Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chấp nhận thua cuộc

Tiểu thuyết gốc · 3054 chữ

Về phía người thanh niên kia, hắn không liền nhìn về phía Lâm Phong dù chỉ một cái, trong mắt hắn Lâm Phong không khác gì sâu bọ, đã là sâu bọ thì không có lý do gì phải điếm xỉa đến nó. Cũng chính vì hành động khinh thường đó của đối phương mà Lâm Phong cảm thấy cực kì bất mãn, dù sao đi chăng nữa thì đây cũng là lần đầu tiên hắn và đối phương gặp nhau, cớ gì lại dùng ánh mắt khinh thường đó với hắn.

Mặc dù bất mãn trong người, thế nhưng Lâm Phong cũng không thể làm gì được hơn ngoài bất đắc dĩ nhướng vai phớt lờ bọn họ tiến về Thiên Môn Trấn, đành chịu thôi, tuy hắn có được chút thực lực, thế nhưng tại thế giới này nếu không thể xác định được thực lực đối phương ra sao thì không nên cương ngạnh đối kháng, huống chi Lâm Phong hắn cũng không phải giống như những nam chính trong những tiểu thuyết trên mạng, nào là trang bức vả mặt, ngông cuồng khắp mọi nơi, không sơ ai ra gì,...

Nhìn thấy Lâm Phong phớt lờ, xem như đám người bọn họ vô hình đi qua, người thanh niên mặc bạch sắc y phục không khỏi nhíu mày, cảm thấy bất mãn, tuy rằng hắn không xem Lâm Phong trong mắt ra gì, thế nhưng thái độ của đối phương đối với hắn khiến hắn cảm thấy không hài lòng. Dù sao đi chăng nữa thì hắn cũng là đệ tử ngoại môn Linh Tông, mặc dù không có địa vị gì bên trong tông môn, thế nhưng đối với đám bình dân như Lâm Phong thì lại khác.

-"Đứng lại." Người thanh niên mặc bạch sắc y phục lên tiếng.

Lâm Phong làm ngơ, giả vờ như không nghe thấy người thanh niên mặc bạch sắc y phục nói, vẫn hướng đầu về phía Thiên Môn Trấn bước đi, về phía người thanh niên kia nhìn thấy Lâm Phong phớt lờ cả lời nói của mình, sắc mặt trở nên đen dần, không khỏi trầm giọng nói lớn.

-"Ta bảo đứng lại, ngươi không nghe thấy sao?"

-"Ngươi kêu ta?" Lâm Phong xoay người, nghiêng đầu khó hiểu hỏi.

-"Ở đây chỉ có mỗi mình ngươi, không kêu ngươi chẳng lẽ kêu bọn ta?" Người thanh niên nghe thấy Lâm Phong xoay người hỏi ngu ngơ, sắc mặt trở nên tệ hơn.

-"Ồ, vậy mà ta cứ tưởng ngươi đang kêu con chó con mèo nào đó chứ?" Lâm Phong bĩu môi, nhún vai bất đắc dĩ nói.

-"Ngươi..." Người thanh niên nghe thấy thế liền tức giận, kém chút nữa hướng về phía Lâm Phong đánh một chưởng, nếu không có Tần Mộng Thư giữ chặt tay hắn lại, thì chắc hẳn Lâm Phong chỉ còn lại một cái xác.

-"Ngươi ngươi cái gì... Kêu ta có chuyện gì?" Lâm Phong không màn quan tâm đến đối phương có tức giận hay không, vẫn hỏi lại bằng giọng giễu cợt.

-"Ngươi biết ta là ai không?" Người thanh niên giữ bản thân mình bình tĩnh lại, lạnh lùng hỏi Lâm Phong.

-"Hỏi thừa, đương nhiên là không rồi." Lâm Phong mỉm cười, nhún vai nói.

-"Lâm Phong, cẩn trọng với lời nói của mình, kẻo lại mang họa vào thân." Tần Mộng Thư đứng kế bên lạnh giọng nói.

-"Ta? Ngươi đang nói ta sao?" Lâm Phong hướng về phía Tần Mộng Thư, sờ mũi nói.

-"Đúng thế, người trước mắt ngươi không phải là người mà ngươi có thể trêu chọc được." Tần Mộng Thư vẫn lạnh lùng cảnh cáo.

-"Thật thế sao? Bộ hắn ta là công tử ca của gia tộc quyền quý nào đó à?" Lâm Phong giả vờ hoảng sợ, run người hỏi.

-"Công tử ca của gia tộc quyền quý nào đó sao? Hừ... So với người đứng trước mặt ngươi thì có đáng là bao." Tần Mộng Thư hừ lạnh nói.

-"Ồ, vậy chư xin hỏi vị huynh đài này tính danh là gì?" Lâm Phong ngạc nhiên hỏi.

-"Dỏng tai lên mà nghe cho rõ, sư huynh ta chính là đệ tử của Linh Tông, đại danh đỉnh đỉnh Lý Thanh." Không đợi Tần Mộng Thư trả lời, một người thanh niên trong nhóm liền hướng về phía Lâm Phong nói to.

-"Đại danh đỉnh đỉnh Lý Thanh? Thật có lỗi, chưa hề nghe qua, chào." Lâm Phong bĩu môi, nhún vai nói liền xoay người bỏ đi.

Mắt nhìn thấy Lâm Phong thờ ơ xoay người bỏ đi, người thanh niên tên Lý Thanh sắc mặt liền kéo đen, hai tay siết chặt, dường như không còn giữ được bình tĩnh, khí huyết từ cơ thể không ngừng tuông ra khiến bầu không khí xung quanh trở nên lạnh dần. Đám người xung quanh cảm nhận cơn tức giận của Lý Thanh, liền kéo nhau tránh né, duy trì khoảng cách với đối phương.

Về phía Lâm Phong, tuy Lâm Phong hắn chỉ mới khai thông một kinh mạch đầu tiên, thế nhưng giác quan của hắn so với người bình thường vô cùng nhạy bén, hắn cảm nhận được phía sau lưng mình có một luồng khí lạnh xông thẳng đến khiến cơ thể không khỏi run sợ. Lâm Phong liền xoay người về phía sau, nhìn thấy sắc mặt Lý Thanh không khỏi âm trầm đáng sợ, thì tráng liền đổ mồ hôi lạnh, chẳng qua là hắn cảm thấy hai người Tần Mộng Thư cùng người thanh niên Lý Thanh này thái độ cư xử quá tệ, khinh thường người khác thế nên hắn mới trêu chọc bọn họ một chút, ai ngờ lại xông ra đại họa như thế này.

-"Làm gì nhìn ta dữ vậy, tức giận à? Có gì đâu mà phải thế, chẳng qua đùa thôi, đại danh đỉnh đỉnh như Lý Thanh huynh đài đây ai mà không biết." Lâm Phong nhìn thấy tình hình dường như không tốt, tay rờ mũi không khỏi mỉm cười ba hoa.

-"Thật vậy sao?" Lý Thanh nhíu mày, hỏi lại.

-"Thật chứ, đại danh đỉnh đỉnh như Lý Thanh huynh đây ai mà không biết được thì quả thật có mắt không tròng mà." Lâm Phong tuy miệng ngoài tiếp tục nói hưu nói vượn, thế nhưng trong lòng không khỏi mắng mười tám đời tổ tông tên Lý Thanh này.

-"Nếu thật là biết ta, thế tại sao ngươi lại dám dùng thái độ đó để nói chuyện với bổn đại gia ta, còn không mau quỳ xuống dập đầu xin tha thứ." Lý Thanh nghe thấy thế cũng không nghi ngờ gì, liền lạnh giọng nói.

-"Vâng vâng, tới đây tới đây." Lâm Phong liền gật đầu trả lời, tiến thẳng về phía Lý Thanh.

Tưởng chừng như mọi chuyện sẽ diễn ra theo như những gì mọi người nghĩ, thì thoáng chốc Lâm Phong dồn ép hết tất cả nội lực còn sót lại bên trong cơ thể mình, thôi động linh khí truyền dọc theo cánh tay hướng đến lòng bàn tay, vung chưởng hướng thẳng về phía trước ngực Lý Thanh. Về phần Lý Thanh hắn cũng không có chút phòng vệ nào đối với hành động của Lâm Phong, chính vì thế một chưởng của Lâm Phong đánh thẳng vào ngực hắn, khiến hắn không tài nào thôi động linh khí phòng ngự hoặc tránh được.

'Ầm', một chưởng của Lâm Phong đánh thẳng vào ngực Lý Thanh tạo ra tiếng động không rõ, đám người đang đứng gần đó không khỏi trố mắt, bất ngờ trước hành động của Lâm Phong, ai nấy đều không ngờ rằng cái tên thảo dân này lại dám hành động một cách ngu xuẩn đến thế. Một chưởng này tuy không chứa đầy uy lực thế nhưng so với người thường thì vẫn mạnh hơn đôi chút, chính vì thế Lý Thanh bị trúng một chưởng này liền văng về về phía sau đụng thẳng vào gốc cổ thụ gần đó đổ sụp về phía sau.

Nhìn thấy một chưởng của mình cực kì uy lực, Lâm Phong cười lạnh, tận dụng thời cơ mọi người vẫn còn chưa hoàn tỉnh lại với sự việc trước mắt, hắn liền xoay người, chạy như bay về hướng Thiên Môn Trấn, bỏ mặc lại cả một nhóm người vẫn còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Về phía Lý Thanh, mặc dù trúng đòn trực diện từ Lâm Phong, thế nhưng do bản thân hắn là tu chân giả, thế nên cơ thể của hắn so với người bình thường cứng rắn hơn nhiều, chính vì thế mà không bị tổn thương dù một vết trầy, nếu đổi lại là người khác, thì giờ chắc hẳn đã phải nằm trên giường ít nhất tận nửa năm.

Cảm nhận được uy lực một chưởng đánh vào của Lâm Phong, Lý Thanh liền không khỏi cười lạnh, bởi vì uy lực từ một chưởng này không phải là thứ mà một người bình thường có thể đánh ra, hắn dám khẳng định tám chín phần mười đối phương cũng là một người tu hành, thế nhưng có điều vẫn chưa tiến vào ngưỡng cửa chính thức tu đạo. Lý Thanh hai tay chống mặt đất đứng thẳng người dậy, phủi sạch toàn bộ đất cát trên y phục của mình, đôi mắt nhìn thẳng về hướng Lâm Phong bỏ trốn, ánh mắt hắn không khỏi sắt bén, cả cơ thể thôi động linh khí, thoáng chốc, huyết khí từ cơ thể tỏa ra cực kì nồng đậm, khiến đám người xung quanh không khỏi run sợ.

Chân đạp đất phóng thẳng về hướng Lâm Phong, tốc độ một ngày càng nhanh, thoáng cái liền đã nhìn thấy bóng dán Lâm Phong đang ở phía trước, Lý Thanh cười lạnh, chân dùng sức, phóng thẳng lên giữa không đáp xuống trước mặt Lâm Phong. Nhìn thấy Lý Thanh đứng trước mặt mình, Lâm Phong không khỏi nhíu mày, hai chân trước sau thủ thế không chút nào sợ hãi đối phương. Lâm Phong biết thực lực Lý Thanh vượt trên bản thân hắn rất nhiều, thế nhưng Lâm Phong vẫn không hề sợ hãi, bởi vì hắn biết, con đường tu đạo này đối với hắn còn chưa bắt đầu, nếu đã chưa bắt đầu đã sợ thực lực đối phương thì còn gì còn tinh thần mà tiến bước lên phía trước.

Lý Thanh nhìn thấy hành động của Lâm Phong, hai tay liền chấp về phía sau, ánh mắt vô cùng sắt bén, nhìn thẳng về phía Lâm Phong, dường như muốn xem Lâm Phong dự định tiếp theo sẽ làm gì, liệu đối phương phản kháng hay co giò bỏ chạy. Cả hai dường như không ai muốn động thủ trước, ai nấy đều đang muốn thăm dò xem đối phương sẽ làm gì tiếp theo, bầu không khí trở nên yên tĩnh đến lạ thường, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy âm thanh của gió thổi khẽ qua từng tán cây.

-"Ngươi có biết hành động của ngươi vừa rồi sẽ mang đến tai họa như thế nào không?" Lý Thanh phá vỡ bầu không khí im lặng, liền lạnh giọng nói.

-"Không biết, cũng không muốn biết." Lâm Phong lắc đầu nói.

-"Tốt cho một câu 'Không biết, cũng không muốn biết', cha mẹ ngươi không dạy rằng ra ngoài cần phải biết nhìn trước ngó sau, biết người nào nên trêu chọc được người nào không sao?" Lý Thanh vỗ tay tán thưởng liền nói.

-"À thì ta mồ côi cha mẹ từ nhỏ, thế nên những gì mà ngươi nói không có tác dụng với ta." Lâm Phong bĩu môi không khỏi khinh thường nói.

-"Hừ..." Nhìn thấy thái độ khinh thường từ Lâm Phong, Lý Thanh không khỏi hừ lạnh.

-"Thế rốt cuộc có chuyện gì, ta không nghĩ là ngươi đuổi theo ta đến tận đây chỉ vì nói mấy chuyện vớ vẩn này." Lâm Phong nhíu mày nói.

-"Tính ra ngươi cũng hiểu rõ mọi chuyện đấy... Ta đuổi theo ngươi đến tận đây là vì..." Lý Thanh mỉm cười đang nói chợt im lặng, thoáng chốc liền biến mất xuất hiện trước mặt Lâm Phong, đánh thẳng một chưởng vào ngực hắn.

Về phía Lâm Phong bị trúng đòn trực diện, liền bay ngược về phía sau đụng thẳng vào gốc cổ thụ, khiến cả gốc cỗ thụ ngã sập về phía sau, miệng phun một ngụm máu, cơ thể bị tổn thương không nhẹ. Chưa dừng lại ở đó, Lý Thanh liền tiến thẳng về phía Lâm Phong, không đợi đối phương kịp đứng dậy, Lý Thanh liền một cước giẫm thẳng ngực Lâm Phong, khiến lục phủ ngũ tạng hắn không khỏi xáo trộn, nội thương một ngày càng nặng hơn. Mặc dù bị tổn thương cực kì nghiêm trọng, thế nhưng Lâm Phong vẫn không hề kêu rên dù chỉ một tiếng, vẫn chỉ cắn răng cố chịu đựng.

Lý Thanh nhìn thấy Lâm Phong vẫn kiên trì chống chịu, không cầu xin tha mạng thì không khỏi cười lạnh giơ chân lên dồn hết tất cả nội lực vào một cước này, nếu quả thật một cước này giẫm xuống ngực Lâm Phong, thì tám chín phần mười Lâm Phong kể từ giờ sẽ trở thành một tên phế nhân. Khoảng cách giữa một chân Lý Thanh và ngực Lâm Phong dường như chỉ còn nửa gan tay thì từ đâu xuất hiện một giọng nói quen thuộc vọng đến.

-"Đừng Lý đại ca." Tần Mộng Thư từ xa hét to chạy đến.

-"Tại sao?" Lý Thanh xoay đầu nhìn về phía Tần Mộng Thư hỏi.

-"Dù sao thì hắn cũng đã từng cứu mạng muội một lần, không có tình thì vẫn có ơn. Lý đại ca, nể mặt muội, tha cho hắn ta đi." Tần Mộng Thư lắc tay Lý Thanh, nũng nịu nói.

-"Được, nể mặt muội ta tha cho hắn một mạng, thế nhưng hắn phải quỳ xuống nhận lỗi, xin ta tha mạng." Lý Thanh gật đầu, lạnh lùng nói.

-"Phi, muốn ta quỳ xuống xin ngươi tha mạng sao? Còn khuya..." Lâm Phong nghe được lời nói của Lý Thanh, liền không khỏi tức giận, khinh thường đáp.

-"Hừ... Sắp chết đến nơi còn hung hăn càng quấy..." Lý Thanh giơ chân khẽ giẫm xuống ngực Lâm Phong, khiến hắn phun ngụm máu, đau đớn không ngừng.

-"Lâm Phong, còn không mau cầu xin Lý đại ca tha mạng, ngươi ương ngạnh làm gì." Tần Mộng Thư liền nhíu mày nói.

-"Ta khinh, với loại người như các ngươi, muốn ta cầu xin tha thứ còn lâu, muốn giết cứ giết, bớt lắm lời." Lâm Phong cắn răng chịu đựng cơn đau, nói.

-"Được, nếu ngươi đã muốn chết, vậy thì ta toại nguyện cho ngươi." Lý Thanh nghe thấy thế, liền muốn giơ tay động thủ.

-"Kệ hắn, xem như chúng ta làm phước vậy, bố thí tha cho hắn một mạng đi, dù sao thì huynh và hắn là người của hai thế giới, để tâm đến tên hèn mọn như hắn làm gì." Tần Mộng Thư kéo tay Lý Thanh khuyên giải.

-"Muội nói có lý, một tên phàm nhân tục tử như hắn thì ta cần gì phải chấp nhất, chúng ta đi thôi." Lý Thanh suy ngẫm một lúc liền nói.

Trước khi cả hai rời đi, bọn họ còn để lại ánh mắt khinh thường nhìn Lâm Phong, dường như trong mắt bọn hắn Lâm Phong không khác gì sâu kiến, tùy thời có thể giẫm đạp mà giết. Lâm Phong chứng kiến cảnh tượng như thế cũng không khỏi cười khổ, cho dù tại thế giới này hay là thế giới cũ đi chăng nữa, thì thực lực quá kém đều bị người khác khinh thường, sỉ nhục như thế cả. Để muốn thay đổi vận mệnh của chính mình, thì cần phải có thực lực cực đại, kẻ nào dám khinh thường liền một quyền tan nát, nghĩ đến thế, Lâm Phong liền siết chặt tay lại, ánh mắt càng trở nên kiên định hơn trước, thầm nói.

-"Ta tại thế giới cũ đã từng bị chà đạp, khinh thường một lần rồi, nay trời xanh chiếu cố giúp ta thoát khỏi viễn cảnh trước đây, đưa ta qua một thế giới mới bắt đầu lại cuộc sống mới, ta sẽ không vấp vào vết xe đổ cũ. Tần Mộng Thư, Lý Thanh, hai người các ngươi chờ đó, rồi sẽ có ngày ta bắt các ngươi trả lại món nợ ngày hôm nay."

Lâm Phong liền chật vật đứng lên, phủi sạch bụi cát trên y phục, liền di chuyển khó khăn hướng về Thiên Môn Trấn, thoáng chốc sắc trời đã đổ tối, Lâm Phong lúc này hắn cũng vừa đặt chân về nhà Hùng Thiên Lãnh. Hùng Thiên Lãnh ngồi tại sảnh đường khi nhìn thấy Lâm Phong chật vật trở về, y phục rách rưới, trên người chồng chất vết thương máu chảy không ngừng liền không khỏi giật mình chạy đến hỏi.

-"Này, ngươi bị sao thế? Sao trên người chồng chất vết thương vậy? Lam Lam, mau đem thuốc đến đây." Vừa nói, Hùng Thiên Lãnh liền hướng về phía sau gian nhà nói to.

-"Vâng." Tiếng Lam Lam vọng lên trả lời.

-"Cũng không có gì nghiêm trọng, chẳng qua là vấp té ngã xuống đồi mà thôi." Lâm Phong xua tay nói dối, hắn không muốn hai cha con Hùng Thiên Lãnh cùng Lam Lam dính vào mớ rắc rối mà hắn gây ra, dù sao thì hai người cũng có ơn cứu mạng hắn, đã thế còn cho hắn ở lại đây nương tựa.

-"Thật vậy sao? Cho dù là vấp ngã thì vết thương cũng đâu đến nổi kinh khủng như thế?" Hùng Thiên Lãnh nhíu mày đáp.

-"Đây cha, aaa, Lâm đại ca, sao người huynh vết thương nhiều thế?" Lam Lam đem thuốc lên, xoay người nhìn thấy tình trạng của Lâm Phong liền không khỏi kinh hoảng nói.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Cao Thủ Tu Tiên sáng tác bởi phongxuydieptu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongxuydieptu
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.