Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiền Tâm

Tiểu thuyết gốc · 1744 chữ

Mùa xuân đến, vạn vật bắt đầu một sự sống mới. Mặt trời đang từ chân núi dần dần lên đến đỉnh, xua tan dần đi bóng đêm.

Thiền Sơn, ngay bên cạnh vách núi. Một cây Bồ Đề sừng sững tại đó, nó đang bắt đầu mọc ra những chồi non, hoa cỏ xung quanh tươi sắc, các loại cây bắt đầu mở ra lá, bắt đầu hưởng thụ những ánh nắng ấm áp đầu tiên của mặt trời mùa xuân.

Cách đó không xa, có một ngôi chùa. Tại đỉnh núi lại có một ngôi chùa hiện hữu lại làm ra vẻ kì dị. Vách tường của ngôi chùa đã có chút pha tạp, đầy rẫy rêu xanh bám đầy trên tường, rộ lõ vẻ cũ kỹ theo năm tháng.

Phía trên treo khối làm bằng tấm gỗ có vẻ mộc mạc, khắc lấy ba chữ: Thiền Đỉnh Tự.

Két.

Bỗng nhiên cửa chùa mở ra, một thanh niên đầu trọc đi ra. Ngọa Tàm lông mày, mắt phượng, ngũ quan thanh tú, nhìn phá lệ anh tuấn.

Thanh niên mặc trên người một bộ tăng y mộc mạc, miệng bên trong ngâm nga một bài ca kỳ quái:

“Tiểu hòa thượng xuống núi đi khất thực, lão hòa thượng có bàn giao~”

“Nữ nhân dưới núi như lão hổ, vàn lần không gặp tận lực né tránh~”

“…”

Thanh niên một đường lao xuống, bước đi như bay, rất nhanh liền tới bờ sông ở dưới chân núi.

Giờ phút này, đang có mấy người phụ nử ở thôn trang đang tại bờ sông giặt quần áo, nhìn thấy thanh niên, lập tức ánh mắt lấp lóe, cười chào hỏi:

"Buổi sáng tốt lành a, tiểu sư phụ."

Bởi vì ở đây đã lâu, người nơi này cơ bản đều biết hắn, mà lại rất nhiệt tình, nhất là nữ tính.

Đương nhiên, cái này có lẽ cùng thanh niên nhan sắc có quan hệ.

"Buổi sáng tốt lành."

Thanh niên nhẹ gật đầu, đi vào thượng du, đề hai thùng nước, lại nhẹ như không có vật gì lên núi đỉnh chạy tới, người bình thường cần nửa giờ, thanh niên lại chỉ dùng mấy phút, mà lại mặt không đỏ tim không đập.

Trọng yếu nhất chính là, hắn chọn hai cái trong thùng nước, không có một giọt nước vẩy xuống.

Như thế lặp đi lặp lại mấy lần về sau, thanh niên rốt cục vác đầy vạc nước trong chùa, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.

Hắn gọi Lãnh Thiền, pháp hiệu Thiền Tâm, là Thiền Đỉnh Tự bên trong một tiểu hòa thượng, mà nói chính xác hơn thì trong chùa chỉ có mỗi hắn và sư phụ của hắn, hai người mà thôi.

“Haizz, thật nhanh a. trong nháy mắt đã mười tám năm trôi qua”.

Mười tám năm trước. Lãnh Thiền họp lớp cùng bạn bè, uống khá nhiều rượu, về sau mê mang như chết.

Lúc tỉnh lại, lại phát hiện mình đang trong một hình hài đứa bé.

Xung quanh là một mảnh màu đen mịt mù, hắn mặc dù được bao bọc kỹ càng nhưng vẫn cảm giác nhiệt độ xung quanh càng ngày càng đang giảm.

Trên đường thỉnh thoáng có vang lên vài tiếng cho sủa, nhưng càng dần dà về sau tiếng chó sủa càng biến mất, chứ đừng đề cập sẽ có người đi qua.

Hắn cảm giác là đêm nay sẽ không qua khỏi, cảm giác vừa đói vừa khát xuất hiện.

Hắn không cam lòng, thét lên với niềm hy vọng sống mãnh liệt.

Nhưng những tiếng lòng đấy qua miệng hắn chỉ là tiếng oa oa khóc của trẻ con.

Ngay giờ khắc này, hắn đã tuyệt vọng rồi. Ngay thời khắc hắn muốn buông bỏ, thì hắn cảm giác được xung quanh đang dần ấm lên, hắn nghĩ đây chỉ là hồi quang phản chiếu rồi bắt đầu ngất đi.

Hôm sau, hắn tỉnh dậy. Thấy mình đang trong tay của một bà thôn nữ. Nhìn dáng vẻ rất giống một bà vú. Bởi vì hắn cảm thấy xung quanh miệng mình vẫn còn nhợt nhạt vị sữa

“Mình được cứu rồi sao”

Ngay lúc hắn vừa có suy nghĩ này thì bà đã ôm cậu ra ngoài, trước cửa bây giờ đang đứng đó một vị hòa thượng có vẻ ngoài đức độ.

“A Di Đà Phật”

“Đa tạ thí chủ đã cứu giúp, nếu không e là đứa trẻ này sẽ không qua khỏi tối nay”

“Không sao, bình thường đại sư cũng hay giúp các vị thôn dân. Đứa trẻ này cũng chỉ quá đói. Nếu không có đại sư đưa đến đây kịp thời, thì e là đứa trẻ này tối nay đã chết rồi.”

“Có cơm chưa, tiểu Thiền Tử”.

Một âm thanh bất chợt đánh thức Lãnh Thiền khỏi hồi ức.

Nghe được tiếng gọi, từ trong phòng đi ra một người với thân hình mập mạp, hai tay to khỏe, nâng cao tròn vo bụng.

Người đàn ông nhìn qua đại khái có thể đoán chừng năm mười tuổi, mặt mũi hiền lành. Hai con người nhíu chặt với nhau. Nhìn kĩ lại, Lãnh Thiền không còn cảm giác được hình ảnh cao tăng đức độ giống nhưu mười tám năm trước nữa cả.

Mà cũng trên thực tế, sư phụ của Lãnh Thiền ở trong mắt Lãnh Thiền, là một người lười biếng không đang tin cậy chút nào.

“Hôm nay thời tiết đẹp a, hôm nay ăn cái gì vậy tiểu Thiền Tử”

Mộng Trần duỗi lưng một cái, hỏi.

"Cùng hôm qua không sai biệt lắm."

Một bát cháo, vài món chay, đây chính là hai người điểm tâm.

"Nha."

Mộng Trần lúc này ngồi xuống, nhấp một hớp cháo, lộ ra hài lòng biểu lộ.

Mặc dù cả tòa chùa miếu chỉ có hai người bọn họ, nhưng dựa vào dưới núi thôn dân hương hỏa, cùng mình loại trái cây rau quả, sinh hoạt cũng là tính là đầy đủ, huống chi, làm người xuất gia, tại ẩm thực phương diện cũng không cần đến quá xa xỉ.

Ăn xong điểm tâm, Lãnh Thiền thu thập xong bát đũa, lại xử lý một chút mảnh vườn, sau đó trở về tiền viện.

Hiện tại vô luận là giặt quần áo nấu cơm gánh nước, vẫn là quét dọn vệ sinh các loại công việc, cơ bản không là từ Lãnh Thiền hoàn thành, về phần Mộng Trần, cơ hồ cái gì đều mặc kệ, không có cách, ai bảo người ta là sư phụ đâu.

Làm xong những này loạn thất bát tao sự tình, Lãnh Thiền đi vào chính điện, Mộng Trần đã ở bên trong ngồi, cầm trong tay phật châu, nhắm mắt minh tưởng.

Hòa thượng sinh hoạt chính là như vậy buồn tẻ vô vị.

Thấy thế, Lãnh Thiền ngồi xếp bằng tại bồ đoàn bên trên, gõ sẽ mõ, lập tức tiến vào trạng thái tu luyện.

Đúng vậy, tu luyện. Khi vừa mới xuyên không đến đây một thời gian, Lãnh Thiền đã phát hiện đây không phải là một thế giới bình thường.

So sánh Địa Cầu, nơi này là cái phi thường rộng lớn, lại vô cùng nguy hiểm thế giới, người tu hành, yêu quái, ma vật, quỷ hồn, các loại kiếp trước tiểu thuyết mạng bên trong đồ vật cơ hồ cái gì cần có đều có.

Mà lại mấy năm liên tục chiến loạn, dẫn đến các phương rung chuyển bất an, xác chết khắp nơi, hơi không cẩn thận, liền sẽ chết không có chỗ chôn.

Lãnh Thiền tiền thân, chính là một cái tại trong chiến loạn mất đi phụ mẫu cô nhi.

Bởi vậy, mười tám năm qua, Lãnh Thiền còn chưa hề rời đi phiến khu vực này.

Nguyên nhân rất đơn giản, hắn sợ.

Phải biết, trong phạm vi mấy chục dặm, nơi này là chỗ an toàn nhất, dù vậy, như cũ thỉnh thoảng sẽ có yêu ma quỷ quái ăn mòn, có thể nghĩ địa phương khác nên khủng bố đến mức nào.

Cứ việc Lãnh Thiền dựa vào tu luyện phật đạo, một chút xíu mạnh lên, sớm đã trở thành người tu hành, có thể nhẹ nhõm "Siêu độ" phổ thông yêu quái cùng quỷ hồn, nhưng này đều là chút cực kì nhỏ yếu đồ rác rưởi, không đáng kể chút nào.

Ai biết mình tới chỗ chạy loạn, có thể hay không đụng vào con nào đó tà ma hoặc đại yêu?

Dù sao, Lãnh Thiền thường xuyên nghe nói, chân chính cao giai người tu luyện có thể tay nâng thành trì, di sơn đảo hải, càng có yêu ma cường đại thôn thiên phệ địa, không đâu địch nổi, tóm lại, tuyệt đối không phải hắn có thể trêu chọc.

Lãnh Thiền nghĩ rất từ tâm, thế giới này quá nguy hiểm, vẫn là thành thành thật thật đợi tại Thiền Đỉnh Tự làm mình hòa thượng đi.

Dù sao đã vượt qua mười tám năm, đã không thể quay về, vậy liền dứt khoát hưởng thụ cuộc sống mới.

Mà lại không có internet, điện thoại, TV chờ điện tử sản phẩm, Lãnh Thiền rốt cục có thể triệt để ổn định lại tâm thần quan sát phong cảnh, đọc thư tịch, cố gắng tu hành.

Có đôi khi Lãnh Thiền thậm chí cảm thấy đến, cứ như vậy sống cả một đời cũng không tệ, chí ít không cần phải chỗ bôn ba bận rộn, vì sinh kế phát sầu, mà lại mình là hòa thượng, tuyệt đối sẽ không có người thúc cưới.

Hắn đối phật kinh không có gì hứng thú, ngược lại là tu luyện sớm đã xe nhẹ đường quen.

Bởi vì chưa hề cùng ngoại giới tiếp xúc qua, cho nên Lãnh Thiền cũng không biết những người khác là thế nào tu luyện, nhưng chính hắn mỗi lần lúc tu luyện, ý thức kiểu gì cũng sẽ xuất hiện tại một mảnh khắp vô tận không gian bên trong, rất là thần kỳ, lần này tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Theo Lãnh Thiền vận chuyển công pháp, không gian bên trong trong nháy mắt hiện ra vô số dòng năng lượng, giống như mặt nước sinh ra tầng tầng gợn sóng, bị hắn cấp tốc hấp thu.

Bạn đang đọc Thiền Tâm sáng tác bởi khnguyen37
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khnguyen37
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.