Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm trăng luận đạo.

Tiểu thuyết gốc · 2075 chữ

Chương 16:

Phải tới một lúc lâu sau mọi người mới có thể từ trong hưng phấn tỉnh lại. Diệp Thanh Khê giúp mấy người bị thương xem xét qua tình hình, lại đối với họ cung cấp dược vật, ổn định thương thế. Đám người dong binh bên ngoài cũng đã sớm tiến vào, đối với Diệp Thanh Khê biểu đạt ủng hộ cùng lòng thành, lúc này mới chịu nối đuôi nhau rời đi. Diệp Thanh Lang cũng là đành phải thở dài cùng hai người Ngô Mạc trở về binh địa, có chút không biết phải làm sao nhìn Hàn Phong được giữ lại, đáy lòng không khỏi dâng lên chút ân hận.

Diệp Thanh Khê lúc này mới có thời gian xem tới Hàn Phong, nhớ lại tràng cảnh vừa rồi tên Tô Thành kia ra chưởng làm nàng không khỏi lo lắng, lúc này vội vã hỏi lại.

- Ngươi thật sự không sao chứ?

Một chưởng kia của Tô Thành quả thực quá mức hung hiểm, khí tức diệt tuyệt băng hàn nồng đậm. Nếu đổi lại là nàng cũng phải ra sức một phen, vậy mà Hàn Phong lại không chút phòng ngự toàn bộ tiếp lấy. Nhưng nhìn trạng thái của Hàn Phong khoẻ mạnh phơi phới như vậy, Diệp Thanh Khê cũng có mấy phần an tâm, có lẽ hắn cũng thật không bị tổn thương gì.

Hàn Phong quả thực không cảm thấy có gì không ổn, thậm chí cảm giác toàn thân còn rất thư thái mát mẻ, giống như được tắm trong gió xuân vậy.

- Ta cảm giác rất tốt, thân thể rất khoẻ mạnh, ta lo cho ngươi kia.

Hàn Phong đúng là lo lắng cho Diệp Thanh Khê không nhỏ, nhất là một chưởng nàng đối đầu với lão giả tóc bạc, không ngờ đem bàn ghế xung quanh đánh thành gỗ vụn, chính nàng cũng phải hộc máu. Cái kia lực đạo không chỉ gấp mấy lần Lưu Mãnh toàn lực đánh ra, khí tức lại còn cực kỳ áp bách. Hàn Phong thực sự cảm giác vô cùng cảm động, thiếu nữ này đã vì hắn mà bỏ tâm lực rất nhiều.

- A. Ta không sao.

Diệp Thanh Khê chỉ đáp lại một câu vu vơ, nghĩ tới vừa rồi Hàn Phong đỡ lấy nàng, hai má không khỏi ửng hồng vội nhìn ra ngoài cửa sổ. Hàn Phong cũng lâm vào trong lúng túng, không biết nói gì, cũng không biết phải làm gì tiếp theo, hai bàn tay sớm ướt đẫm hết nắm lại buông. Hắn rõ ràng đáy lòng dâng lên cảm xúc kỳ lạ, cảm giác đối với Diệp Thanh Khê có vô cùng nhiều lưu luyến cùng tâm tình, nhưng lại không biết kia là cái loại cảm xúc gì, càng không biết biểu đạt ra sao. Một nam một nữ cứ như vậy im lặng nhìn tam nhật dần khuất sau đường chân trời, hai cánh hồ điệp bay xa mãi xa.

- Đúng rồi, ta có việc cần thỉnh giáo ngươi.

- Cái kia, ta có điều thắc mắc.

Hai người cùng nhau im lặng, vậy mà lại cùng lúc đồng thời cất lời, không khí càng lâm vào trong lúng túng. Hàn Phong mồ hôi hột toát ra càng nhiều, tâm hồn hắn run rẩy y hệt thời điểm thử nghiệm cuối cùng. Diệp Thanh Khê đối diện cũng là đôi gò má nhuộm màu hoàng hôn, không biết suy nghĩ tới điều gì, bờ môi hồng sớm cong lên một đường cung tuyệt mỹ. Hàn Phong nhìn tới ngơ ngẩn tâm thần, khoé miệng cũng không thể tự chủ mà cười theo.

- Cái kia, ngươi nói trước đi.

- Ngươi nói trước đi.

Ngượng ngùng, bối rối, diệu kỳ, động rung, không khí lúc này so với chiến đấu vừa qua còn thêm mấy phần vi diệu. Tam nhật lộng lẫy cuối chân trời đã sớm khuất bóng, cửu nguyệt mờ ảo chậm rãi dâng cao, đem đôi hồ điệp dưới ánh trăng lung linh ôm ấp. Hàn Phong cùng Diệp Thanh Khê hai người bốn mắt nhìn nhau, giống như đọc được những lời vô hình mà hữu ý, không tự chủ được vội vàng tránh né, lại len lén nhìn trộm về sau.

- A, cái kia, ta muốn hỏi ngươi mấy vấn đề trong sách.

Hàn Phong cuối cùng vẫn là gấp gáp nói được ra một câu liền mạch. Càng nhìn Diệp Thanh Khê, hắn đáy lòng càng dâng lên cảm giác diệu kỳ khó tả. Từng cái chớp mắt, từng đường nhíu mày, từng âm thanh từng tiếng cười thuần khiết của nàng đều khiến hắn rung động tâm thần. Đây là cảm giác gì a? Dường như là cảm giác muốn cùng nàng mãi mãi ở chung một chỗ, trải qua tất cả mọi chuyện, cùng nhau, mỗi ngày, mãi mãi.

Diệp Thanh Khê hơi thở mãi mới có thể bình ổn trở lại, một chút khôi phục lại vẻ lãnh đạm thuần khiết thường thấy, thế nhưng những vệt anh đào ửng hồng sau gáy lại không thể thu hồi. Nàng đối với Hàn Phong thắc mắc cũng dâng lên hứng thú, đó cũng chính là vấn đề mà nàng định thắc mắc với hắn a, cái kia hắn cũng như vậy sao. Thật trùng hợp.

- Ta vừa rồi đọc tới cuốn “Âm Dương Đại Luận” của ngươi, có vài điểm chưa được thông suốt.

Hàn Phong đem thắc mắc lúc này từ tốn nói ra, khí chất cũng biến đổi hoàn toàn, không còn lại một chút ngượng ngùng bối rối mà thay vào đó là một mảnh thanh minh trí tuệ. Hắn đã đọc qua không dưới một ngàn cuốn sách, nội dung cũng trải dài với muôn vàn thể loại, hàm lượng trí tuệ đúc kết bên trong là vô cùng sâu rộng. Thế nhưng đối với Âm Dương Đại Luận này hắn lại có vô cùng nhiều điểm uẩn khúc, càng đọc càng lĩnh hội được nhiều, cũng càng thêm mờ mịt khó giải. Thời gian tên Tô Thành vừa rồi thể hiện bản thân, Hàn Phong đã đem sách này đọc đi đọc lại tới ba lượt, thế nhưng những bí ẩn trong này chỉ càng lúc càng thêm phức tạp chứ không hề tỏ rõ.

Nghe được những trình bày cùng luận điểm của Hàn Phong, Diệp Thanh Khê đôi mắt sáng tựa hồ thu nhẹ nhàng lấp lánh, giống như phát hiện được tri âm tri kỷ. Nàng tựa như trở về lần đầu tiên đọc cuốn sách này, những kiến giải của Hàn Phong đã mở ra những nhận thức hoàn toàn mới về định nghĩa âm dương, về mối liên quan cùng liên kết mật thiết giữa chúng. Âm Dương lại có thể được biểu diễn như vậy, đúng là vừa đối lập vừa thống nhất, vừa hoà hợp vừa tương phản, lại vừa tiêu trưởng vừa bình hành, tuyệt đối là một bước tiến lớn đối với đại luận về âm dương. Nàng có thể nhận ra ý nghĩa sâu sắc của những tư tưởng này, nó có thể trực tiếp làm thay đổi những tư duy về y thuật cùng dược thuật của nàng, thậm chí cả về tư duy tu luyện cùng luyện khí, quả là giá trị không thể đong đếm.

Hàn Phong cũng là được lợi vô cùng nhiều, những màu sắc trắng đen u tối trong nhận thức đã dần được thay bằng tông màu hoà hợp. Thái âm, thiếu âm, thái dương, thiếu dương, khi cực thịnh cũng là lúc khởi suy, khi cực suy cũng là lúc khởi thịnh, quả thực là những biến hoá khôn lường. Hắn rõ ràng đã cảm thấy bản thân vừa được bổ lấp một lỗ hổng vô cùng lớn, giống như người hiện đại đột nhiên phát hiện tổ tiên khi xưa đã sớm tài giỏi hơn xa nhận dạng từng biết.

- Đúng rồi, Thanh Khê muội muội, có một câu ta suy nghĩ mãi mà không hiểu, chính là câu mở đầu. “Đạo trời là lấy chỗ thừa bù vào chỗ thiếu!” Câu này nên được hiểu như thế nào?

Một nam một nữ chẳng biết đã thảo luận qua bao lâu, cách xưng hô cũng chẳng biết từ bao giờ đã tự hành thay đổi. Cửu nguyệt trên thương khung sớm đã lên tới đỉnh đầu, đem vạn vật thế gian chiếu sáng một màu xanh biếc. Hàn Phong cuối cùng đem thắc mắc lớn nhất nói ra, hắn cảm thấy đây chính là câu mở đầu, cũng đồng thời là câu tổng kết cho tất cả vấn đề. Chỉ cần hiểu được nó, “Âm Dương Đại Luận” này coi như được giải khai.

Hàn Phong đem ánh mắt nhìn tới Diệp Thanh Khê, phát hiện nàng cũng đang ngẩng đầu nhìn mình. Hai người mặt đối mặt gần trong gang tấc, hơi thở giống như được tương hỗ giao hoà, Hàn Phong có thể nhận thấy hương u lan ngập tràn trong linh hồn hắn, bao phủ từng tấc thân thể hắn. Đây là hương vị gì, là của nàng sao? Diệp Thanh Khê cũng là ngẩn ngơ nhìn vào đôi mắt của Hàn Phong, cảnh tượng lần đầu gặp mặt lại một lần tái hiện, đây là điều gì chứ, có phải chăng…

- Lưu manh! Vô lễ!

Vượt ra ngoài tất cả khả năng mà Hàn Phong có thể tưởng tượng, Diệp Thanh Khê khuôn mặt ửng hồng như ráng chiều thu, ánh mắt vừa hờn dỗi vừa tức giận quay ngoắt qua một bên, không chút do dự mà ném cho hắn một câu trách móc. Hàn Phong khuôn mặt thộn ra, hoàn toàn không hiểu chuyện gì cả. Thế nào mà nàng lại đột nhiên mắng mình, hắn có gì không phải sao? “Đạo trời là lấy chỗ thừa bù vào chỗ thiếu.” câu hỏi này có vấn đề gì sao. A, dường như cũng thật có vấn đề, nhưng hắn có nghĩ nát óc cũng tạm thời không nghĩ ra.

Hàn Phong một bên giải thích một bên thanh minh, thế nhưng mặc kệ cho hắn có nói gì đi nữa, thiếu nữ thuần mộng thanh khiết như hoa sen kia cũng không mảy may đáp lời. Chỉ có điều nàng đôi má nhỏ càng lúc càng như cánh sen nở rộ mà ửng hồng, trái tim cũng như tâm sen mà cuồng loạn gia tốc, thật muốn một chưởng đem tên kia đánh to đầu. Rơi vào đường cùng, Hàn Phong cũng có chút ngượng ngùng không rõ, lại nhận thấy ngoài trời đêm đã về khuya, mới là vội vã lắp bắp xin lỗi.

- A, là ta thất lễ, khuya rồi nhưng vẫn còn làm phiền ngươi.

Hàn Phong một bên tỉnh mộng một bên vội vàng đứng lên xin lỗi. Hắn đúng thật là hơi thiếu tinh tế. Người ta thân nữ nhi lại đang bị thương yếu ớt, hiện tại hắn vẫn ở chỗ này hỏi đông hỏi tây, quả thực là quá ư thất lễ. Lúc này vội vàng đứng lên chắp tay cáo từ. Thế nhưng Diệp Thanh Khê thấy hành động này của Hàn Phong lại càng thêm tức giận, trong miệng mắng nhỏ “đồ ngốc” lại “lưu manh.” Không thể nghe rõ, cũng không rõ là đang trách cứ hay đang hờn dỗi.

- Cái kia… Thanh Khê cô nương, ta trước hết xin cáo từ. Ngày khác lại tới bái phỏng.

Hàn Phong trong lòng tuy có chút mất mát không hiểu, không muốn rời đi, những cũng biết khó thể lưu lại. Hắn thầm trách bản thân hỏi mấy câu ngu ngốc, nếu có lần sau, chắc chắn sẽ không hỏi mấy câu ngu ngốc như vậy nữa. Không thấy Diệp Thanh Khê đáp lời, Hàn Phong không khỏi mắng bản thân thêm mấy câu nữa, lúc này mới lững thừng từng bước rời đi.

- Không phải là… Muội muội sao?

Âm thanh trong vắt như xa như gần lẳng lặng quanh quẩn, vừa ngây thơ lại vừa trách cứ, khiến cửu nguyệt trên cao cũng phải khoảnh khắc lu mờ. Hàn Phong bước chân chậm dần, trên môi nở một nụ cười tinh quái xen lẫn diệu kỳ, dưới ánh trăng khuya cùng với nàng nhẹ nhàng đối đáp.

- Thanh Khê muội muội, ngày khác huynh lại tới!

Bạn đang đọc Thiên Nguyên sáng tác bởi dsluong1997
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dsluong1997
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.