Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HỒI 221

Phiên bản Dịch · 2624 chữ

Hư Trúc lần này sợ không đâu cho hết, lại co cẳng chạy thục mạng, tiếng nói sau lưng lại tiếp:

- Đã nhát gan lại còn ngu ngốc, thiệt không ra cái giống gì!

Tiếng nói đó dường như chỉ ở ngay sau lưng cách chừng một hai thước, tưởng chừng vói tay cũng tới. Hư Trúc nghĩ thầm: "Chết rồi! Chết rồi! Người này võ công cao cường như thế, thôi không còn cách gì thoát khỏi độc thủ của y được nữa." Y lại càng hết sức chạy cho nhanh, tiếng nói đó tiếp:

- Nếu đã sợ thì sao còn ra vẻ anh hùng cứu người khác. Ngươi tính chạy tới tận đâu nữa chớ?

Hư Trúc thấy tiếng nói dường như ghé sát bên tai mình, chân tay bủn rủn, tưởng chừng như muốn khuỵu xuống, lảo đảo mấy cái quay đầu lại, lúc này trời đã sáng rõ, ánh mặt trời chiếu rọi qua tàn cây nhưng vẫn không thấy một bóng người nào. Y nghĩ thân pháp người đó nhanh đến thế, võ công cao hơn mình đâu phải chỉ gấp mười, nếu muốn ra tay làm hại, thì dù có mười cái mạng Hư Trúc cũng không còn, mà theo giọng nói của người kia, chỉ trách cứ y nhút nhát bất tài, chứ không phải cùng bọn với Ô Lão Đại, nên cố gắng định thần nói:

- Tiểu tăng vô năng, mong được tiền bối ban ơn chỉ điểm.

Giọng nói kia cười khẩy:

- Ngươi nào có phải đồ tử đồ tôn gì của ta, sao ta lại phải chỉ điểm cho ngươi?

Hư Trúc đáp:

- Dạ! Dạ! Tiểu tăng vọng ngôn, tiền bối thứ tội cho. Bên địch người đông, tiểu tăng không thể chống lại được nên… nên chỉ có nước bỏ chạy.

Nói xong mấy câu đó, y lại đề khí chạy tiếp lên đỉnh núi. Thanh âm sau lưng nói:

- Đỉnh núi này là nơi tuyệt lộ, bọn chúng chặn hết các nẻo ở dưới kia rồi, làm sao ngươi chạy cho ra khỏi được?

Hư Trúc sững sờ, dừng chân lại nói:

- Tôi… tôi… tôi không nghĩ ra. Tiền bối từ bi làm ơn chỉ cho một con đường sáng.

Giọng nói kia hắc hắc cười khẩy nói:

- Trước mắt chỉ có hai con đường, một là quay lại xung sát, tiêu diệt hết bọn yêu ma quỉ quái kia.

Hư Trúc đáp:

- Một là tiểu tăng vô năng, hai nữa không muốn giết người.

Giọng nói lại tiếp:

- Nếu thế thì theo con đường thứ hai, ngươi tung mình nhảy xuống vực sâu vạn trượng cho tan xương nát thịt, mọi việc coi như xong lên thẳng cõi Niết Bàn.

Hư Trúc ấp úng:

- Cái đó…

Y quay đầu nhìn lại thấy khắp mặt đất chỗ nào cũng là tuyết, thế nhưng trên tuyết địa trừ dấu chân của mình ra, không còn vết của một ai khác, nghĩ thầm: "Người này đạp tuyết vô ngấn, võ công quả là cao cường, thật không sao tưởng nổi." Giọng nói kia lại tiếp:

- Cái đó cái kia gì, ngươi định nói sao?

Hư Trúc đáp:

- Một khi nhảy xuống tiểu tăng chết thì đã đành nhưng cô bé con tiểu tăng cứu được cũng chết theo. Làm như thế một là cứu người không cứu cho đến nơi đến chốn, hai nữa tiểu tăng phật pháp tu tập còn nông, chắc không lên được cõi Niết Bàn thanh tịnh, ắt phải đọa nhập luân hồi, quay về với cái khổ của vòng sinh tử.

Giọng kia hỏi lại:

- Ngươi có uyên nguyên gì với Phiêu Miểu Phong? Sao lại không kể sống chết cứu cho bằng được người này?

Hư Trúc một mặt rảo bước chạy nhanh lên núi, một mặt nói:

- Cái gì Phiêu Miểu Phong, Linh Thứu Cung, tiểu tăng hôm nay mới lần đầu nghe nói đến. Tiểu tăng là đệ tử phái Thiếu Lâm, phụng mệnh hạ sơn lần này là thứ nhất chưa từng có liên hệ với môn phái nào.

Giọng kia lại cười nhạt nói:

- Nếu thế ra ngươi chỉ là một tiểu hòa thượng kiến nghĩa dũng vi thôi chứ gì?

Hư Trúc đáp:

- Tiểu hòa thượng thì đúng thế, còn thấy chuyện nghĩa hăng hái làm thì không phải. Tiểu tăng chẳng hiểu biết gì, làm ẩu làm tả, trong đầu có vô số chuyện khó khăn, không biết phải làm sao cho phải.

Giọng kia nói:

- Nội lực ngươi dồi dào, quả thực sung túc. Có điều công lực này không phải hoàn toàn của phái Thiếu Lâm, thế là vì cớ gì?

Hư Trúc đáp:

- Chuyện này nói ra thì dài, chính là một nạn đề rất lớn của tiểu tăng.

Giọng nói tiếp:

- Cái gì mà bảo nói ra thì dài, nói ra thì ngắn, ta không muốn ngươi đưa qua đẩy lại, mau nói ta nghe.

Ngữ khí nghe thật nghiêm nghị, không để cho y có dịp tránh né gì được nữa. Thế nhưng Hư Trúc nhớ lại Tô Tinh Hà từng nói: "Cái tên phái Tiêu Dao cực kỳ bí mật, không thể để cho người ngoài môn phái biết." Y biết rằng người ở sau lưng là một tiền bối võ công cực kỳ cao siêu, đến mặt cũng chưa thấy, làm sao có thể đem chuyện bí mật trọng đại của mình nói cho y nghe, bèn đáp:

- Tiền bối thứ tội cho, tiểu tăng quả có điều khó khăn, không thể tương cáo được.

Thanh âm kia đáp:

- Được, nếu đã thế ngươi mau để ta xuống.

Hư Trúc giật mình kinh hãi lắp bắp:

- Cái… cái gì ?

Giọng kia đáp:

- Ngươi mau bỏ ta xuống, cái gì với chẳng cái chi, lải nhải mãi.

Hư Trúc nghe giọng nói, đàn ông không ra đàn ông mà đàn bà không ra đàn bà, chỉ thấy thật già nua, đến lúc y nói ngươi mau bỏ ta xuống, không hiểu ý tứ ra sao, lập tức đứng lại, quay đầu nhưng sau lưng nào có thấy ai, còn đang kinh ngạc, giọng kia lại chửi:

- Hòa thượng thối tha, mau bỏ ta xuống, ta ở trong cái túi vải sau lưng ngươi đây, chứ còn ai nữa?

Hư Trúc hoảng hốt, hai tay bủn rủn nghe bịch một tiếng đã tuột tay để rơi cái túi xuống đất, từ trong cái bao vọng ra một tiếng Ôi chao, chính là một giọng già nua kêu đau, đúng là tiếng mình vẫn nghe nãy giờ. Hư Trúc cũng chao ôi một tiếng nói:

- Tiểu cô nương, thì ra là ngươi, sao giọng ngươi lại già thế?

Y lập tức mở chiếc bao, đỡ người trong đó ra. Người đó thân hình bé nhỏ, là một cô bé con chừng tám chín tuổi nhưng hai mắt như điện, lấp lánh có thần, khi nhìn Hư Trúc có uy nghiêm như muốn lấn áp người ta. Hư Trúc há hốc mồm, nhất thời không nói được tiếng nào. Nữ đồng nói:

- Gặp trưởng bối sao không biết hành lễ, thật chẳng có qui củ chi cả.

Giọng nói đã già nua, bộ dạng lại ra chiều kẻ cả. Hư Trúc ấp úng:

- Tiểu… tiểu cô nương…

Cô bé con quát lên:

- Cái gì mà tiểu cô nương, đại cô nương? Ta là mỗ mỗ đây.

Hư Trúc mỉm cười nói:

- Chúng mình hãm thân vào nơi tuyệt địa, thôi đừng dỡn nữa. Thôi lại đây, mau chui vào trong túi để ta cõng ngươi lên núi. Nếu không chỉ trong khoảnh khắc là kẻ địch lên tới đó.

Nữ đồng đưa mắt nhìn Hư Trúc dò xét, đột nhiên thấy trên ngón tay bên trái của y chiếc nhẫn bằng bảo thạch, mặt liền biến sắc, hỏi:

- Ngươi… ngươi có cái gì đó? Đưa ta xem nào!

Hư Trúc vốn dĩ không muốn đeo cái nhẫn trên tay, tuy nhiên biết vật này rất quan trong, sợ đánh mất nên không dám để trong bọc, nghe cô bé kia lên tiếng hỏi bèn cười nói:

- Cái này không phải vật gì có thể nghịch chơi được đâu!

Nữ đồng đưa tay ra nắm lấy cổ tay trái của y, săm xoi chiếc nhẫn. Cô ta lật qua lật lại bàn tay Hư Trúc, coi kỹ một hồi lâu. Hư Trúc bỗng thấy bàn tay nhỏ bé của cô đang nắm tay mình run lẩy bẩy, nghiêng đầu nhìn, thấy đôi mắt to trong vắt của cô ta rưng rưng hai hàng lệ. Một hồi lâu sau cô gái mới bỏ tay Hư Trúc ra.

Cô bé con nói:

- Chiếc thất bảo chỉ hoàn này, ngươi ăn trộm được ở đâu đây?

Giọng nói gay gắt chẳng khác gì thẩm vấn đạo tặc. Hư Trúc trong lòng không vui nói:

- Người xuất gia nghiêm thủ giới luật, lẽ nào trộm cắp lấy bừa của ai bao giờ? Cái này là của người khác cho tôi, sao lại bảo là ăn trộm được?

Nữ đồng nói:

- Đừng có bố láo! Ngươi bảo ngươi là đệ tử phái Thiếu Lâm sao người ta lại đưa cho ngươi cái nhẫn này được? Nếu ngươi không nói thực thì ta rút gân, lột da cho ngươi chịu trăm ngàn khổ sở.

Hư Trúc cảm thấy tức cười, nghĩ bụng: "Nếu như ta không mắt thấy, chỉ bằng tai nghe tiếng nói thì đã bị con bé con này dọa cho chết khiếp." Y bèn nói:

- Tiểu cô nương…

Đột nhiên nghe bộp một tiếng, bên hông đã trúng một quyền, có điều nữ đồng dù sao sức cũng yếu nên không đau đớn gì. Hư Trúc bực tức nói:

- Sao ngươi ra tay đánh người là sao? Mới tí tuổi đầu đã ngang ngược vô lễ.

Cô bé con kia hỏi:

- Ngươi pháp danh là Hư Trúc. Ồ, Linh, Huyền, Tuệ, Hư, trong phái Thiếu Lâm ngươi là đệ tử đời thứ ba mươi bảy. Huyền Từ, Huyền Bi, Huyền Khổ, Huyền Nạn mấy chú tiểu đó đều là sư tổ của ngươi chăng?

Hư Trúc lùi lại một bước, kinh ngạc hết sức, cô gái tám chín tuổi kia không những đã biết sư thừa lai lịch của mình, lại gọi Huyền Từ, Huyền Bi những người sư bá, sư thúc tổ kia là tiểu hòa thượng, giọng điệu có vẻ tự nhiên lắm đâu có phải lời của một cô bé con? Y đột nhiên nghĩ ra: "Người ta bảo trên đời có chuyện ma nhập, hay là… hay là có hồn của một lão tiền bối nào nhập vào thân thể của tiểu cô nương này đây?"

Nữ đồng kia lại hỏi:

- Ta hỏi ngươi, có thì nói có, không thì nói không, sao lại không trả lời?

Hư Trúc đáp:

- Cô nói không sai, có điều gọi phương trượng đại sư của bản tự là chú tiểu, không khỏi quá đáng.

Cô bé con nói:

- Sao lại không phải chú tiểu? Ta với sư phụ y Linh Môn đại sư bằng vai bằng vế, Huyền Từ không phải tiểu hòa thượng thì là gì? Nói thế có gì mà quá đáng hay không quá đáng?

Hư Trúc lại càng kinh ngạc, sư phụ của Huyền Từ phương trượng Linh Môn đại sư là một cao tăng kiệt xuất, đệ tử đời thứ ba mươi bốn của phái Thiếu Lâm, y vốn biết rồi. Y càng nghĩ càng tin chắc nữ đồng này bị ma nhập bèn nói:

- Vậy thì… vậy thì… cô là ai?

Nữ đồng khó chịu đáp:

- Lúc đầu ngươi luôn mồm gọi ta là tiền bối, quả là cung kính lễ phép, sao tự nhiên đổi giọng là thế nào? Nếu ta không nghĩ tới cái công ngươi cứu ta thì mỗ mỗ đã một chưởng đánh chết cái mạng chó của ngươi rồi.

Hư Trúc nghe cô ta tự xưng mỗ mỗ lại càng sợ hãi hỏi lại:

- Xin thỉnh giáo mỗ mỗ tôn tính đại danh là gì?

Nữ đồng đổi giận làm vui nói:

- Thế mới phải chứ! Ta hỏi ngươi trước, cái thất bảo chỉ hoàn kia ở đâu ra?

Hư Trúc đáp:

- Đây là do một vị lão tiên sinh cho tiểu tăng. Tiểu tăng vốn dĩ không muốn lấy vì là đệ tử Thiếu Lâm nên không thể nào nhận được. Có điều lão tiên sinh kia mệnh đang lâm nguy, không cho tiểu tăng giãi bày…

Nữ đồng đột nhiên giơ tay chộp lấy cổ tay Hư Trúc, run run hỏi:

- Ngươi nói vị… vị lão tiên sinh đó mệnh đang lâm nguy? Y chết rồi sao? Không, không thể được, thôi ngươi nói trước cho ta nghe, vị lão tiên sinh kia tướng mạo ra sao?

Hư Trúc đáp:

- Ông ta râu dài ba thước, mặt như quan ngọc, hình dáng cực kỳ đẹp đẽ.

Cô bé con run bắn người lên hỏi thêm:

- Thế tại sao y mệnh đang lâm nguy cho được? Y… y một thân võ công…

Đột nhiên cô ta đang buồn bã biến thành giận dữ, mắng chửi:

- Đồ hòa thượng thối tha, Tiêu Dao Tử(35.1) một thân võ nghệ, nếu không tán công thì làm sao chết được? Một người mà chết được đâu có dễ dàng đến thế?

Hư Trúc gật đầu:

- Đúng thế!

Nữ đồng kia tuy tuổi nhỏ nhưng khí thế uy hiếp người khác, lời nói của cô ta Hư Trúc không dám cãi lại câu nào, có điều không hiểu: "Thế nào gọi là tán công? Một người chết đi thật dễ ợt, có gì mà bảo rằng khó?" Cô bé con lại hỏi thêm:

- Ngươi gặp Tiêu Dao Tử ở đâu?

Hư Trúc đáp: Nguồn tại http://truyenyy[.c]om

- Có phải cô nói vị lão tiên sinh dung mạo thanh tú, chính là sư phụ của Thông Biện tiên sinh Tô Tinh Hà đấy ư?

Nữ đồng đáp:

- Dĩ nhiên là y. Hừ, đến tên của người đó ngươi còn chưa biết, vậy mà nói láo là y đưa cho ngươi thất bảo chỉ hoàn, thật là mặt dày mày dạn, vô liêm sỉ, lớn mật hết cỡ.

Hư Trúc nói:

- Thế cô nhận ra vị Tiêu Dao Tử tiên sinh ấy hay sao?

Cô bé kia giận dữ nói:

- Ta hỏi ngươi chứ không phải ngươi được hỏi ta. Tả hỏi là ngươi gặp Tiêu Dao Tử ở đâu, mau mau trả lời.

Hư Trúc đáp:

- Ở trên một ngọn núi, tiểu tăng vô ý giải phá được một bàn cờ Trân Lung vì thế mới gặp vị lão tiên sinh này.

Nữ đồng lập tức giơ tay lên dường như toan đánh, hầm hầm nói:

- Chỉ nói càn! Bàn cờ Trân Lung đó mấy chục năm nay làm điên đảo không biết bao nhiêu kẻ tài trí trong thiên hạ, cái thứ tiểu hòa thượng nhà ngươi ngu như bò mà đòi giải được ư? Ngươi mà còn láo lếu huênh hoang, ta sẽ không tha đâu nhé.

Hư Trúc đáp:

- Nếu với tài nghệ tiểu tăng dĩ nhiên không thể nào giải được. Thế nhưng lúc đó ở vào thế cưỡi lưng cọp, Thông Biện tiên sinh ép tiểu tăng phải đi quân, tiểu tăng đành nhắm mắt đặt bừa, chẳng ngờ lạng quạng làm sao tự mình làm chết mất một nhóm quân trắng, khiến cho thế cờ sáng ra, lại thêm cao nhân chỉ điểm, thành thử mới giải được, quả đúng là vận may. Có điều tiểu tăng làm bừa làm ẩu, tội nghiệp về sau không phải là nhỏ. Ôi, quả là sai lầm, A Di Đà Phật, A Di Đà Phật.

Thiên Long Bát Bộ - Chương #221

Trước S

Bạn đang đọc Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.