Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về từ Cấm khu

Phiên bản Dịch · 2074 chữ

Dịch giả: Khả Sinh Ly.

- Trần Thanh Nguyên, chàng có hai lựa chọn, một là làm chồng ta, hai là...

Phía sâu Thiên Uyên Cấm khu, một cô gái đồ đỏ lạnh giọng như đang uy hiếp một thanh niên áo xanh.

Nàng mình cao một mét bảy, váy dài đỏ tươi thêu lên mấy bông hoa sặc sỡ nổi bật đôi chân trần trắng bóc như tuyết không chút tỳ vết.

Đằng sau lớp vải che mặt cũng là một gương mặt tuyệt mỹ, mắt đẹp như sao, mi mảnh như nước, tóc dài như thác, môi cười như hoa.

Chỉ là...

- Khỏi tiếp, ta chọn cái thứ hai.

Không đợi nàng nói hết câu, hắn lập tức quyết định.

Tục nói đàn bà xinh đẹp đều có độc, đặc biệt loại nữ nhân sống không tuổi càng là độc trong độc, Trần Thanh Nguyên bị cô gái này hành hạ trăm năm có hơn, biết rõ sự khủng khiếp của nàng, sao có thể mắc bẫy?

Trừ cái đó ra thì nguyên nhân chính vẫn là hắn từng có hẹn ước kết thành phu thê với con người ta rồi, tuyệt không thể nuốt lời được.

- Hừ, nhóc con, sau đừng có hối hận đấy!

Cô gái áo đỏ lườm Thanh Nguyên một cái, cả giận.

- Tuyệt không hối hận.

Hắn khẳng định một lời.

- Vậy lập nên 9 cái ước định này với ta, rồi ta sẽ trả tự do cho chàng, chúng ta đoạn nhân quả.

Nàng rút ra một cái vòng ngọc, cách không đưa đến trong tay hắn.

Trần Thanh Nguyên cầm lấy, không nói không rằng quay người bước đi. Bị giam cầm nơi quỷ quái này hơn trăm năm, rốt cuộc cũng có thể về nhà rồi, thật như không phải tình huống không cho phép hắn đã sớm hát lên rồi.

...

Bắc Hoang, Phù Lưu Tinh vực, Huyền Thanh Đạo tông.

- Sư phụ! Sư phụ! Hồn đăng tiểu sư thúc lại cháy rồi!

Một đệ tử canh giữ tại Mệnh Hồn điện hớt hải chạy đến Trưởng Lão viện báo cáo sự lạ.

- Bậy bạ! Tiểu sư thúc nhà ngươi chết hơn trăm năm nay, còn định lừa gạt đám lão già chúng ta? Có biết tôn trọng người đã khuất không?

Trong phòng, một lão nhân đang pha trà nghe vậy liền quát lớn.

- Đệ tử nói thật, không tin ngài đi xem sao?

- Con nào dám lấy cái này đùa nghịch a, đã xác nhận mấy lần rồi ạ.

Nghe vậy, ông lão hơi ngưng lại, châm một ly trà ánh mắt đầy vẻ ngờ vực.

Hai người đi tới Mệnh Hồn điện, trong góc quả thật có một hồn đăng le lói cháy, tuy hơi yếu nhưng đúng là đang cháy.

Lão nhân khựng lại một lúc, trong lòng cực kỳ vui mừng, nhưng giây lát lại hiện ra chút lo âu, ngộ nhỡ lúc nữa lại tắt thì làm sao, hắn sợ mình lại phải chịu đựng đau khổ mất người thân thêm một lần.

"Hồn đăng cháy, tiểu sư đệ... tiểu sư đệ hắn thật sống sót??"

- Sư phụ, làm sao giờ?

Vị đệ tử kia thấy hắn đứng im một hồi, rụt rè hỏi ý kiến.

- Tìm! Tìm cho ta!

Ông già lúc này mới bừng tỉnh, trong mắt sáng lên hy vọng, hai tay nắm chặt, sắc mặt nghiêm túc, mặc kệ thực hư chuyện này nhất định phải tra xét rõ ràng.

Hắn kêu Đổng Vấn Quân, là Huyền Thanh Hộ tông Trưởng lão, quyền cao chức trọng.

Cách Đạo tông mười vạn dặm có một Cấm khu rộng lớn, thế nhân gọi là Thiên Uyên.

Trăm năm về trước, nơi đây xảy ra dị tượng, có người đồn chỗ này có thiên địa chí bảo rớt xuống.

Dĩ nhiên, vô số tông môn tại Bắc Hoang như cá sang sông ồ ạt tiến vào Thiên Uyên.

Huyền Thanh tông cũng tham gia, chuyến ấy phái đi hơn mười vị Trưởng lão thực lực siêu phàm cùng hơn trăm đệ tử hạch tâm.

Trong đó có một Nội môn Trưởng lão mới nhậm chức, là Trần Thanh Nguyên, đệ nhất thiên kiêu, Trưởng lão trẻ nhất lịch sử, rất được cao tầng tông môn kỳ vọng làm rạng danh tương lai.

Chỉ là hành sự tại nhân thành sự tại thiên, đi vào Cấm khu, rất nhiều cao thủ đều một đi không trở lại, vĩnh viễn táng mệnh nơi hung địa.

Huyền Thanh tông cũng không ngoại lệ, thậm chí còn đen đủi hơn, toàn quân đều diệt!

Sự kiện ấy làm cả tông môn thương tiếc một thời gian dài.

Vậy mà sau hơn trăm năm, hồn đăng thiên kiêu ngày xưa lại sáng lên, lại khiến Đạo tông này sôi trào lần nữa.

- Cuối cùng cũng thoát rồi.

Bên ngoài Cấm khu, Trần Thanh Nguyên dừng tại một bờ hồ, thở phào nhẹ nhõm.

Y phục hắn hơi lấm bùn, trên người cũng không có linh lực lưu động.

Vâng, đây chính là Trần Thanh Nguyên, người được cho là đã về trời trăm năm trước, từng là tuyệt thế thiên tài, là đệ tử cuối cùng của Lão tổ Huyền Thanh Đạo tông nhận trước khi tọa hóa.

Rõ ràng với thân phận này, dù tuổi hắn không lớn nhưng địa vị lại rất rất cao. Một đám già đời Huyền Thanh tông đều gọi hắn là sư đệ, đệ tử hạch tâm và đệ tử nội môn đều phải kêu sư thúc.

- Phù, cả đời đều không dám vào đó nữa.

Trần Thanh Nguyên ngoảnh lại liếc nhìn rừng tùng đen nhánh đằng sau, bên trong là một vực sâu vạn trượng tỏa ra khí tức cổ lão.

Ngay khi đó, một giọng nữ thì thầm bên tai hắn:

- Nhóc con, chàng đừng có quên ước định của chúng ta đấy.

Nghe âm thanh này, Trần Thanh Nguyên run một cái, trăm năm trong Thiên Uyên thực làm hắn thấy sợ.

Tuy trong lòng có chút khúc mắc, thế mà thật ra ngoài, chẳng lẽ vì ta đẹp trai sao?

Ờ thì... dù tỷ lệ nhỏ, nhưng cũng không quá bất hợp lý a.

- Bỏ đi, tìm bóng mát nghỉ ngơi chút.

Thanh Nguyên lười đi tiếp, leo lên một đại thụ to lớn, ngủ.

Theo tính toán, hẳn Huyền Thanh tông sẽ phát hiện tung tích của mình mau thôi, nhất định sẽ phái người đến tìm về.

Không lâu sau, chỉ còn tiếng thở đều đều của chàng trai.

Không thể không nói, ở chỗ hoang sơn dã lĩnh này mà một tên không chút tu vi lại dám ngủ bừa bãi như vậy, hiển nhiên dù phế đi nhưng Trần Thanh Nguyên chắc chắn còn ẩn giấu vài lá bài, bằng không giờ này đã sớm co giò chạy về tông môn rồi.

Một canh giờ sau, Đổng Vấn Quân dẫn một nhóm người tìm đến nơi này.

(Dịch giả: 1 canh = 2 tiếng, 1 ngày bên trung có 12 canh thôi nhé =)) )

Khi hắn phát hiện Trần Thanh Nguyên đang khò khò ở trên thân cây, lập tức xúc động tột cùng, rất muốn gọi hắn to một tiếng nhưng lại không dám, chỉ sợ trước mắt là ảo ảnh, đụng vào sẽ vỡ.

- Sư thúc, sư thúc, ngài dậy đi.

Không phát giác được cảm xúc của lão giả, vài đệ tử đã tiến lại lên tiếng lay hắn.

Trần Thanh Nguyên tỉnh giấc, mở mắt ra thấy được mọi người.

Giây lát, hắn nhìn thấy Đổng Vấn Quân, nét mặt vui mừng cười vẫy tay:

- Đổng sư huynh!

Tận tai nghe thanh âm quen thuộc này, Đổng Vấn Quân sực tỉnh, chớp mắt thuấn di đến trước mặt Thanh Nguyên, cẩn thận cầm lấy hai tay hắn run run:

- Sư đệ, thật sự là đệ à?

- Ta về.

Trần Thanh Nguyên mỉm cười:

- Đau, huynh mau buông ra, đau!

Lập tức Đổng Vấn Quân liền lỏng tay, lại nhìn vài lần mới nhận ra không đúng.

- Tiểu sư đệ, tu vi xảy ra chuyện gì rồi?

Hắn vừa nãy quá kích động mà quên mất điểm này, Trần Thanh Nguyên không có linh lực, đồng nghĩa không còn tu vi.

- Mất sạch rồi, cơ mà cũng không sao.

Hắn cười đáp, không thèm để ý.

Bình thường mà nói, tu sĩ phế thành phàm nhân, thà chết còn hơn.

Vậy mà Thanh Nguyên coi như chuyện tầm phào, không thành việc lớn.

Dù sao thì hơn trăm năm ở Cấm khu, cũng không phải công toi, bằng không hắn sẽ đau lòng chết mất.

- Sao? Cái này...

Đổng Vấn Quân ngạc nhiên nhìn sư đệ mình, đồng thời còn có vẻ không đành lòng.

- Bỏ đi bỏ đi, chúng ta về trước đã.

Trần Thanh Nguyên khoát tay, chấm dứt cuộc trò chuyện.

- Được.

Đổng Vấn Quân gật đầu, chỗ này thực cũng không phải nơi thích hợp.

Ngay sau đó, hắn lấy ra một đạo bào cho Thanh Nguyên thay đồ, sau rồi dẫn đoàn quay lại Đạo tông.

Có thể thuận lợi tìm kiếm như vậy, đều như vào hồn đăng chỉ dẫn.

Không lâu sau, đội người trở lại.

Sơn lĩnh san sát, mây mù khói tỏa.

Ngắm nhìn mỹ cảnh thân quen này, Trần Thanh Nguyên vui mừng mỉm cười.

"Về nhà rồi!"

Từ tấm bé hắn đã sống ở đây, đáng tiếc sư phụ thu nhận bản thân làm đệ tử được một thời gian thì hết thọ mà quy tiên.

Nên là, về sau toàn đều nhờ sư huynh tỷ dạy dỗ chăm sóc từ miếng cơm manh áo đến tu luyện giảng đạo, tình cảm cực kỳ thân thiết.

...

Tại Nghị Sự điện đã tập trung sẵn đầy người, đều là Trưởng lão tông môn.

Hội nghị rất quan trọng, ngay cả đệ tử hạch tâm cũng không có tư cách tham gia.

Trần Thanh Nguyên đi vào, nhìn từng gương mặt quen thuộc ngay nào, chắp tay hành lễ:

- Thanh Nguyên bái kiến các vị sư huynh, sư tỷ.

Tông chủ Lâm Trường Sinh, đại đệ tử cũng là đại sư huynh của hắn lên tiếng trước:

- Tiểu sư đệ, đệ làm sao sống lại vậy?

Ngồi tại chủ tọa, hắn đã được Đổng Vấn Quân thông báo cho đại khái sự việc.

- Ai, việc này kể ra mà nói thì rất dài, hôm đó bọn đệ đi vào Thiên Uyên...

Lâm Trường Sinh nghiêm túc lắng nghe hết câu chuyện của hắn.

Trần Thanh Nguyên nói hết lời giải thích đã chuẩn bị ra, tuy không phải toàn bộ sự thật nhưng cũng không xê xích nhiều.

Nói chung, họ vào Cấm khu, đụng phải vô số cấm chế và nguy hiểm, cuối cùng chết sạch chỉ còn mình Thanh Nguyên. Cuối cùng trong ngàn cân treo sợi tóc hắn thi triển bí thuật giả chết, trăm năm sau mới tỉnh lại rời đi.

Tuy nhiên trả giá không nhỏ, tu vi cùng linh căn đều mất sạch.

Mọi người im lặng suy nghĩ. Họ không ở trong Thiên Uyên, đương nhiên không phân biệt được hắn nói thật hay dối...

- Chỉ còn mình đệ à...

Lâm Trường Sinh than nhẹ.

Thật ra mọi người đều mong rằng những người khác cũng giống Thanh Nguyên giả chết rồi trốn thoát.

- Thiên Uyên không thể vào, tránh xa nơi đó ra.

Trần Thanh Nguyên nhớ lại tấn thảm kịch rõ mồn một như mới hôm qua, nét mặt cực kỳ đau khổ.

Pháp tắc bên trong đó rất rất đáng sợ, vi phạm ắt chết chắc, hắn còn sống đi ra, có lẽ nhờ vận may... cũng có lẽ là vận mệnh...?

- Tiểu sư đệ, để đảm bảo, bọn ta sẽ kiểm tra tình huống cơ thể đệ, được chứ?

Lâm Trường Sinh bình ổn tâm trạng, tiếp tục.

- Dĩ nhiên, mọi người cứ làm đi.

Mọi người đây là lo tên này bị ai đó chiếm xác, không cẩn thận sẽ gây đại họa.

Thông thường thì thủ đoạn này chỉ có thể chiếm quyền khống chế thân thể không thể đánh cắp ký ức được. Thì cũng có một vài ngoại lệ, chỉ là tỷ lệ cực cực nhỏ cơ hồ có thể xem như không tồn tại luôn cũng được.

(Dịch giả: Ngoại lệ đấy chính là mấy ông xuyên không đấy =)) )

Bạn đang đọc Thiên Uyên của Mộc Tiêu Tam Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HCTver2
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.