Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đối vấn

Tiểu thuyết gốc · 2221 chữ

Chương 17:

Rời khỏi y quán, Hàn Phong trên tay cầm ba cuốn kinh thư dày cộp, khoé miệng mỉm cười ngước nhìn cửu nguyệt trên cao. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên Hàn Phong nhìn thấy cảnh tượng mỹ lệ mà hùng vĩ tới nhường này, thế nhưng hắn vẫn là không nhịn được cảm giác kinh diễm cùng ngạc nhiên thán phục. Tạo hoá quả là thần kỳ, bến bờ tinh không nơi này lại tồn tại một viên sinh mệnh tinh cầu rộng lớn như vậy, diệu kỳ như vậy, cổ lão thần bí tới vậy, quả là những điều thường thức trước nay chưa từng nghĩ tới. Chỉ cần nghĩ tới lịch sử vài trăm nghìn năm tiến hoá, vài nghìn năm phát triển, vài trăm năm nhảy vọt công nghệ của nhân loại địa cầu là hắn lại cảm thấy bản thân quá nhỏ bé. Tất cả điều này đều là tự nhiên sao?

Hàn Phong nhìn ba cuốn sách trong tay, có lẽ nhờ chúng mà những bí mật hắn luôn thắc mắc sẽ phần nào sẽ được từng chút giải khai. “Kinh Mạch Tổng Quan Thức.”, “Linh Khí Chân Nguyên” cùng “Đại Y Đạo Dược Thư.” Ba cuốn sách đại luận chứa đựng những thông tin trụ cột quan trọng về thân thể, thần hồn, tu luyện cũng như luyện khí thuật mà Diệp Thanh Khê đã từ đó tìm ra lối thoát cho tình trạng của nàng. Nếu hắn cũng từ đây tìm được lời giải cho tình trạng “Phế thể” của bản thân, thế giới kỳ diệu này đối với với hắn sẽ không như vậy vô ngần to lớn nữa. Có một câu mà hắn rất tâm đắc khi đọc sách, “Nếu không thể ra ngoài và tận mắt chiêm ngưỡng thế giới, hãy ở nhà và tận tay cảm nhận thế giới.” Thế giới trong lòng bàn tay, chính là chỉ sức mạnh của những trang sách.

Mang theo hưng phấn trở về nhà gỗ, Hàn Phong phía trước chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một thân ảnh cao ngất đứng trước lối đi. Dưới quang ảnh của cửu nguyệt treo trên thương khung, có thể thấy rõ người này là một nam tử mày kiếm mắt sáng, tướng mạo anh tuấn, mái tóc màu lam nhạt lung bay, giữa trán giống như có một luồng lôi quang chạy xẹt liên tục. Hắn toàn thân phát ra từng trận bạo ngược khí tức, bàn tay hờ hững nắm lấy một thanh tiên kiếm sáng chói, hai mắt băng hàn nhìn chằm chằm Hàn Phong. Không một lời nói hay một động tác thừa, tiên kiếm vung lên như băng tinh xuyên phá không gian, chưa tới nửa cái chớp mắt đã đâm thẳng tới cổ họng Hàn Phong, sát khí trùng thiên đem cỏ cây bốn phía toàn bộ cắt nát!

- Xẹt xẹt!

Kiếm tiên lây nhiễm ngàn vạn tia lửa điện, lưỡi kiếm loé lên từng trận hàn khí lam sắc lạnh tới thấu xương, đối với cổ họng Hàn Phong chỉ còn cách chưa đầy nửa tấc. Hàn Phong cùng nam tử bốn mắt nhìn nhau, đều có thể thấy rõ từng nét biểu cảm bình thản trên khuôn mặt mỗi người, chỉ có điều nam tử trong mắt dấy lên nét kinh ngạc không nhỏ, trong khi Hàn Phong là một mảnh cười khổ không biết làm sao.

- Ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi sao?!

Nam tử anh tuấn vẫn không có thu hồi kiếm tiên, khí tức trên người gia tăng ba phần bạo ngược, giọng điệu vừa băng hàn vừa lạnh lùng chậm rãi lên tiếng. Hắn liếc mắt nhìn thấy ba cuốn kinh thư trên tay Hàn Phong, khuôn mặt anh tuấn càng trở nên có chút tức giận, điện quang trên kiếm càng thêm lẹt xẹt dâng trào.

Hàn Phong thấy thái độ lạnh lùng của nam tử anh tuấn, lại thấy ánh mắt cau có của đối phương khi thấy ba cuốn sách trên tay mình, cuối cùng cũng không thể nhịn được mà cười khổ lắc đầu. Hắn hoàn toàn không có chút sợ hãi với nam tử này, cũng chẳng giật mình kinh hãi vì một kiếm kia, bởi vì hắn biết thừa người này sẽ không giết hắn.

- Thanh Lôi đại ca, còn cảm tạ ngươi đã cứu ta lúc trước.

Hàn Phong đối với Diệp Thanh Lôi chân thành nói lời cảm tạ. Từ trong miệng Lưu Mãnh hắn biết được chính Diệp Thanh Lôi là người đã phát hiện ra thi thể của hắn, cũng chính người này đã mở miệng thuyết phục Diệp Thanh Lang thu lưu hắn, lại phái Lưu Mãnh đưa cho hắn cuốn “Vân Lam Lược Sử Ký” kia. Có thể nói nếu không phải Diệp Thanh Lôi nàcó tấm lòng nghĩa hiệp, Hàn Phong hắn có lẽ đã chết mất xác.

Diệp Thanh Lôi trong mắt xuất hiện ngạc nhiên không nhỏ, cũng không ngờ được Hàn Phong lại nói ra lời cảm tạ kia, sau hồi lâu quan sát đành phải đối với Hàn Phong thu hồi tiên kiếm. Hắn cẩn thận nhìn lại một lượt Hàn Phong, cảm thấy người này tuy đúng là một phàm nhân, thế nhưng khí chất toàn thân lại cực kỳ bất phàm. Chẳng những đối với một chiêu tuyệt sát kia của hắn không hề né tránh hay phản kích, đã vậy tâm thế lại luôn duy trì ở trạng thái bình thản tĩnh lặng, hoàn toàn không một chút mảy may rung động. Cái kia, dường như có chút giống với muội muội cứng đầu của hắn? Chết tiệt…

- Ngươi là Hàn Phong đi. Chuyện cứu người bỏ qua một bên, ngươi rốt cuộc tới Thanh Lang dong binh đoàn có mục đích gì?

Diệp Thanh Lôi chằm chằm nhìn vào từng cử động của Hàn Phong, muốn từ những thay đổi nhỏ nhất của Hàn Phong mà tìm ra chút manh mối khả nghi nào đó. Sau tất cả những chuyện đã từng xảy ra, hắn đặc biệt nghi ngờ đối với những nhân vật không rõ lai lịch, nhất là đối với Hàn Phong người này là một “Phế thể” khiến cho nghi ngờ trong lòng hắn lại càng nồng đậm. Hàn Phong cũng có chút bất đắc dĩ, cảm thấy Diệp Thanh Lang cùng Diệp Thanh Lôi hai người đúng ra rất giống nhau, rất mẫn cảm với người lạ, điều này làm hắn dâng lên chút nghi vấn nho nhỏ nhưng cũng không hiểu được, đành phải nhún vai giải thích.

- Ta là do mấy người cứu về đó thôi. Trước đó ở lại dong binh đoàn để chữa thương, hiện tại muốn ở lại nhằm tìm cách khắc phục trục trặc tu luyện. Ngoài ra, không có ý đồ gì khác cả.

Hàn Phong đem ba cuốn kinh thư từ chỗ Diệp Thanh Khê mượn tới đưa ra cho Diệp Thanh Lôi nhìn thấy, trong lòng cũng không biết giải thích ra sao đối với người ca ca của Diệp Thanh Khê này. Diệp Thanh Lôi nhìn chằm chằm vào ba cuốn sách, dường như nghĩ tới điều gì đó, nghi ngờ trong đáy mắt vẫn không có một chút tiêu tan, lại tiếp tục lạnh nhạt dò hỏi.

- Ngươi là muốn tiếp cận muội muội của ta sao?

Câu hỏi này mang theo âm điệu vừa lạnh lùng vừa xa cách, vừa hận ý vừa bạo ngược, lại xen lẫn chút chờ mong không rõ. Hàn Phong nhìn kỹ vào đôi mắt như điện xẹt của Diệp Thanh Lôi, cảm thấy thái độ của hắn vô cùng kỳ lạ, kết hợp với thái độ của Diệp Thanh Khê, thật cũng nhận ra hai huynh muội này có điểm kỳ lạ không hiểu. Dường như cả hai đối với cái “Phế thể” này của hắn đặc biệt quan tâm. Hắn không khỏi nhớ tới vài thử nghiệm kiếp trước, nơi căn cứ tổ chức cũng thực hiện vô số thí nghiệm đột biến phi nhân tính trên cơ thể nhân loại, có phải hay không đám người này cũng có ý đồ đó với hắn. Suy nghĩ này vừa dâng lên trong đầu đã khiến cho Hàn Phong dựng ngược tóc gáy, khoé miệng méo xệch. Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này cũng ít có khả năng xảy ra. Đám người này thực lực vượt xa hắn, nếu muốn làm thịt hắn có lẽ cũng chỉ cần một cái nháy mắt, không nhất thiết phải bày trò quỷ quyệt. Vậy thì tại sao? Hàn Phong không hiểu được điều này, đành phải hỏi ngược lại Diệp Thanh Lôi.

- Tiếp cận nàng ư? Ta đúng là có ý này, ta muốn từ chỗ nàng mượn vài cuốn sách, cùng nàng thảo luận tâm đắc cùng lý giải vài đoạn kiến thức, muốn từ chỗ nàng học hỏi phương pháp phá vỡ nan ách “Phế thể” kia. Ngươi chẳng lẽ không nhận ra sao?

Hàn Phong hỏi câu này cũng là muốn xem thử thái độ của Diệp Thanh Lôi ra sao, là do muội muội, hay do “Phế Thể” của hắn. Phải chăng tên kia thực sự bao bọc muội muội tới mức ác cảm với tất cả nam tử theo đuôi sao? Không giống như vậy, theo trí nhớ của Hàn Phong, Diệp Thanh Khê luôn hoà đồng với tất cả mọi người, huynh trưởng của nàng cũng không lấy làm khó chịu với những con ong vây quanh nàng. Vậy thì tại sao?

Diệp Thanh Lôi nghe được lời Hàn Phong, cũng thật có đôi chút ngẩn ra. Đúng vậy, vừa rồi muội muội và tên kia cùng nhau thảo luận kinh văn, hai bên hoàn toàn là một mảnh đắm chìm vong ngã, giống như hai người bạn tri âm tri kỷ. Hắn là huynh trưởng mà tận bây giờ mới nhận ra điều này, hoá ra muội muội yêu sách tới vậy, những nam nhân vây quanh nàng trước đây không phải võ giả cũng là tu sĩ, hoàn toàn không có một chút kiến giải hay đồng cảm nào với sở thích của nàng. Tên mặt trắng này chẳng lẽ chỉ vì có chung sở thích với nàng mà chiếm được cảm tình sao? Diệp Thanh Lôi trên trán xuất hiện một vệt đen, đối với muội muội cứng đầu thật không biết nói gì cho phải, chẳng lẽ hắn đã quá mẫn cảm với hai từ “Phế thể” kia?

Diệp Thanh Lôi trong mắt xuất hiện thất vọng cùng mất mát, kín đáo thở dài một hơi, đem tiên kiếm tra vào trong vỏ, từ từ ngước nhìn chín vầng mặt trăng trên bầu trời. Hắn thật mong chờ Hàn Phong có ý đồ, lại thật thất vọng khi hắn đơn thuần chẳng có ý đồ gì cả, chung quy Hàn Phong cũng chỉ là một người bình thường. Chẳng lẽ còn phải tiếp tục chờ đợi sao? Phải tới một lúc lâu sau Diệp Thanh Lôi mới từ trong suy nghĩ tỉnh lại, khí tức khôi phục sự kiên định cùng cứng rắn, ánh mắt vẫn nhìn lên không trung mà nhàn nhạt cất lời.

- Hàn Phong huynh đệ, vừa rồi có chút đắc tội… Về phần muội muội của ta, hoàn cảnh của chúng ta có chút đặc thù… Trên đời này, người có thực lực siêu tuyệt, cũng chưa chắc có khả năng giải quyết.

Hàn Phong đáy lòng xuất hiện một chút rung động, quả nhiên nguyên nhân là từ Diệp Thanh Khê, cũng là từ bản thân hắn mà ra. Hắn như có điều suy nghĩ với lời nói của Diệp Thanh Lôi, đôi mắt dần toả ra hào quang trí tuệ, vừa tự tin vừa thoát tục nhẹ nhàng đáp lời.

- Thanh Lôi đại ca, trên đời này, có những việc không phải dùng thực lực siêu tuyệt để giải quyết.

Cửu nguyệt dâng cao, ánh trăng bao phủ thương sinh vạn vật, bàng bạc từng giây từng phút liên tục lan toả. Sinh mệnh nguyên địa tiếp xúc với loại ánh trăng bàng bạc này, đối lập toả ra những luồng linh khí kỳ dị, từng chút từng chút khuếch tán khắp không gian. Diệp Thanh Lôi tóc dài tung bay theo gió, lôi quang giữa hai chân mày cũng vì lời này của Hàn Phong mà kịch liệt rung động. Đúng vậy, có những chuyện không phải dùng thực lực siêu tuyệt là có thể giải quyết a... Thế nhưng hắn chung quy vẫn là liếc xéo Hàn Phong, âm thanh đã trở về giọng điệu ngạo nghễ.

- Tiểu tử khẩu khí không nhỏ, nói được phải làm được, ta chờ xem cậu làm sao chứng minh.

Hắn cũng không có để cho Hàn Phong đáp lời, xẹt một tiếng lôi quang tan rã, bằng vào tốc độ mắt thường không thể nhìn rõ mà biến mất phía cuối chân trời. Hàn Phong hé miệng cười khẽ, kẻ này thật thú vị, cũng rất có nghĩa khí. Hắn đưa bàn tay nắm lấy bóng hình chín viên nguyệt quang trên trời, lẩm bẩm mấy câu không thể nghe rõ.

- Sớm thôi, ta sẽ chứng minh được tất cả!

Bạn đang đọc Thiên Nguyên sáng tác bởi dsluong1997

Truyện Thiên Nguyên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dsluong1997
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.