Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đứa Con Của Biển Cả

Tiểu thuyết gốc · 1097 chữ

Hai mẹ con nương tựa nhau mà sống qua ngày, cứ thế năm rộng tháng dài qua đi. Hắc Hải cũng theo thủy chiều lên xuống mà lớn dần lên trở thành một chàng trai rắn giỏi khỏe mạnh.

Biển cả nuôi dưỡng chàng trở nên cường tráng, cát vàng bờ biển huấn luyện đôi chân chàng đi ngàn dặm không mỏi. Hắc Hải không chỉ vạm vỡ bền bỉ mà còn có lòng gan dạ phi thường.

Gần hai mươi năm qua kể từ khi biển xanh nổi dận, ngư dần thôn chài đã không thể nào ra biển. Đồng nghĩa công việc đánh cá của họ cũng chẳng thể nào tiếp tục được nữa. Vì thế cuộc sống càng trở nên khó khăn, một số người đã bỏ quê tha hương cầu thực, một số khác còn gắn bó với mảnh đất tổ tiên nhưng cũng là cố sống cho qua ngày đoạn tháng.

Hắc Hải năm mười tuổi đã có thể lặn xuống biển bắt cá, chàng trời sinh dị bẩm có thể nín thở hàng canh giờ dưới nước mà không cần dưỡng khí. Kình Ngư hung hãn cũng không tấn công chàng trai này, vì vậy mà Hắc Hải có thể bắt được cá dưới nước đem bán cho người dân trong làng. Chính vì thế cuộc sống của chàng và mẹ chàng cũng đã khấm khá hơn.

Nhiều khi rảnh rỗi chàng vẫn hay hỏi mẹ của mình về thân thế của họ, mẹ chàng chỉ thở dài im lặng hoặc nói khéo sang chuyện khác. Rõ ràng bà ấy không muốn cho chàng biết về thân phận cha ruột của mình.

Cứ vài ngày Hắc Hải lại gánh cá vào trong làng giao bán, đầu tiên người ta còn nghi ngại mỗi khi gặp chàng. Nhưng lâu rồi người ta cũng dần quen với sự suất hiện của chàng da ngăm đen này. Hắc Hải cũng biết mọi người không ưa mình, nên chàng cũng ít khi tiếp xúc gần gũi với họ.

Nhưng duy chỉ có một người mà chàng không cư sử như vậy, đó là một cô gái tên của nàng là Bạch Linh.

Ông trời quả thực là biết cách trêu ngươi đối với người ta, một chàng trai da ngăm đen lại có thể quen biết một cô gái có làn da trắng như tuyết. Đó cũng có thể là số mệnh của chàng, mà đã là số mệnh thì chẳng thể nào né tránh hay trốn chạy được.

Chuyện xảy ra cách đây cũng không lâu, khi Bạch Linh cũng một số thị tì của mình đi ra mỏm đá rồng ngắm biển. Nàng dù sao cũng là một người xuất thân từ thôn chài, nhưng tại vì từ gần 20 năm trước biển cả thay đổi, quái ngư hoành hành nên người dân trong thôn hay cấm đoán con trẻ không được tự ý đi ra biển chơi.

Bạch Linh dù sao cũng là cô gái xuất thân từ miền biển, lẽ nào cả đời không biết mặt biển trông ra sao. Vậy là nàng tuổi trẻ ngang ngạnh đã trốn nhà ra mỏm đá rồng ngắm biển. Do không may trượt chân hay do trời cao cố tình sắp đặt, mà nàng đã bị xảy chân ngã xuống biển.

Lúc đó Hắc Hải đang bơi lặn bắt cá ở gần đó đã vô tình nhìn thấy, và thật kịp lúc chàng đã ra tay cứu được nàng. Cũng từ lúc ấy Hắc Hải đã thực sự có một người bạn đầu tiên trong cuộc đời hưu quạnh lẻ loi của mình.

Tuy là sống cách biệt với xã hội nhưng mẹ Hắc Hải lại là một người rất hiểu biết, bà đã dạy cho hắn những đạo lý cần thiết để hắn có thể cảm nhận được giá trị của con người.

Hắc Hải mỗi khi đem cá vào chợ phiên để bán, hắn thường lén gặp Bạch Linh. Hai người đối với nhau vô cũng thân thiết và xem nhau như là tri kỷ.

Một ngày nọ như bao ngày khi Hắc Hải đem cá vào chợ để bán như mọi khi, lúc chàng đi qua chỗ cây Tùng lớn gần giữa chợ thấy có một toán người túm năm tụm ba lại mà không rõ chuyện gì.

Hắc Hải biết người trong làng vẫn thường không ưa gì mình nên cố gắng gánh cá bước qua, chàng chẳng thèm để ý đám người kia đang làm trò gì.

Bất chợt phía sau lưng của Hắc Hổ một giọng nói nhẹ nhàng cất lên.

- Hắc ca ca! Khoan đi đã.

Hắc Hải giật mình quay lại thì phát hiện phía sau mình xuất hiện một cô gái.

- Thì ra là muội à Bạch Linh.

Giữa phiên chợ quê nghèo với những thúng nia rau củ quả tràn lan, giữa những mái rơm khô vàng óng. Bạch Linh đứng đó ngây thơ và thuần khiết. Sợi sợi rơm khô chẳng thể nào xóa đi được nhan sắc tuyệt trần của nàng ấy. Đôi mắt to tròn đen láy dường như chứa đựng cả một bầu trời trong đó. Mái tóc nhẹ nhàng thướt tha được cài lên mấy sợi lông vũ càng khiến nàng quyến rũ bội phần.

Hắc Hải mỗi khi trông thấy nụ cười thanh khiết của nàng hắn lại cảm thấy rất vui, mọi mệt nhọc phút trốc đều tan biến. Chính Hắc Hải cũng không hiểu trong thân tại sao lại tồn tại cảm giác này, cảm giác nhớ nhung khôn tả.

Mỗi khi gánh cá tới chợ phiên mà không gặp được Bạch Linh, hắn cảm giác như xung quanh không có một người nào đáng để cho hắn nhìn. Kể cả khi có Bạch Linh thì ngoài nàng ra cũng chẳng còn điều gì khiến hắn phải chú ý.

Hắn hạ mình đặt gánh cá nặng nề xuống nền đất, vừa ngẩng mặt nên thì Bạch Linh đã trước mặt, nàng nhìn hắn nhoẻn miệng cười rồi nói:

- Hắc ca! Hôm nay huynh đến chợ muộn hơn một canh giờ.

Nàng nói như vậy có phải chính nàng đã đợi hắn ở đây một canh giờ trước chăng. Hắn muốn hỏi nàng như vậy nhưng cuối cùng hắn lại không có dũng khí để hỏi nàng.

- Muội tìm ta có chuyện gì không?

Cuối cùng câu muốn hỏi thì hắn lạ không hỏi, chỉ biết ú ớ vài câu như vậy.

- Hôm nay muội có một thứ rất hay muốn đưa huynh đi xem. Hi hi.

Bạn đang đọc Thiên Mệnh Thần Võ sáng tác bởi HùngBáTHH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.