Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sấm Ngôn

Tiểu thuyết gốc · 1058 chữ

Bạch Linh lại nhoẻn miệng cười, hắn dường như thích nhất mỗi khi ra chợ là được thấy nụ cười này. Nhiều khi hắn cũng không hiểu nổi nụ cười trên môi của Bạch Linh có sức hút gì mà khiến hắn say mê đến thế. Hắn bất chợt khẽ nở một nụ cười với nàng.

Hắn đã cười.

Một điều hiếm hoi mà bao năm qua người ta chưa từng thấy điều đó ở hắn. Hắc Hải không bao giờ cười, bởi vì với một người không biết gốc gác của mình là ở đâu, lại bị người xung quanh ghẻ lạnh. Hắn làm gì còn chút vui vẻ nào để cười.

Nếu có đi nữa thì chỉ có thể là một chút vui vẻ hiếm hoi bắt nguồn từ cô gái này mà thôi.

- Oh! Huynh đã cười kia. Từ khi quen huynh muội chưa bao giờ thấy huynh cười đâu nha.

Bạch Linh hóm hỉnh lấy ngón tay trỏ nõn nà chỉ nhẹ vào má của hắn. Hắc Hải bất chợt cảm thấy lồng ngực như bị một tảng đá lớn đề lên trên, rốt cuộc là nàng đã dùng yêu pháp gì mà khiến cho hắn trở nên như vậy.

- Nào nhanh đi theo muội! Đằng này có một chuyện rất là hay luôn.

Dứt lời nàng quay lưng tung tăng rời đi, còn hắn vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu bản thân đang bị gì nữa. Một lát sau hắn mới chấn tĩnh được tinh thần, lững thững gánh theo gánh cá vội vàng đi theo nàng.

Chợ phiên hôm nay nhộn nhịp hơn mọi ngày, nghe nói có cả người của Mai Gia Đảo Chúa, mang theo quả thần của họ là Hồng Tâm Lục Quả (Dưa Hấu) đến giao bán.

Nghe nói Mai Chúa Đảo Hồng Tâm vốn có tên là Mai An Tiêm là con nuôi của vua Hùng Vương thứ mười bảy. Nhờ vào thông minh nhanh trí mà được vua yêu mến gả con gái là Mỵ Nương cho, nhưng ông tính tình ngay thẳng, một lần nọ vô tình nói lời mạo phạm Vua Hùng mà cả gia quyến bị đày đi đảo hoang.

Nhưng số mệnh của Mai An Tiêm chưa tận, sau khi trôi dạt lên đảo hoang, ông có cơ duyên tìm ra một loại quả thần bí có vỏ xanh và lõi màu đỏ. Quả này ở Văn Lang chưa từng xuất hiện bao giờ, ngoài có màu sắc kỳ lạ thì vị của nó cũng ngọt mát lạ thường.

Mai An Tiêm đem trồng nhiều loại quả này trên đảo đặt tên là Hồng Tâm Lục Quả, cả đảo mà ông đang sống cũng đổi thành Hồng Tâm đảo. Hàng năm cứ đến ngày lễ lớn ở trong cung vua, Mai An Tiêm thường mang theo một số lượng Hồng Tâm Lục Quả cực lớn đến dâng lên vua. Sau khi Vua Hùng và các Lạc Hầu Lạc Tướng thưởng thức hương vị của loại quả kỳ lạ này thì cảm thấy rất vừa ý. Thế là Mai An Tiêm được miễn toàn bộ tội trạng trước kia. Ngoài ra còn được triệu hồi về cung điện Văn Lang.

Nhưng Mai An Tiêm sống trên đảo đã quen, không ưa gò bó nên đã từ chối trở về. Ông lập gia viên trên đó và được người các miền đất xung quanh gọi Mai Chúa Đảo.

Sau khi ông dương thọ chấm dứt đã để lại cơ nghiệp cho con trưởng của mình là Mai An Tâm. Tiếp tục gia nghiệp của cha Mai An Tâm cùng các người dân trên đào nhân giống gieo trồng thật nhiều Hồng Tâm Lục Quả, từ đó họ có cuộc sống ấm no hạnh phúc.

Nhưng Mai Chúa Đảo là người nhân nghĩa tốt bụng, Hồng Tâm Lục Quả vốn là vật tiến vua, nhưng năm nào ông cũng sẵn vài dịp đem bán cho người dân các miền xung quanh cùng thưởng thức.

Ngày hôm nay thuyền của Hồng Tâm Đảo đã cập bến gần làng chài Nam Ngư, được dịp người trong vùng này có cơ hội được thưởng thức hoàng trái.

Hắc Hải vốn không quan tâm đến việc đó, hắn chỉ quan tâm nhất lúc này là gánh cá đuổi theo nàng thơ của hắn là Bạch Linh.

Thoáng chốc hắn đã gánh cá đến gần giữa chợ, thật trùng hợp là đúng chỗ gần gốc cây tùng mà hắn lúc mới đến đã thấy.

Nhưng dòng người đông đúc hắn không biết Bạch Linh đã đi theo hướng nào nữa rồi. Trong lúc Hắc Hải đang đảo mắt tìm kiếm bóng dáng của nàng, thì bất chợt có tiếng gọi cất lên.

- Hải ca! Muội đang ở đây, huynh mau qua đây nào.

Hóa ra nàng ấy thực là đang ở cạnh quán nước bên cạnh gốc cây Tùng già cỗi. Chỗ này cũng thực là đang rất nhộn nhịp, hắn không nhầm thì đây là quán của Huân Bá, một người chuyên môn đi kể những câu chuyện thần thoại mỗi độ chợ phiên.

Không biết hôm nay ông ấy sẽ kể về câu chuyện gì, nhưng Huân Bá có cái khiếu kể chuyện rất duyên, ai mà ngồi nghe ông ấy kể thì chẳng đứng lên nổi. Dù đã nhiều lần đi qua đây nhưng Hắc Hải chưa bao giờ dừng lại nghe ông ấy kể chuyện.

Bởi các câu chuyện của Huân Bá thường mang nhiều sắc thái liêu trai chí dị, hoàn toàn không giống như thực tế đời thường. Nhưng hôm nay khác biệt hơn là Bạch Linh đang gọi hắn, dĩ nhiên hắn chẳng có lý do gì để từ chối cả.

Hắc Hải liền đặt gánh cá xuống bắt đầu chen vào giữa đám đông để nghe xem Huân Bá kể chuyện gì. Hắn có thân hình cao lớn cùng sải tay chắc chắn, Hắc Hải che cho Bạch Linh cả hai cùng tiến lại gần chỗ của Huân Bá.

Dưới gốc tùng già nua, Huân Bá cũng đã nhăn nheo da mồi đang thong dong kể lại một câu chuyên xảy ra cách đây đã hai mươi năm. Theo giọng kể chầm chậm của Huân Bá cảnh vật của thời gian đó như hiển hiện trước mắt tất cả mọi người.

Bạn đang đọc Thiên Mệnh Thần Võ sáng tác bởi HùngBáTHH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.