thân mặc đạo bào màu tím, tóc mai điểm trắng, khí chất xuất trần, tiên phong đạo cốt.

Đại điện bây giờ vẫn đang ồn áo điếc tai đây, Lâm Trường Sinh cũng không quản, dù sao cũng là đệ đệ muội muội mình, thiên vị ai cũng không phải, bèn kiếm cớ chuồn sang chỗ này, có gì thì đánh một hồi cũng làm lành thôi mà.

- Ngươi hỏng mất linh căn, sư huynh xem chừng không giúp được.

Đã xác nhận hắn là người thật, Lâm Trường Sinh cũng không có vẻ nghiêm túc vừa nãy, thay vào đó là nét mặt lo lắng buồn rầu.

- Không sao đâu, huynh đừng lo, dù sao làm phàm nhân cũng không có hại gì.

Trần Thanh Nguyên cười cười, nói rằng bản thân không hề để tâm chuyện này.

- Lẽ ra năm đó ta nên bắt đệ ở lại tông, nếu sư huynh cứng rắn chút nữa đáng nhẽ sẽ không có tai họa này, ai...

Trăm năm trước, Lâm Trường Sinh cảm thấy Thiên Uyên Cấm khu mười phần nguy hiểm, nhiều lần khuyên can hắn không nên vào.

Nhưng mà, Trần Thanh Nguyên quyết định đã có, một mực tỏ ý muốn đi. Hắn đành hết cách, không thể làm gì ngoài việc đồng ý.

Thực ra tới tận bây giờ Lâm Trường Sinh cũng không biêt tại sao ngày đó Trần Thanh Nguyên lại khăng khăng muốn vào Thiên Uyên. Rõ ràng với thiên phú của tên này, không cần cơ duyên to lớn, thậm chí trân tài địa bảo cũng không cần, chỉ dựa vào tu luyện bình thường cũng có thể tà tà tiến bước, đạt tới đỉnh cao rồi.

- Sư huynh, nghe đệ, việc này huynh không sai, đừng tự trách mình nữa.

Hắn châm trà cho Lâm Trường Sinh một chén, mỉm cười an ủi.

Có thể khẳng định như vậy là vì ngay cả chính bản thân Thanh Nguyên cũng không hiểu tại sao lại nhất nhất muốn vào mặc kệ ý kiến người khác như thế. Năm đó hắn như bị một loại sức mạnh kỳ lạ nào đó điều khiển, mới không kiểm soát được mình mà thân hãm hiểm cảnh một cách ngu ngốc đến vậy.

- Sau này đệ có dự định gì chưa?

Lâm Trường Sinh cầm chén trà lên nhưng ngập ngừng vẫn đặt xuống, trong đầu luôn lo nghĩ sư tình của Thanh Nguyên.

- Ta đã có kế hoạch sẵn, đại sư huynh không cần lo đâu.

Với chuyện tương lai, Trần Thanh Nguyên đã chuẩn bị hoàn tất. Tu vi mất, linh căn phế, với ngoại nhân thì là thảm họa nhưng với hắn mà nói cũng không tính là việc lớn gì.

- Tốt!

Tông chủ biết tính cách sư đệ mình, lại thêm sự đã rồi cũng hết cách thay đổi, đành chấp nhận.

- Sư huynh sẽ cố gắng tìm kiếm cách tái tạo căn cơ cho đệ, nhất định!

Trần Thanh Nguyên vui vẻ cười, cũng không đáp.

- Ừm, có chuyện này, vi huynh không biết nên nói sao đây...

Đây mới là lý do chính mà hắn phải gặp riêng sư đệ mình.

- Sư huynh cứ nói đừng ngại, dù sao cũng đâu thể tệ hơn được nữa, đúng không?

Hắn cũng ngồi xuống một cái ghế khác, giục.

- Được rồi, Đông Di cung và Thiên Ngọc tông sắp thông gia.

Lâm Trường Sinh ngừng một chút, rốt cuộc nói ra:

- Đối tượng thông hôn là... Bạch Tích Tuyết.

Ngay khi nghe được cái tên này Trần Thanh Nguyên khẽ run một cái.

Đông Di cung Bạch Tích Tuyết, chính là người có hôn ước với bản thân mà hắn từng nhắc đến khi từ chối cô gái ở Cấm khu.

Dạo trước, Trần Thanh Nguyên là thiên kiêu lừng danh Bắc Hoang, được vô số nữ tử đem lòng ái mộ, một lần lịch luyện bí cảnh hắn và Bạch Tích Tuyết ngẫu nhiên quen biết, không lâu sau nảy sinh tình cảm. Hai bên tông môn biết được chuyện này thì bàn nhau chờ lúc thích hợp sẽ tổ chức hôn lễ luôn.

Sau đó sự việc xảy ra, thế nhân đều nghĩ hắn chết rồi, hôn ước cũng không ai nhắc tới nữa.

Bây giờ người chết phục sinh, vấn đề liền phức tạp hóa gấp bội lần.

- Đây là tông môn song phương quyết định hay là chủ ý của chính nàng ấy?

Trần Thanh Nguyên sắc mặt xạm lại nhìn Lâm Trường Sinh.

- Tình báo thiếu tông chủ Thiên Ngọc tông tặng Bạch Tích Tuyết đan dược giúp nàng đột phá Kim Đan. Ta đoán nếu nàng đã nhận đồ của đối phương, hẳn cũng không phải bị người ép buộc.

Hắn nghĩ nghĩ, nói ra tin tức mình biết.

Đạo tu hành nơi đây chia thành Hậu Thiên, Tiên Thiên, Hoàng Linh, Huyền Linh, Địa Linh, Thiên Linh.

Đây là cảnh giới cơ thể, tu lấy căn cơ.

Phía trên còn có Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa 6 cảnh giới nữa.

Trăm năm về trước Trần Thanh Nguyên có tu vi Nguyên Anh, trở thành thế hệ kiệt xuất danh phùng kỳ thực của Bắc Hoang.

(Dịch giả: Danh phùng kỳ thực = có tiếng có cả miếng =)) )

- Bao giờ... chính thức thông hôn?

Trần Thanh Nguyên không biết nghĩ gì, ngập ngừng hỏi.

- Một năm nữa.

Tính toán một chút, Lâm Trường Sinh trả lời.

- Đệ biết rồi.

Hắn gật đầu, không muốn nói thêm gì nữa.

- Sư đệ, đệ đã quay về, như thế hôn ước giữa hai người sẽ không tính là hết. Có lẽ Đông Di cung sẽ phái người đến đây một chuyến, nàng... chắc cũng sẽ tới."

Đây là điểm hắn lo lắng nhất, sợ rằng Thanh Nguyên sẽ bị tổn thương.

- Bỏ đi, đến cũng được, coi như dứt khoát rõ ràng vậy.

Hắn không biểu hiện quá đau khổ, chỉ là tâm tình đi xuống thấy rõ.

- Đệ...

Lâm Trường Sinh muốn nói lại ngừng.

- Sư huynh, hôm nay đến đây thôi, đệ mệt rồi, đi nghỉ đây.

Trần Thanh Nguyên ngắt lời hắn, nhoay nhoay cái trán.

- Được, vậy ta đi đây.

Lâm Trường Sinh liếc nhìn hắn, từ từ bước ra khỏi phòng.

...

Không đến vài ngày, việc Trần Thanh Nguyên chết đi sống lại đã lan truyền khắp nơi, lại gây náo loạn một hồi.

Song song với đó, tin tức về một thân phế vật của hắn cũng ra ngoài luôn, các tu sĩ bàn luận đến sôi nổi, xuất hiện đủ loại quan điểm cho vấn đề này.

Hẳn nhiên điều này cũng lọt vào tai thượng tầng Đông Di cung.

Để đảm bảo chuyện thông hôn không có gì bất trắc, họ lập tức phái người đi xử lý.

Vài ngày sau, một nữ Trưởng lão địa vị không thấp ở Đông Di cung đến bái phỏng Huyền Thanh Đạo tông.

Nàng tên Dao Tố Tố, vẻ ngoài là một người phụ nữ trung tuần nhưng vẫn còn giữ lại nét sắc sảo thuở xuân.

Cách tiếp khách của tông môn làm nàng không thể bắt bẻ chút nào. Tuy nhiên việc phải làm thì vẫn phải làm, chẳng thể bỏ qua được.

- Lâm tông chủ, ngài hẳn biết rõ mục đích của ta đến đây, xin hỏi có thể gặp mặt trưởng lão Trần Thanh Nguyên chăng?

- Được.

Lâm Trường Sinh trong lòng thở dài, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản vô hỷ vô bi gật đầu, cho người đi mời Thanh Nguyên tới.

Hắn nghe tin, liền đi cùng đệ tử truyền lời tới Nghị Sự điện.

Bên trong, linh vụ quanh quẩn lượn lờ, như thể đang trên tầng mây.

Bước vào, tất thảy ánh mắt đều tập trung lên thân hắn.

Dao Tố Tố quan sát Trần Thanh Nguyên, thầm tiếc rẻ: "Quả nhiên bị phế, thật không đáng a!"

Nhớ năm xưa, đối phương danh chấn Bắc Hoang, kinh diễm tuyệt luân.

Vậy mà hiện giờ trước mắt chỉ còn một tên tàn phế vô dụng.

- Sư huynh.

Trần Thanh Nguyên chắp tay chào Lâm Trường Sinh, kế đó ngồi trên một cái ghế trống.

Hắn thân vận bạch sắc trường bào, mái tóc đen dài vẩn lên được đính giữ chặt chẽ bởi một cây trâm gỗ.

- Dao Trưởng lão, có chuyện mời nói.

Trần Thanh Nguyên biết rõ là việc gì, nhưng giả bộ thì vẫn cần giả bộ.

- Được rồi, ngay trước mặt chư vị, ta liền nói thẳng, giả như có chỗ sơ sót, xin lượng thứ cho.

Chuyện đi xin lỗi xui xẻo này tại sao lại rơi vào tay nàng, đơn giản vì nàng là sư phụ Bạch Tích Tuyết.

- Mời.

Trần Thanh Nguyên gật đầu.

Người khác không ai lên tiếng, lúc này ai cũng ngầm đồng ý giao quyền xử lý lại cho hắn.

Bất chấp Thanh Nguyên có là phàm nhân hay thiên tài cũng đều là tiểu sư đệ của họ, đương nhiên không thể để cho người khác tùy ý sỉ nhục được. Nếu hôm nay Đông Di cung dám có chút khinh rẻ Trần Thanh Nguyên, Huyền Thanh tông cũng không sợ va chạm.

- Năm đó Trần Trưởng lão và ái đồ Tích Tuyết nhà ta có hôn ước ngoài miệng, vốn dĩ hai nhà thông gia là việc vui lớn, chỉ là Trưởng lão trăm năm về trước đi vào Cấm khu, hồn đăng phá diệt, thế nhân đều nghĩ ngài gặp bất trắc rồi. Vì thế đồ nhi ta đau lòng mất mấy năm mới từ từ bình ổn lại...

Dao Tố Tố trước đem trách nhiệm đổ tại Trần Thanh Nguyên trước, sau lại bày tỏ tâm ý nhớ nhung thành bệnh, một lòng chung tình với hắn.

Kế đến nàng nói tiếp:

- Chúng ta cũng cho rằng ngài đã gặp đại nạn, hẳn quý tông cũng nghĩ như thế, cho nên hôn ước khi xưa cũng coi như không còn. Hai năm về trước, Tích Tuyết và thiếu tông chủ Thiên Ngọc tông gặp gỡ, lại tâm đầu ý hợp, đã quyết định đính hôn.

- Thiết nghĩ về tình về lý, Đông Di cung chúng ta không sai, đồ nhi ta cũng không cố ý làm trái ước định. Lần này đến đây chỉ muốn nói rõ việc này, tránh cho phiền phức không cần thiết trong tương lai.

Nói đoạn, nàng lấy ra một món đồ trong nhẫn không gian:

- Trần trưởng lão sống sót trở về, Đông Di cung đến gặp có chút lễ mọn, mong quý tông nhận cho.

Là một linh mạch trung phẩm, sau khi xuất hiện thì lơ lửng trên mái vòm Nghị Sự điện . Sở dĩ nhỏ vậy là bởi nó được bí pháp không gian thu nhỏ lại, còn thực sự nó thì phải dài trăm dặm có hơn, đủ khai khác một lượng linh thạch khổng lồ phục vụ rất nhiều đệ tử và trưởng lão tu luyện.

Xem chừng cũng không hẳn là "lễ mọn".

Tuy Dao Tố Tố không phải thật nói rõ ràng, nhưng mọi người đều minh bạch tiền căn hậu quả ở đây, lại cũng nói nhà mình có dính một phần trách nhiệm.

(Dịch giả: Đương nhiên có, bặt vô âm tín trăm năm còn đòi con người ta đợi à =)) )

Nàng nói rõ tình huống, lại dâng lễ vật, coi như đã đủ thể diện cho Huyền Thanh tông rồi.

Ngược lại nếu Trần Thanh Nguyên không chấp nhận, thì thành ra bọn họ không đúng. Dẫu sao hôn ước năm đó là nói qua miệng, giờ đi tra xét rõ ràng cũng không có bằng chứng, Đông Di cung tự mình đến nhà xin lỗi trước, đã rất hữu hảo rồi a.

Mục đích thì dễ hiểu, đầu tiên là không đắc tội Huyền Thanh Đạo tông, thứ nữa là không muốn để hôn lễ bị phá rối.

- Tiểu sư đệ, đệ nghĩ sao?

Lâm Trường Sinh không quyết định ngay, mà nhìn về phía Thanh Nguyên.

Bạn đang đọc Thiên Uyên của Mộc Tiêu Tam Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HCTver2
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.