Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HỒI 220: HỒNG NHAN ĐẠN CHỈ LÃO, SÁT NA PHƯƠNG HOA

Phiên bản Dịch · 3413 chữ

HỒI 220: HỒNG NHAN ĐẠN CHỈ LÃO, SÁT NA PHƯƠNG HOA Má hồng chớp mắt phôi pha,

Tóc mây ngoảnh lại nay đà như sương.

Ô Lão Đại biến sắc, đang định lên tiếng, Bất Bình đạo nhân liền đưa mắt cho y, mỉm cười nói:

- Đoàn công tử là người quân tử, không nhân cơ hội người ta lâm nguy, phẩm cách quả là cao thượng, bội phục, bội phục! Ô huynh, chúng mình tấn công núi Phiêu Miểu, chuyện trước nhất là phải làm sao biết được hư thực của cung Linh Thứu ra thế nào. An động chủ cùng Ô huynh cả bọn chín vị đã từng đích thân lên dò thám, sau khi lão tặc bà đi khỏi rồi, trong cung còn lại cao thủ bao nhiêu? Bố trí thế nào? Ô huynh tuy không biết hết nhưng chắc cũng nghe ngóng được một hai, xin nói ra để cho tất cả biết được chăng?

Ô Lão Đại đáp:

- Nói ra thật hổ thẹn, bọn ta đến cung Linh Thứu dò xét nhưng chẳng một ai có gan đi thám thính, ai nấy đều cố sức ẩn mình chỉ sợ gặp người thôi. Thế nhưng tại hạ ở đằng sau hoa viên lại đụng đầu một nữ đồng. Con bé đó dáng chừng là một a hoàn, đột nhiên ngửng lên khiến ta trốn không kịp, thành thử bị nó nhìn ngay mặt. Tại hạ sợ việc cơ mật bị tiết lộ, tung mình nhảy tới, sử dụng cầm nã thủ tính chộp lấy nó. Lúc đó ta đã thí mạng rồi mà trên cung Linh Thứu các cô nương, thái thái đều được lão tặc bà chỉ điểm võ công, ai nấy tài nghệ ghê gớm lắm. Tuy nó chỉ là một đứa bé con nhưng khi tại hạ xông lên thì cũng biết đó là liều mạng mười phần chết chín…

Giọng nói y run run, hiển nhiên khi đó tình thế cực kỳ hung hiểm, đến bây giờ hồi tưởng vẫn còn sợ hãi. Mọi người thấy y lúc này an nhiên không sao cả cũng biết hôm đó trên ngọn Phiêu Miểu dù có nguy nan đến đâu thì cũng thoát được, thế nhưng nghĩ đến Ô Lão Đại dám động thủ trên Phiêu Miểu Phong, dù rằng lúc đó chẳng qua việc chẳng đặng đừng nhưng cũng là mật lớn tày trời. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com

Lại nghe y kể tiếp:

- Ta vừa ra tay là thi triển toàn lực, hai tay sử dụng Hổ Trảo Công, khi đó trong đầu thoảng qua một ý nghĩ, nếu như một chiêu không bắt được con nhãi đó, để nó há mồm gào lên, gọi người cứu viện thì ta sẽ lập tức từ trên núi cao mấy trăm trượng nhảy xuống, chết một cách sảng khoái, còn hơn là rơi vào tay bọn nữ tướng của mụ giặc già để phải chịu khổ sở vô cùng vô tận. Nào ngờ đâu… nào ngờ đâu tay trái ta vừa nắm được vai, tay phải ta chụp ngay cánh tay con bé đó, nó không kháng cự chút nào, thân hình lảo đảo rồi sụm ngay xuống, toàn thân không một chút khí lực, mà võ công cũng chẳng biết gì cả.

Ta thật mừng hết cỡ, đờ cả người, hai chân cũng nhũn ra, các vị đừng cười chứ chỉ vì thần hồn nát thần tính, con bé kia ngã ra rồi, cái tên Ô Lão Đại thối thây này cũng xẹp xuống như cái bị rách.

Y nói tới đây trong đám người có tiếng cười vang dậy, ai nấy cảm thấy nhẹ người. Ô Lão Đại tuy tự chế riễu mình nhát gan nhưng ai cũng biết thực ra y rất liều lĩnh, dám lên trên ngọn Phiêu Miểu bắt người, đâu phải chuyện đùa?

Ô Lão Đại vừa đưa tay ra hiệu, thủ hạ của y liền xách một chiếc bao vải đen ra, để ngay trước mặt y. Ô Lão Đại mở giây buộc miệng túi, mở bao ra quả nhiên trong túi có một người.

Mọi người ai nấy kêu lên một tiếng, thấy người đó hình dáng thật nhỏ, quả nhiên là một nữ đồng. Ô Lão Đại dương dương đắc ý nói:

- Con bé con này chính là do Ô mỗ bắt được từ trên Phiêu Miểu Phong xuống đó.

Mọi người cùng lớn tiếng reo hò:

- Ô Lão Đại thật giỏi quá!

- Quả là anh hùng hảo hán!

- Quần tiên ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo thì Ô Lão Đại đứng đầu!

Trong tiếng người hoan hô bỗng nghe tiếng ti tỉ, thi ra nữ đồng kia hai tay bưng mặt khóc thút thít. Ô Lão Đại nói:

- Bọn ta bắt được con nhãi này rồi, sợ rằng còn nấn ná có thể tiết lộ phong thanh nên lập tức xuống núi. Thế nhưng khi tra hỏi con bé con thì tiếc thay, nó lại là một đứa trẻ câm. Bọn ta lúc đầu còn tưởng nó giả vờ không nói được, nhưng dùng bao nhiêu cách để thử, khi thì xuất kỳ bất ý ở sau lưng nó kêu to một tiếng, xem nó có giật mình nhảy nhổm lên không, thử tới thử lui, quả nó bị câm thật.

Mọi người nghe nữ đồng khóc thấy u ú trong miệng, quả đúng là giọng của người câm. Trong đám đông có người hỏi:

- Ô Lão Đại, nó không nói được nhưng có biết viết chữ không?

Ô Lão Đại đáp:

- Cũng không biết. Bọn ta khảo đả đủ mọi cách, trấn nước, nung lửa, bỏ đói, ngón nào cũng dùng qua nhưng xem ra không phải nó ngang ngạnh mà là không biết thật.

Đoàn Dự nhịn không nổi nữa xen vào:

- Ha ha, các ngươi dùng thủ đoạn hèn mạt đáng khinh như thế để hành hạ một cô bé con, bộ không biết xấu hổ hay sao?

Ô Lão Đại đáp:

- Bọn ta bị Thiên Sơn Đồng Mỗ áp bức dày vò còn gấp mười như thế, ăn miếng trả miếng có gì mà xấu hổ?

Đoàn Dự nói:

- Các ngươi muốn trả thù thì đi kiếm Thiên Sơn Đồng Mỗ mới phải, còn trút lên đầu một đứa tiểu a hoàn thì có được gì đâu?

Ô Lão Đại đáp:

- Dĩ nhiên là được chứ!

Y cao giọng nói:

- Các vị huynh đệ, tất cả chúng ta đồng tâm hiệp lực chống lại Phiêu Miểu Phong, từ nay có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Mọi người cắt huyết ăn thề mưu đồ đại sự. Có người nào không muốn tham gia hay không?

Y liên tiếp hỏi hai lần, không ai trả lời cả. Khi hỏi đến lần thứ ba, một hán tử cao to quay mình, không nói một lời chạy về hướng tây. Ô Lão Đại kêu lên:

- Âu đảo chủ đảo Kiếm Ngư, ngươi chạy đi đâu đó?

Người kia không trả lời càng cắm đầy cắm cổ chạy, thân hình cực nhanh chỉ một thoáng đã khuất trong thung lũng. Mọi người kêu lên:

- Tên đó nhát gan, đụng trận bỏ chạy, mau chặn y lại.

Lập tức có đến hơn chục người đuổi theo y, toàn là những người giỏi khinh công nhưng gã Âu đảo chủ chạy đã xa không biết có còn đuổi kịp không.

Đột nhiên một tiếng A thảm thiết từ phía sau núi vọng về. Mọi người ai nấy kinh ngạc, nhìn nhau biến sắc, những người đang đuổi cũng dừng ngay lại, chợt nghe tiếng gió vù vù, một vật gì tròn tròn như trái cầu từ thung lũng ném ra, bay tung lên trên không rồi rớt xuống ngay giữa đám đông.

Ô Lão Đại tung mình nhảy tới bắt lấy vật tròn tròn kia, dưới ánh lửa thấy máu me đầm đìa hóa ra là một cái thủ cấp, nhìn lại khuôn mặt, mày râu dựng ngược, hai mắt trừng trừng, chính là người vừa bỏ chạy. Ô Lão Đại run run nói:

- Âu đảo chủ…

Y nhất thời không hiểu sao gã họ Âu lại táng mạng nhanh đến thế, trong bụng hết sức kinh hãi: "Không lẽ Thiên Sơn Đồng Mỗ đến rồi sao?" Bất Bình đạo nhân cười khanh khách nói:

- Thần kiếm của Kiếm Thần quả nhiên danh bất hư truyền. Trác huynh trấn giữ thực chu đáo quá!

Từ phía sau thung lũng một giọng dõng dạc truyền qua:

- Lâm trận bỏ chạy là phải giết hết. Xin các động chủ, đảo chủ đừng trách.

Mọi người từ cơn kinh hoàng tỉnh lại, đều nói:

- May nhờ Kiếm Thần trừ được tên bạn đồ nếu không thì hỏng hết đại sự.

Mộ Dung Phục và Đặng Bách Xuyên đều nghĩ: "Người này có danh hiệu Kiếm Thần không khỏi cuồng vọng tự đại hay sao? Kiếm pháp ngươi dù cao siêu đến mực nào cũng đâu có thể xưng là thần được? Trên giang hồ chưa từng nghe đến tên người này, không biết kiếm pháp cao minh đến đâu?"

Ô Lão Đại ngượng ngùng vì mới rồi mình hoảng hốt hoang mang, lớn tiếng nói:

- Tất cả các anh em, xin mọi người lấy binh khí ra, mỗi người chém con bé này một đao, đâm một kiếm. Con bé con này tuy còn nhỏ, lại là đứa trẻ câm nhưng dẫu sao vẫn là người của Phiêu Miểu Phong, đầu đao ngọn kiếm chúng ta nhúng máu nó rồi, từ nay cùng cung Linh Thứu thành thế nước lửa, dù có lòng kia dạ nọ cũng không thể rụt đầu thoái lui được nữa.

Y nói xong liền rút thanh quỉ đầu đao ra cầm trên tay. Tất cả mọi người đều kêu lên:

- Đúng đó, cứ thế mà làm. Anh em ta cắt máu ăn thề, từ nay chỉ có tiến chứ không lui, cùng mụ giặc già một phen sống mái.

Đoàn Dự lớn tiếng kêu lên:

- Việc này không thể được, nhất định là không được. Mộ Dung huynh phải ra tay ngăn chặn hành động bạo ngược này ngay đi thôi.

Mộ Dung Phục lắc đầu nói:

- Đoàn huynh, tính mạng của mọi người đều ở việc này, chúng mình là người ngoài, không nên xen vào.

Đoàn Dự phẫn khích kêu lên:

- Đại trượng phu thấy chuyện bất bình, lẽ nào nhắm mắt làm ngơ cho được? Vương cô nương, dù cho cô có chửi tôi thì tôi cũng nhất định sẽ cứu cô bé kia, có điều… có điều Đoàn Dự này là kẻ trói gà không chặt, muốn cứu mạng cho tiểu cô nương đó cũng thật khó lòng. Này, này, Đặng huynh, Công Dã huynh, các ngươi cũng không ra tay ư? Bao huynh, Phong huynh, ta xông lên cứu người, các người theo sau tiếp ứng được chăng?

Bọn Đặng Bách Xuyên xưa nay Mộ Dung Phục bảo gì nghe nấy thấy Mộ Dung Phục mặc kệ nên cũng qua sang Đoàn Dự lắc đầu, mặt mày ra chiều băn khoăn. Ô Lão Đại nghe thấy Đoàn Dự lèm bèm, nghĩ thầm người này võ công cực cao, nếu quả ngang tàng sinh sự thì quả không phải dễ đối phó, để lâu đêm dài lắm mộng, có làm thì càng sớm càng tốt, lập tức giơ thanh quỉ đầu đao lên, miệng nói:

- Ô Lão Đại là người đầu tiên ra tay đây!

Y múa đao chém xuống cô bé con đang ở trong túi vải. Đoàn Dự kêu lên:

- Không được!

Ngón tay vung ra, sử dụng một chiêu Trung Xung Kiếm, toan đẩy bật thanh đao của Ô Lão Đại. Ngờ đâu Lục Mạch Thần Kiếm của chàng không thể tùy ý thu phát, có khi chân khí ào ào, vô cùng uy lực, có khi thì chẳng thể vận lên được chút nội lực nào, lúc này kiếm chiêu tung ra nhưng chân khí lại chỉ loanh quanh trong lòng bàn tay không phát ra được.

Thanh quỉ đầu đao của Ô Lão Đại vừa chém xuống nữ đồng, đột nhiên từ phía sau tảng đá có một bóng người nhảy ra, tay trái vung lên, một luồng nội lực vô cùng mạnh mẽ đẩy Ô Lão Đại dạt sang một bên, tay phải nắm luôn cái bao dưới đất, nhắc luôn cả người lẫn túi quàng lên lưng chạy vụt về ngọn núi ở phía tây bắc.

Tất cả ai nấy nhao nhao la lối, rầm rập đuổi theo. Thế nhưng người đó cước bộ thật nhanh, chỉ nháy mắt đã khuất trong khu rừng rậm trên triền núi. Những ám khí của các động chủ, đảo chủ ném ra không trúng vào cây thì cũng bị lá cành chặn lại. Đoàn Dự mừng lắm, chàng mục quang sắc bén đã nhận ra mặt mũi người kia, chính là người đã giải được kỳ cục vô cùng phức tạp trong cuộc cờ Trân Lung của Thông Biện tiên sinh bèn lớn tiếng kêu lên:

- Chính là hòa thượng Hư Trúc của phái Thiếu Lâm. Hư Trúc sư huynh, họ Đoàn này chắp tay đảnh lễ, phái Thiếu Lâm được mệnh danh là Thái Sơn Bắc Đẩu, quả thực danh bất hư truyền.

Mọi người thấy y chỉ một chưởng đã đẩy được Ô Lão Đại chệch sang một bên, bước chân cực kỳ nhanh nhẹn, võ công cao cường, lại nghe Đoàn Dự khen ngợi rối rít, nói y là sư chùa Thiếu Lâm, cái thịnh danh của ngôi cổ tự khiến ai cũng có dạ khiếp sợ không dám đuổi nà tới. Có điều việc này liên quan trọng đại, cô bé đó bị sư chùa Thiếu Lâm cứu đi, nếu không giết người bịt miệng thì mưu tính của cả bọn sẽ bị tiết lộ, họa hoạn bất trắc sẽ chỉ trong sớm tối nên vẫn phải hò hét chạy theo.

Ai nấy thấy nhà sư Thiếu Lâm chạy thẳng lên núi, sơn phong đâm thẳng lên tới tận mây, đỉnh đầy tuyết trắng, nếu như muốn leo lên tận ngọn, dù bậc cao thủ khinh công thì cũng phải mất bốn năm ngày. Bất Bình đạo nhân nói lớn:

- Ai nấy chớ có kinh hoàng, nhà sư kia chạy lên núi là đi vào tuyệt lộ, không lẽ y bay lên trời được sao? Chúng ta chỉ cần canh giữ cẩn mật các đường xuống, đừng để cho y chạy thoát là xong.

Mọi người nghe thế trong bụng mới an, Ô Lão Đại liền chia người ra chặn hết các nẻo chung quanh ngọn núi, lại sợ nhà sư có thể xông qua mà người vây quanh không ngăn nổi nên mỗi ngả đường bố trí tới ba lượt, lượt đầu không chịu nổi thì còn chặng thứ hai, chặng thứ hai không nổi thì còn nhóm cuối, ngoài ra lại còn khoảng chục hảo thủ qua lại tuần tra tiếp ứng.

Phân phối xong, Ô Lão Đại cùng Bất Bình đạo nhân, An động chủ, Tang Thổ Công, Hoắc động chủ, Khâm đảo chủ một bọn mấy chục người lên núi lùng bắt, mong sao trừ được nhà sư này khỏi lo mối họa về sau.

Bọn Mộ Dung Phục được chỉ định phòng thủ mặt đông, mồm thì nói nhờ họ tọa trấn đông phương nhưng trong bụng lại không muốn họ tham gia vào việc này. Mộ Dung Phục bụng dạ sáng suốt biết Ô Lão Đại có chiều úy kỵ mình, chỉ mỉm cười, dẫn bọn Đặng Bách Xuyên trấn giữ con đường phía đông, còn Đoàn Dự tềnh toáng chẳng giữ ý giữ tứ gì cứ bô bô khen ngợi Hư Trúc anh hùng hết cỡ.

Người cướp chiếc bao vải chính là Hư Trúc. Y ở trong phạn điếm chứng kiến Mộ Dung Phục và Đinh Xuân Thu hai người đấu với nhau một trận kinh tâm động phách, sợ đến hết hồn hết vía, nhân lúc Du Thản Chi cứu A Tử chạy đi, Mộ Dung Phục cũng thoát thân bỏ chạy còn Đinh Xuân Thu cũng đuổi theo ra liền theo của sau lẻn trốn. Y chỉ mong sao gặp lại bọn Tuệ Phương sư bá sư thúc để những người đó bảo gì làm nấy, nhưng từ khi một chưởng đánh chết Huyền Nạn sư bá tổ rồi, bụng dạ hoang mang, không còn biết phải tính toán ra sao. Y xưa nay chưa hề có kinh nghiệm đi lại trên chốn giang hồ, lại không rành đường đi nước bước, sau khi chứng kiến Mộ Dung Phục và Đinh Xuân Thu ác đấu thành như chim sợ cây cong, đến quán ăn, nhà trọ cũng không dám ghé vào, cứ đi lung tung trong nơi hoang dã.

Khi đó đúng vào lúc ba mươi sáu động chủ, bảy mươi hai đảo chủ ước hẹn nhau tụ hội ở sơn cốc này, mỗi người lại đem theo đệ tử thân tín nên nhân số không phải là ít, Hư Trúc đi đường không thể không gặp phải. Y thấy những người đó đều là nhân vật giang hồ, cũng toan hỏi thăm xem có biết bọn sư bá sư thúc Tuệ Phương đâu không, nhưng thấy bọn họ người nào người nấy mặt mũi hung ác, chỉ sợ cũng không khác gì Đinh Xuân Thu nên lại không dám, bất chợt nghe họ thì thầm bàn tính, dường như đang mưu tính chuyện gì, nghĩ bụng mình hành hiệp trượng nghĩa, cứu khổ phò nguy, đã là đệ tử Thiếu Lâm lẽ nào bỏ qua nên len lén đi theo, thành thử tình hình đêm hôm đó đều mắt thấy tai nghe cả.

Những chuyện ân oán trên giang hồ y chẳng biết gì, khi thấy Ô Lão Đại giơ thanh quỉ đầu đao lên toan chém xuống đứa trẻ câm không có một chút sức kháng cự, lòng từ bi nổi lên, không cần biết ai phải ai trái bằng giá nào cũng phải cứu cho bằng được nữ đồng này nên lập tức từ sau tảng đá nhảy ra, cướp chiếc bao vải chạy trốn.

Y lên núi rồi, đề khí chạy một mạch, thấy càng lúc cây cối càng rậm rạp, tiếng người hò hét đuổi theo mỗi lúc một nhỏ dần. Khi y ra tay cứu người chỉ toàn do tấm lòng từ bi, phát khởi tâm bồ đề của nhà Phật, thấy chúng sinh hoạn nạn thì không thể không ra tay. Thế nhưng đến lúc này nghĩ đến bọn kia võ công lợi hại, thủ đoạn tàn độc, dẫu người nào ra tay mình cũng không phải là địch thủ nên nghĩ thầm: "Chỉ có cách chạy tới một nơi nào thật hẻo lánh trốn ở đó, bọn họ kiếm không ra có thế mới bảo vệ được tính mạng của cả cô gái này lẫn cả ta nữa." Trong hoàn cảnh đó quả đúng là đói thì có gì ăn nấy, hoảng thì gặp đâu cũng xông bừa vào, cứ thấy chỗ nào cây cối rậm rạp là nhào tới.

Cũng may y đã nhận được hơn bảy mươi năm tu tập nội công của ông lão phái Tiêu Dao, nội lực cực kỳ sung mãn, chạy đến hai giờ liền mà không thấy mỏi mệt chút nào. Lại chạy thêm một hồi nữa, trời sáng dần, dưới chân đạp trên một lớp tuyết mỏng, thì ra đã đến ngang lưng chừng núi, trong rừng sâu ánh mặt trời không chiếu đến thành thử tuyết không tan.

Hư Trúc cố gắng định thần quan sát tình hình bốn phía, trái tim bỗng đập loạn lên, lẩm bẩm tự hỏi:

- Mình biết chạy đi đâu đây?

Bỗng nghe sau lưng có tiếng người nói:

- Thằng nhát gan, chỉ tính chuyện chạy chết bỏ, thật mắc cở hết sức.

Hư Trúc sợ đến nhảy dựng lên, kêu lớn:

- Ối trời!

Y càng hết sức chạy cho nhanh lên phía đỉnh núi. Chạy thêm được mấy dặm nữa, lúc đó mới dám quay đầu, nhưng không thấy một ai đuổi theo bèn thở phào:

- May quá, không có ai đuổi theo cả.

Câu nói vừa ra khỏi miệng, sau lưng lại có tiếng người nói:

- Đàn ông con trai gì mà sợ đến thế, thiệt không khác gì con chó con chuột, đồ tiểu súc sinh!

Bạn đang đọc Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 100

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.