Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu lấy Lý gia

Tiểu thuyết gốc · 1774 chữ

Ở thế giới này, có thể hiển hiện một thứ gọi là linh khí hiện hữu.

Cho nên cái tu luyện ở đây, là sử dụng những linh khí này. Nạp vào trong cơ thể, sử dụng nó như một nguồn năng lượng chuyển hóa thành sức mạnh đưa vào các cơ quan trong cơ thể. Dung hợp nó, biến hóa để bản thân sử dụng.

Từ lần đầu tu luyện, Lãnh Thiền là tự hiểu điều này, nhưng hắn có thể cảm giác alf linh khí ở Thiền Sơn này có vẻ rất ít ỏi, thực sự không đủ hắn dùng.

Dù sao, ở một địa phương hẻo lánh như Thiền Sơn này, có chút linh khí cũng là quá đủ rồi.

Bỗng một ngày nào đó, hắn đang tu luyện bỗng nhiên cảm giác mình đang trôi lơ lửng giữa một khoảng không. Hắn cảm giác như xung quanh là những nguồn năng lượng khổng lồ, tùy ý hắn sử dụng.

Mặc kệ hắn hút bao nhieu năng lượng vào trong cơ thể, hắn vẫn cảm giác là nguồn năng lượng này vẫn không hao hụt gì cả.

Nhưng điều đặc biệt ở đây, hắn cảm giấc nguồn năng lượng này không giống linh khí, vì hắn có thể rõ ràng nguồn năng lượng này rất tinh khiết, rất cường đại,… sau một hồi suy nghĩ, hắn cũng không nghĩ đến đây là gì...

Mà càng nghĩ hắn thấy càng buồn bực, tại sao những người xuyên việt trước đây.

Người thì nhận được kim thủ chỉ, kẻ nhận được hệ thống giúp đỡ. Còn hắn thì không có gì, hắn cũng muốn được thử cảm giác trang bức giống như những người xuyên việt khác.

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, hắn cũng rất tò mò, hắn tu luyện, nạp không biết bao nhiêu là năng lượng. Nhưng lại không có dấu hiệu đột phá. Nếu không phải mỗi lần kết thúc tu luyện hắn đều có thể cảm giác mình mạnh mẽ hơn, Lãnh Thiền còn đang cho là mình nằm mơ.

Mà cũng vì thế, hắn cũng ở Thiền Sơn trấn mười tám năm. Chưa từng rời đi, vì ai biết ngoài kia có nhưng hiểm nguy gì chờ đợi hắn chứ.

Cứ như vậy, hắn rời khỏi tinh không, mở to hai mắt chuẩn bị đi làm cơm.

Bỗng nhiên, ở ngoài cửa. có người thất thanh kêu lên.

“Mộng Trần địa sư, Mộng Trần đại sư. Làm ơn cứu giúp nhà ta tiểu Thiên đi”

Lời vừa chưa dứt, người tới đột nhiên không cẩn thận đá trúng chính diện cánh cửa , lập tức không khống chế nổi ngã sấp xuống, giống như viên thịt lăn đến chân của lãnh Thiền, bịch một phát quỳ xuống.

“…”

Bầu không khí có vẻ có một chút xấu hổ.

“A Di Đa Phật,… Lý thiếu chủ, không cần đại lễ a”

Lãnh Thiền chắp tay trước ngực, đãnh vỡ yên lặng. Trầm mặc nói

“…”

“Khụ khụ, Thiền Tâm tiểu sư phó”

Được xưng Lý thiếu chủ, mặt mo đỏ lên, trong thoáng chốc đứng dậy. Chỉ bất quá thân thể có chút mập. nên lúc đứng dậy vẫn còn hơi có xu hướng vấp ngã.

Nói đến người này, Lãnh Thiền cũng rất quen thuộc. Người nãy là Lý Tiền Kim, gia cảnh như tên, là một Đại thương hộ của Thiền Sơn trấn, làm người rất rộng lượng ôn hòa. Rất hay làm việc thiện, cũng đã từng bỏ vốn giúp hỗ trờ xây dựng Thiên Đỉnh Tự, đối Lãnh Thiền sư phụ hai người cự kỳ tôn kính. Trước mắt cũng coi như là Thiên ĐỈnh Tự lớn nhất khách hành hương.

Chỉ có điều thường ngày hành sự ổn trọng, thành thục. Không hiểu sao hôm nay lại chút thất thố như vậy ?

“A Di Đà Phật, Lý thiếu chủ người bĩnh tĩnh, có chuyện gì từ từ nói”

Cùng lúc đó, Mộng Trần từ trong phòng đi ra. Hiển nhiên cũng bị kinh động bởi chuyện vừa rồi.

“Mộng Trần đại sư, cầu người giúp tiểu Thiên nhà chúng ta”

Lý Tiền Kim kích động chạy lại nắm tay Mộng Trần đại sư, kích động cầu khẩn.

“Không nên gấp gáp, có chuyện gì từ từ nói”

Mộng Trần nhíu mày, nói

“Là như thế này”

Theo lời kể của Lý Tiền Kim, Lãnh Thiền cùng Mộng Trần dường như hiểu rõ điều gì.

Lý Tiền Kim, mặc dù thê thiếp nhiều. Nhưng cũng chỉ có một mụn con trai, hắn cũng rât vui. Vì thế hết lòng dạo tạo đứa con trai này,

Mặc dù sống trong nhung lụa ngọc ngà, cũng không vì thế mà hư hỏng. Mà trái ngược lại rất là tốt, được nhiều người trong trấn đón nhận.

Đoạn thời gian trước, một lần hắn đi dẫn đội thương gia Lý gia đi quản lý sản nghiệp gia tộc.

Đến lúc về lại dẫn theo một nữ tử.

Nhưng lúc này Lý Tiền Kim cũng chưa nhận ra điều bất thường cũng chỉ đơn giản coi là con trai minh kiếm được người mình htuongw, cũng đnag muốn lập gia đình.

Nhưng sự tình càng ngày càng nghiêm trọng.

Lý Thiên càng ngày sức khỏe càng giảm sút, chỉ trong vòng nửa tháng phảng phất như già thêm chục tuổi, cả người như một khúc xương khô, sắc mặt trắng bệch. Nhiều lần đi khám đại phú, cũng không phát hiện được gì.

Bên cạnh đó, Lý gia nuôi vài tiểu cẩu và gia cầm. Cũng đột nhiên chết một cách ly kỳ không minh bạch.

Nhưng con vật đó chết một cách thê thảm, trực tiếp bị cắn xé một cách thê thảm.

Lý Tiền Kim dù gì cũng từng là người từng trải. ý thức được việc gì xảy ra, lập tức đến Thiên Đỉnh Tự cầu xin trợ giúp.

Hắn biết rõ trước mặt, chỉ hai thầy trò này giúp được Lý gia.

“Khẩn cầu đại sư, nữ nhân kia khẳng định là yêu vật. Kính xin đại sư cứu giúp Lý gia chúng ta”

Lý Tiền Kim đau khổ cầu xin, ngẫm lại trong nhà có một yêu vật. Bất kỳ lúc nào cũng sẽ chết một cách bất ngờ, nghĩ lại cũng sợ chứ.

Mộng Trần Đại sư không nhanh không chậm đáp

“A Di Đà Phật, Lý thí chủ yên tâm, nếu thật là yêu vật, lão nạp tuyệt không khinh xuất tha thứ.”

Chính như trước đó nói, thế giới này vô cùng nguy hiểm, tràn ngập rất nhiều yêu ma quỷ quái, nhân loại bình thường cơ hồ là nhỏ yếu nhất tồn tại, rất dễ dàng sẽ bị giết chết, mà Mộng Trần cùng Lãnh Thiền là trong phạm vi mấy chục dặm duy nhất hai hai cái người tu hành, Thiền Sơn trấn một khi có chuyện gì cùng tà ma có quan hệ, cơ bản đều sẽ lựa chọn mời Mộng Trần xuất thủ trấn áp.

"Việc này không nên chậm trễ, Lý thí chủ, chúng ta đi thôi."

Mộng Trần chấp tay hành lễ, ngưng giọng nói.

Đây cũng không phải là Thiền Sơn trấn lần thứ nhất phát sinh những chuyện tương tự, Mộng Trần sớm có kinh nghiệm, biết làm như thế nào ứng đối.

Huống chi, hắn ở chỗ này thiết lập chùa miếu, vốn là vì che chở một phương.

"Rõ!"

Lý Tiền Kim đại hỉ, lúc này không chút do dự hướng đi ra ngoài điện, Mộng Trần làm sơ chỉnh lý, theo sát phía sau.

Lãnh Thiền mặc dù cũng muốn đi, nhưng dù sao hắn cũng đang làm cơm. Đang bận nên không thể đi được. Đành phải ở lại viện vậy.

“Mộng Trần đại sư”

“Mộng Trần địa sư”

Trên đường phố, người qua đường nhìn thấy Mộng Trần, nhao nhao khom mình hành lễ.

Những năm gần đây, Mộng Trần trảm yêu trừ ma, siêu độ quỷ hồn, tại Nguyên Sơn trấn phụ cận có rất cao uy vọng, bách tính đều phụng làm đại sư, không chút nào khoa trương, nếu như không có Mộng Trần, Thiền Sơn trấn căn bản không có khả năng như vậy yên ổn.

Ở bên trong viện, Lãnh Thiền đang nấu cơm. Mắt thấy cơm canh cũng đã sắp xong, Lãnh Thiền làm món cuối cùng. Chợt nhận ra thiếu một chút gì đó, mắt thấy cũng còn sớm, mặt trời cũng chưa xuống núi. Nên Lãnh Thiền cũng muốn xuống núi, mua ít đồ.

“Tiểu sư phụ, đã lâu không gặp. có nhớ ta không a”

“Tiểu sư phụ, ta nhớ người lắm a”

“…”

Vừa xuống núi, Lãnh Thiền đã bị trêu chọc. Nhưng nữ nhân thấy Lãnh Thiền xuống núi. Cũng mở miệng trêu chọc.

Cũng không có cách, mặc dù Lãnh Thiền là hòa thượng, nhưng nhan trị cực cao. Mặc dù cũng hay bị trêu chọc nhưng thực chất cũng không có ý đồ gì, nên Lãnh Thiền cũng cười cười cho qua. Dù gì cũng đã quen rồi.

"Thiền tâm ca ca."

Một đạo thanh âm thanh thúy bỗng nhiên vang lên, khiến Lãnh Thiền dừng bước lại.

Xoay người, chỉ gặp một người mặc màu vàng nhạt váy trang song đuôi ngựa nữ hài chạy đến trước mặt hắn, ước chừng sáu bảy tuổi khoảng chừng, khuôn mặt đỏ bừng, có chút hài nhi mập, cầm trong tay rễ mứt quả, ngửa đầu ngọt ngào kêu lên: "Thiền Tâm ca ca."

"Vận nhi, ngươi tại sao lại ở chỗ này."

Lãnh Thiền ngồi xổm người xuống, vuốt vuốt nữ hài đầu, lộ ra nụ cười ôn nhu.

"Là ca ca dẫn ta tới."

Nữ hài nhu thuận đáp.

"Vận nhi, cùng ngươi nói bao nhiêu lần, không nên đến chỗ chạy loạn."

Lúc này, một thư sinh ăn mặc anh tuấn thiếu niên từ nơi không xa đi tới, vừa muốn răn dạy nữ hài, chợt thấy bên cạnh Lãnh Thiền, đầu tiên là sững sờ, lập tức vội vàng chắp tay hành lễ: "Thiền tâm sư phụ."

"Ừm, ngươi không có đi học đường sao?"

Lãnh Thiền nghi hoặc.

"Tiên sinh để chúng ta hôm nay nghỉ ngơi, cho nên ta mang muội muội đến trên trấn đi dạo.

Thiếu niên xấu hổ cười nói.

“Thiền Tâm ca ca, tiểu Vận nhi rât nhớ người a.”

Tiểu hài tử âm thanh trong trẻo vọng lên.

Lãnh Thiền cưng chiều sờ sờ đầu nàng.

“Vậy a, Thiền Tâm ca ca cũng vậy a”

Thiền Tâm cười cười, trêu chọc nàng.

Bạn đang đọc Thiền Tâm sáng tác bởi khnguyen37

Truyện Thiền Tâm tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khnguyen37
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.