Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HỒI 233: ĐỒNG NHẤT TIẾU ĐÁO ĐẦU VẠN SỰ CÂU KHÔNG

Phiên bản Dịch · 2616 chữ

Dù cho thiên tứ vạn chung,

Cuối cùng rồi sẽ cũng đành buông xuôi.

Hơn thua tranh một tiếng cười,

Trước sau âu cũng một đời như nhau.

Hư Trúc quýnh quáng, kêu lên:

- Ối chao ôi! Không xong rồi, bà ta… bà ta…

Đồng Mỗ quát lên:

- Làm gì mà hốt hoảng quá thế?

Hư Trúc thì thầm:

- Bà ta… bà ta tìm ra rồi.

Đồng Mỗ nói:

- Tuy y thị biết ta vào trong hoàng cung nhưng đâu có biết ta ẩn tránh nơi nào. Trong cung vua phòng xá có hàng trăm hàng nghìn, cứ từng gian một tra xét, mươi bữa nửa tháng cũng còn chưa tới được nơi đây.

Hư Trúc bấy giờ mới yên tâm, thở phào một cái nói:

- Chỉ cần qua khỏi trưa mai thì đâu còn sợ gì nữa.

Quả nhiên tiếng của Lý Thu Thủy xa dần, sau cùng mất hẳn không nghe gì nữa. Thế nhưng chỉ độ hơn nửa giờ sau, tiếng nói vo ve của Lý Thu Thủy lại vào tới trong hầm băng:

- Hảo tỉ tỉ, chị có nhớ Tiêu Dao Tử sư huynh không? Hiện nay nhị sư ca đang ở trong cung với tiểu muội, đợi chị ra có mấy chuyện cần muốn nói cho đại sư tỉ hay.

Hư Trúc nói nhỏ:

- Chỉ nói láo, Tiêu Dao Tử tiền bối đã tiên du rồi, bà… bà chớ có mắc hỡm.

Đồng Mỗ nói:

- Mình ở trong này có la hét gì thị cũng không nghe được đâu. Con tiện nhân đó vận dụng Truyền Âm Sưu Hồn Đại Pháp tưởng dồn được ta ra, y thị nhắc tới Tiêu Dao Tử chẳng qua chỉ mong làm loạn tâm thần, ta đời nào rơi vào bẫy của nó?

Thế nhưng Lý Thu Thủy vẫn không ngừng, cứ độ một giờ lại thấy xuất hiện, khi thì nhắc đến thuở đồng song học nghệ cùng một sư môn, khi thì kể chuyện Tiêu Dao Tử đối với mụ ta ghi lòng tạc dạ yêu thương đến thế nào, rồi lại ngoạc mồm chửi rủa, kể rằng Tiêu Dao Tử nói lén sau lưng Đồng Mỗ là kẻ dâm đãng ác độc nhất trần đời, một người đàn bà cực kỳ ti tiện vô liêm sỉ.

Hư Trúc hai tay bịt chặt tai lại, hi vọng thanh âm đó không thể nào xuyên qua bàn tay mà vào nhưng không sao làm được. Hư Trúc nghe mà tâm thần phiền não lạ thường, kêu lên:

- Toàn là bố láo! Toàn là tầm bậy! Ta không tin.

Y lại xé áo nhét vào trong tai. Đồng Mỗ lạnh lùng nói:

- Thanh âm đó không ngăn được đâu. Con tiện nhân dùng nội lực cao thâm để truyền đi, mình ở dưới sâu ba tầng hầm băng, vậy mà nó vẫn qua được, lấy vải bịt tai thì có ăn thua gì? Ngươi nên bình tâm tĩnh khí, nghe mà không thấy, coi những lời đứa khốn kiếp kia như chó sủa, lừa kêu vậy thôi.

Hư Trúc đáp:

- Vâng!

Thế nhưng nói về định lực "thị nhi bất kiến, thính nhi bất văn" thì công phu phái Tiêu Dao kém xa thiền công của Thiếu Lâm, mà công phu Thiếu Lâm của Hư Trúc mất cả rồi, những lời của Lý Thu Thủy không thể nghe mà không thấy, nghe bà ta kể toàn những chuyện ác độc của Đồng Mỗ, không khỏi bán tín bán nghi, không biết thực hư thế nào.

Một hồi sau, y đột nhiên nghĩ ra một việc vội hỏi:

- Giờ khắc luyện công của tiền bối sắp đến nơi rồi. Đây là kỳ luyện công sau cùng để công đức viên mãn, quả là cực kỳ trọng đại, nếu như nghe những lời này liệu có phân tâm hay chăng?

Đồng Mỗ gượng gạo cười:

- Đến bây giờ ngươi mới biết sao? Con tiện nhân tính đúng thời khắc, biết thần công ta nếu như thành thì y thị không phải là địch thủ cho nên hết sức quấy rối.

Hư Trúc nói:

- Thế thì tạm thời hoãn lại không luyện nữa có được không? Trong hoàn cảnh ngoại ma làm ưu loạn tâm thần, có luyện công âu cũng chỉ… cũng chỉ thêm hung hiểm.

Đồng Mỗ đáp:

- Ngươi thà chết cũng không chịu giúp ta đối phó với con tiện nhân này, sao lại quan tâm đến an nguy của ta như vậy?

Hư Trúc chưng hửng nói:

- Vãn bối không muốn giúp tiền bối hại người khác, nhưng cũng chẳng muốn ai gia hại tiền bối.

Đồng Mỗ nói:

- Ngươi tâm địa tốt lắm. Việc này ta đã suy đi tính lại nhiều lần lắm rồi. Con tiện nhân một mặt thì dùng Truyền Âm Sưu Hồn Đại Pháp để làm loạn tâm thần ta, một mặt sai người xua chó săn đi tìm tung tích, bốn bề hoàng cung ắt đã bố trí như tường đồng vách sắt. Chạy thì chạy không được, mà trốn thêm khắc nào thì nguy hiểm khắc nấy. Ôi, cũng may mình vào sâu trong hiểm địa, đến ngay tận nhà y thị, nếu không chắc hai tháng trước nó đã kiếm được ta rồi, khi đó ta công lực kém cỏi, không một chút sức lực chống cự lại, chỉ vừa nghe phải Truyền Âm Sưu Hồn Đại Pháp của thị là đã trồi đầu lên, bó tay chịu trói. Thằng bé ngốc nghếch ơi, đến giờ ngọ rồi, mỗ mỗ phải luyện công thôi.

Nói xong bà ta cắn cổ một con bạch hạc, hút máu rồi ngồi xuống xếp bằng luyện công. Hư Trúc nghe thấy tiếng Lý Thu Thủy càng lúc càng thê thảm, ắt hẳn mụ ta tính toán đúng lúc, giờ ngọ hôm nay là phút sinh tử tồn vong của hai sư tỉ sư muội. Đột nhiên, giọng nói của Lý Thu Thủy trở nên cực kỳ ôn nhu:

- Hảo sư ca, chàng ôm chặt thiếp đi! Ứ hự, ự… ự… ôm chặt nữa đi. Chàng hôn em,… hôn ở đây này.

Hư Trúc ngỡ ngàng, nghĩ bụng: "Sao bà ta lại giở giọng ăn nói thế này?" Chỉ nghe Đồng Mỗ hừ lên một tiếng, chửi:

- Đồ đĩ thõa.

Hư Trúc hoảng hốt, biết rằng lúc này là lúc Đồng Mỗ luyện công khẩn yếu quan đầu, đột nhiên phân tâm chửi rủa ắt là cực kỳ hung hiểm, sơ xẩy một chút là bị tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch toàn thân đứt đoạn. Thế nhưng giọng điệu êm ái của Lý Thu Thủy tiếp tục truyền vào, toàn là những chuyện cùng Tiêu Dao Tử hai người ái ân hoan lạc. Hư Trúc nhịn không nổi cũng nhớ đến tình cảnh mình cùng cô gái kia thân cận mấy hôm trước, dục niệm dâng tràn, máu huyết bừng bừng, người như lên cơn sốt.

Y nghe thấy Đồng Mỗ tiếng thở càng lúc càng nặng nề, lên tiếng chửi:

- Đồ điếm đàng, sư đệ trước nay có bao giờ thực lòng thương yêu ngươi đâu, ngươi giở trò vô liêm sỉ dụ dỗ sư đệ, thật thứ mặt mo. truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y

Hư Trúc kinh hãi kêu lên:

- Tiền bối, bà ta… bà ta cố ý chọc tức để dụ tiền bối, đừng có coi là thật.

Đồng Mỗ lại chửi tiếp:

- Con đĩ mặt dầy kia, nếu như sư đệ quả thực yêu ngươi, sao đến khi lâm tử lại lật đật lên trên núi Phiêu Miểu giao cho ta thất bảo chỉ hoàn? Y còn mang lên một bức tranh chính tay y vẽ năm ta mười tám cho ta xem, nói hơn sáu chục năm nay, chỉ có bức tranh này sớm khuya bầu bạn, một bước không rời. Xí, ngươi nghe thế có lộn ruột…

Bà ta thao thao bất tuyệt kể ra, đến Hư Trúc cũng há hốc mồm. Sao bà ta lại nói toàn những chuyện bịa đặt? Không lẽ Đồng Mỗ bị tẩu hỏa nhập ma rồi nên thần trí không còn tỉnh táo nữa?

Đột nhiên nghe bình một tiếng, cửa lớn của băng khố đã mở tung, rồi có tiếng mở cửa trong, đóng cửa lớn, đóng cửa trong. Chỉ nghe Lý Thu Thủy hốt hoảng:

- Ngươi nói láo, ngươi nói láo! Sư ca… sư ca chỉ… chỉ yêu mình ta thôi. Nhất định y không bao giờ vẽ ngươi, cái thứ lùn tịt như ngươi đời nào y thèm yêu. Ngươi chỉ bá xàm bá láp, khoác lác bịp người…

Chỉ nghe bình bình bình liên tiếp hàng chục tiếng liền, chẳng khác gì tiếng sấm rền từ trên tầng thứ nhất truyền xuống. Hư Trúc sững sờ, nghe tiếng Đồng Mỗ cười ha hả kêu lên:

- Con đĩ kia, ngươi tưởng sư đệ chỉ yêu một mình ngươi sao? Ngươi có nghĩ đến nát đầu cũng không ra. Ta tuy lùn thật, đúng đó, làm sao sánh được với con người xinh tươi yểu điệu như ngươi, thế nhưng sư đệ cũng biết thừa rồi. Cả đời ngươi chỉ ham mồi chài trai tơ anh tuấn tiêu sái, sư đệ nói là, ta đến già cũng vẫn còn là gái tân, tình nghĩa với y cả đời không đổi. Ngươi tự mình đếm thử xem xưa nay ngươi có bao nhiều tình nhân…

Tiếng nói đó dĩ nhiên từ tầng trên cùng của hầm băng vọng xuống, bà ta từ hầm thứ ba phi thân lên trên đó hồi nào, Hư Trúc hoàn toàn không hay biết. Lại nghe tiếng Đồng Mỗ cười:

- Chị em mình mấy chục năm không gặp, sao không dỡn hớt với nhau một phen. Cửa chính của hầm băng đã đóng rồi, khỏi sợ ai vào đây quấy rầy. Ha ha, ngươi là thứ chó cậy gần nhà, có giỏi thì cứ gọi người đến tiếp tay. Ngươi vần mấy khối băng ra đi! Ngươi dùng công phu truyền âm ra ngoài đi!

Chỉ trong một thoáng trong đầu Hư Trúc xoay chuyển bao nhiêu ý nghĩ: "Đồng Mỗ khích cho Lý Thu Thủy giận lên, dụ cho bà ta tiến vào hầm đá rồi lập tức ném các tảng băng, đóng chặt cửa lại, quyết ý cùng nhau một phen sống mái. Làm như thế, Lý Thu Thủy dù ở trong hoàng cung Tây Hạ có bao nhiêu thế lực chăng nữa, cũng không sao gọi người vào giúp mình được. Thế nhưng sao bà ta lại không thể đẩy mấy khối băng ra? Sao không làm như Đồng Mỗ nói, truyền âm ra kêu người đến tấn công vào? Xem chừng dù vần mấy khối băng hay truyền âm, thì cũng phân tâm sử lực, Đồng Mỗ đang đứng rình ở bên cạnh, ắt sẽ thừa cơ tấn công chí mạng. Hay là Lý Thu Thủy tính tình kiêu ngạo, không muốn phải dựa vào sức người ngoài, muốn chính tay mình thanh toán tình địch?"

Hư Trúc lại nghĩ: "Hôm trước Đồng Mỗ khi đang luyện công, không nói năng, không cử động, đối với ngoại giới toàn vô tri giác, hôm nay nhịn không nổi lại buông lời tranh cãi với Lý Thu Thủy, thần công vẫn còn một ngày nữa mới xong, há chẳng đắp đồi giả núi, giục xác dậy non hay sao? Không biết trận đấu hôm nay ai thắng ai bại, nếu như Đồng Mỗ đắc thắng không biết có chạy thoát khỏi hoàng cung rồi ngày mai luyện thêm hay không?"

Bỗng nghe từ tầng trên tiếng ầm ầm, bình bình vang lên không ngớt, hiển nhiên Đồng Mỗ và Lý Thu Thủy hai người đang ném băng tấn công nhau. Hư Trúc và Đồng Mỗ sống chung với nhau ba tháng trời, tuy lão bà bà hỉ nộ bất thường, chỉ làm theo ý mình, khiến y chịu không biết bao nhiêu cay đắng, nhưng sớm chiều có nhau, không khỏi nảy tình thân cận, e ngại bà ta trúng phải độc thủ của Lý Thu Thủy bèn chạy lên tầng thứ hai.

Y lên đến tầng thứ hai rồi, nghe Lý Thu Thủy quát hỏi:

- Ai đó?

Tiếng bình bành liền ngưng lại. Hư Trúc nín thở, không dám trả lời. Đồng Mỗ nói:

- Đó là kẻ phong lưu lãng tử đệ nhất Trung Nguyên, ngoại hiệu được người ta gọi là Phấn Diện Lang Quân Võ Phan An, ngươi có muốn gặp không?

Hư Trúc nghĩ thầm: "Ta mặt mũi xấu xí khó coi, làm gì có cái ngoại hiệu Phấn Diện Lang Quân Võ Phan An hồi nào? Hừ, lão tiền bối đem ta ra làm trò cười đây mà."

Lại nghe Lý Thu Thủy nói:

- Chỉ nói bá xàm, ta là bà lão mấy chục tuổi rồi, còn thích gì thanh niên trai trẻ nữa? Cái gì mà Phấn Diện Lang Quân Võ Phan An, chắc hẳn là chú tiểu xấu như ma cõng ngươi chạy đông chạy tây chứ ai nữa?

Bà ta cao giọng gọi:

- Tiểu hòa thượng, phải ngươi đó không?

Hư Trúc tim đập thình thình, không biết phải trả lời sao cho phải. Đồng Mỗ gọi:

- Mộng Lang, ngươi có phải là chú tiểu hay không? Ha ha! Mộng Lang, người ta lại bảo một thanh niên tuấn tú như ngươi là hòa thượng, thật tức cười muốn chết.

Hai tiếng Mộng Lang lọt vào tai khiến Hư Trúc mặt đỏ tía tai, xấu hổ đến không còn đất nào mà dung thân, trong bụng kêu thầm: "Chết rồi! Chết rồi! Những gì cô nương đó nói với ta đều bị Đồng Mỗ nghe thấy cả, những câu như thế ai lại để cho người ngoài biết bao giờ! Ôi chao, chắc là những gì ta nói với cô nương đó, e rằng… hẳn là… hoặc giả… cũng đã bị Đồng Mỗ nghe rồi, thế… thế…"

Chỉ nghe Đồng Mỗ nói tiếp:

- Mộng Lang, ngươi mau trả lời ta, ngươi có phải là tiểu hòa thượng không?

Hư Trúc nói lí nhí:

- Không phải!

Câu trả lời của y tuy rất nhỏ nhưng cả Đồng Mỗ lẫn Lý Thu Thủy đều nghe thật rõ ràng. Đồng Mỗ cười khanh khách nói:

- Mộng Lang, ngươi chớ có bồn chồn, chẳng bao lâu ngươi sẽ gặp được Mộng Cô. Người đó tương tư ngươi muốn phát điên, mấy hôm nay không ăn không uống gì cả, đứng ngồi không yên, chỉ nhớ đến ngươi thôi. Ngươi nói thực cho ta nghe, ngươi có nhớ cô nàng không nào?

Hư Trúc đối với cô gái kia si tình mê mẩn, trong mấy ngày qua tuy dụng tâm học cách bắn và giải Sinh Tử Phù nhưng mỗi khi nhớ đến nàng thì hồn vía lên mây, bỗng nghe Đồng Mỗ hỏi, buột miệng đáp:

- Nhớ chứ!

Lý Thu Thủy lẩm bẩm:

- Mộng Lang, Mộng Lang! Thì ra ngươi là một chàng trai đa tình thật! Ngươi lại đây, để ta xem kẻ phong lưu lãng tử số một của võ lâm Trung Nguyên hình dạng thế nào?

Lý Thu Thủy tuy so với Đồng Mỗ và Tiêu Dao Tử tuổi có kém hơn nhưng cũng đã là một bà lão bảy tám chục rồi, nhưng câu nói thốt ra hết sức dịu dàng tình tứ, Hư Trúc nghe mà không khỏi động lòng, tưởng chừng trong chớp mắt mình quả đã biến thành Trung Nguyên võ lâm đệ nhất phong lưu lãng tử, nhưng chợt nghĩ ra: "Ta chỉ là một chú tiểu xấu xí, làm gì có chuyện phong lưu lãng tử, chẳng khiến người ta cười chết đi được hay sao?"

T

Bạn đang đọc Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.