Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HỒI 185

Phiên bản Dịch · 2764 chữ

Du Thản Chi thấy chiếc lồng sắt trên đầu như bị đút vào lò lửa, nóng đến mặt hừng hực, trong bụng hết sức sợ hãi. Y từ khi bị A Tử hành hạ dày vò trở nên bảo sao nghe vậy, chẳng còn phân biệt thiện ác thị phi, bao nhiêu cốt khí cứng cỏi ương ngạnh mất sạch, chỉ sao được bảo toàn tính mạng nên lật đật nói:

- Sư phụ, đệ tử Du Thản Chi cam nguyện gia nhập môn hạ của sư phụ, xin lão nhân gia thu nạp cho.

Đinh Xuân Thu mừng lắm, thản nhiên nói:

- Ngươi muốn bái ta làm thầy thì cũng được. Thế nhưng qui củ bản môn thật nhiều, ngươi có tuân thủ được không? Ví thử sư phụ bảo làm gì, ngươi có thành tâm thành ý làm hết lòng, quyết không vi kháng chăng?

Du Thản Chi đáp:

- Đệ tử nguyện tuân thủ qui củ, phục tòng mệnh lệnh của sư tôn.

Đinh Xuân Thu hỏi thêm:

- Nếu sư phụ muốn lấy mạng ngươi, ngươi có cam tâm tình nguyện chịu chết không?

Du Thản Chi ấp úng:

- Cái đó… cái đó…

Đinh Xuân Thu nói:

- Ngươi nghĩ cho chín, cam tâm thì là cam tâm, không bằng lòng thì nói không bằng lòng.

Du Thản Chi nghĩ thầm: "Nếu ông muốn lấy mạng tôi thì dĩ nhiên không cam tâm rồi. Nếu tới lúc đó trốn được là mình trốn ngay, còn như chạy không xong thì dù không cam tâm cũng đành vậy chứ biết sao hơn." Y bèn nói:

- Đệ tử cam tâm chịu chết vì sư phụ.

Đinh Xuân Thu cười ha hả nói:

- Hay lắm, hay lắm! Ngươi đem tất cả mọi chuyện trong đời nói hết cho ta nghe.

Du Thản Chi không muốn nói rõ hết cho ông ta nghe thân thế và những gặp gỡ trong đời, chỉ nói mình là con nhà nông bị người Liêu bắt trong một kỳ "đi gặt", đội cho y một cái lồng sắt. Đinh Xuân Thu hỏi y độc chất vì đâu mà có, Du Thản Chi chỉ thổ lộ vì sao thấy con băng tàm và nhà sư Tuệ Tịnh, ăn cắp con tằm ra sao rồi nói láo là sơ ý nên bị con băng tàm trong hồ lô cắn vào tay khiến cho toàn thân đông cứng, còn con tằm thì chết, còn chuyện A Tử tu luyện độc chưởng y bỏ qua không đề cập tới.

Đinh Xuân Thu hỏi kỹ lưỡng hình dáng và tình trạng con băng tàm, trên mặt không khỏi lộ vẻ thèm thuồng thán phục. Du Thản Chi nghĩ thầm: "Nếu ta nói đến cuốn sách ướt hiện hình lên y thể nào cũng cướp mất không trả lại đâu." Đinh Xuân Thu lại gặng hỏi công phu cổ quái y luyện thế nào nhưng y nhất quyết không hé răng.

Đinh Xuân Thu vốn dĩ đâu có biết đó là công phu Dịch Cân Kinh thấy võ công y hết sức kém cỏi lại tưởng vì y luyện được nội kình âm hàn hoàn toàn chỉ do con băng tàm mà có, trong bụng không khỏi chửi thầm: "Loại thần vật như thế mà lại bị tên tiểu tử này thần xui quỉ khiến làm sao hút được vào người, thật uổng quá." Y suy nghĩ một chút bèn hỏi thêm:

- Thế nhà sư mập bắt được con tằm đó, ngươi bảo là nghe người khác gọi là Tuệ Tịnh ư? Là sư chùa Thiếu Lâm, chấp tác nơi chùa Mẫn Trung ở Nam Kinh?

Du Thản Chi đáp:

- Quả đúng thế.

Đinh Xuân Thu nói:

- Gã Tuệ Tịnh đó bảo là bắt được con băng tàm ở trên đỉnh núi Côn Lôn. Thế thì tốt lắm, ở đó đã có một con thì hẳn sẽ có hai con, ba con. Có điều núi Côn Lôn vuông vức mấy nghìn dặm, nếu không phải người thuộc đường đưa đi thì không phải dễ gì mà bắt được.

Lão đã đích thân nếm mùi linh nghiệm của con băng tàm, tính ra so với Thần Mộc Vương Đỉnh còn quí hơn nhiều, thấy chuyện cần kíp trước mắt phải làm sao ép được nhà sư Tuệ Tịnh dẫn đường đi lên núi Côn Lôn bắt con trùng quí. Hòa thượng đó thuộc phái Thiếu Lâm, vốn cũng khó mà động tới được, nay lại ở Nam Kinh thế thì may quá. Sau đó Du Thản Chi làm lễ bái sư gia nhập phái Tinh Tú.

Bọn đệ tử phái Tinh Tú thấy sư phụ có chiều thương mến y cho nên lập tức xúm lại ninh bợ, tán tụng không tiếc lời. Mới rồi cả bọn chửi bới Tinh Tú Lão Quái, phản nghịch hàng địch nhưng lúc này Đinh Xuân Thu đang cần người nên giả bộ làm như không nhớ đến, vả lại những chuyện đó thì y cũng đã biết thừa nên không thấy bực tức chút nào.

Đoàn người liền chuyển qua đi về hướng đông bắc. Du Thản Chi đi sau Đinh Xuân Thu thấy lão tay áo rộng phất phới, bộ pháp nhẹ nhàng thật chẳng khác gì thần tiên, trong lòng tự nhiên sinh kính ngưỡng: "Ta bái một vị tài ba thế này làm sư phụ, quả đúng là kiếp trước khéo tu."

Người phái Tinh Tú đi ba ngày liền, đến xế trưa hôm đó, cả bọn ở lại một tòa lương đình ở bên đường uống nước nghỉ ngơi, bỗng nghe phía sau có tiếng vó ngựa, bốn kỵ sĩ từ phía đường bên kia chạy tới. Bốn con ngựa đó chạy tới gần căn nhà mát, người đầu tiên kêu lên:

- Đại ca, nhị ca, trong đây có nước, mình ghé lại uống vài bát cho ngựa nghỉ một chút.

Y vừa nói vừa nhảy xuống ngựa, đi vào lương đình, ba người còn lại cũng hạ mã. Bốn người đó thấy bọn Đinh Xuân Thu, hơi gật đầu chào, đi đến bên chum nước, cầm bát lên múc nước uống. Du Thản Chi thấy người đi đầu mặc áo đen, bé nhỏ gầy gò, trên mép để hai chòm râu đuôi chuột vẻ mặt ranh mãnh. Người thứ hai mặc áo bào màu hoàng thổ, cao lỏng khỏng, hai lông mày xuôi xuống, vẻ mặt cáu kỉnh trông như người ốm dở. Người thứ ba mặc trường bào màu đỏ cánh kiến, thân hình cao lớn, tai to mặt vuông, dưới cằm là một bộ râu hoa râm khá rậm trông chẳng khác gì một phú thương. Người sau cùng mặc áo xanh khăn áo theo vẻ nho sinh, chừng trên dưới năm mươi, đôi mắt lờ đờ dường như vì đọc sách nhiều quá nên cập kèm, không uống nước mà cầm chiếc hồ lô lên tu rượu ừng ực.

Cũng vừa khi đó, từ phía đường trước mặt, một nhà sư xăng xái đi tới, đến trước lương đình, chắp hai tay cung kính nói:

- Chúng vị thí chủ, tiểu tăng đi đường khát nước, xin được vào trong đình nghỉ ngơi, uống bát nước.

Người áo đen cười đáp:

- Sư phụ chẳng phải đa lễ, ở đây ai cũng là người qua đường, tòa nhà mát này có phải chúng tôi dựng lên đâu, xin mời vào nghỉ.

Nhà sư đáp:

- A Di Đà Phật, xin đa tạ.

Nói xong ông ta đi vào trong lương đình. Nhà sư đó tuổi chừng hai mươi nhăm, hai mươi sáu, mắt to mày rậm, mũi to nhưng tẹt, mặt mày không lấy gì làm đẹp trai, tăng bào tuy vá nhiều chỗ nhưng sạch sẽ. Y đợi ba người kia uống xong lúc đó mới đến gần chum nước, dùng bát múc, hai tay nâng lên, đôi mắt khép lại, cung kính đọc một bài kệ:

Phật quan nhất bát thủy

Bát vạn tứ thiên trùng

Nhược bất trì thử chú

Như thực chúng sinh nhục.

Ở trong lòng bát nước kia,

Phật trông thấy tám muôn tư côn trùng.

Chú này chưa tụng cho xong,

Khác gì ăn thịt một vùng chúng sinh.

Rồi y niệm:

- Am phọc thái ba la ma ni sa ha.

Niệm xong y mới bưng bát nước lên để vào miệng uống. Gã áo đen lấy làm lạ bèn hỏi:

- Tiểu sư phụ, chú xí xa xí xố niệm chú gì đó?

Nhà sư đáp:

- Tiểu tăng niệm đó là ẩm thủy chú. Phật dạy rằng trong mỗi bát nước đều có tám vạn bốn ngàn loại côn trùng, người xuất gia giới sát thành ra phải niệm ẩm thủy chú xong lúc đó mới uống được.

Người áo đen cười sằng sặc nói:

- Nước trong veo, đến một con trùng cũng không có, tiểu sư phụ chỉ giỏi nói đùa.

Nhà sư nghiêm trang đáp:

- Thí chủ có chỗ không biết. Chúng ta là bọn phàm phu nhìn vào thì trong nước không có côn trùng nhưng đức Phật nhìn bằng thiên nhãn, thấy trong nước tiểu trùng hàng nghìn hàng vạn con.

Người áo đen cười hỏi lại:

- Thế chú niệm ẩm thủy chú rồi uống tám vạn bốn nghìn con trùng kia vào bụng thì tiểu trùng không chết hay sao?

Nhà sư trù trừ rồi đáp:

- Cái… cái đó… sư phụ tiểu tăng chưa dạy. Có lẽ tiểu trùng không chết đâu.

Người áo vàng chen vào:

- Sai bét rồi, không phải vậy! Tiểu trùng cũng vẫn chết chứ. Có điều tiểu sư phụ niệm chú rồi, tám vạn bốn nghìn con trùng kia đi thẳng lên tây phương cực lạc thế giới, tiểu sư phụ uống một bát nước ấy là siêu độ cho tám vạn bốn nghìn chúng sinh. Công đức thật là vô lượng! Quả thật là vô lượng!

Nhà sư kia không biết y nói thật hay nói đùa, hai tay vẫn cầm bát nước đứng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, mồm lẩm bẩm:

- Một lần siêu độ tám vạn bốn ngàn chúng sinh ư? Tiểu tăng làm sao có pháp lực to lớn dường ấy?

Người áo vàng đi đến bên cạnh nhà sư, cầm lấy bát nước trong tay y, nhìn chăm chăm miệng đếm:

- Một, hai, ba, bốn, năm, sáu… một nghìn, hai nghìn, một vạn, hai vạn… Sai bét rồi, không phải vậy! Tiểu sư phụ ơi ơi, trong cái bát này có cả thảy tám vạn ba nghìn chín trăm chín mươi chín con tiểu trùng, thiếu đâu mất một con.

Nhà sư nói:

- Nam Mô A Di Đà Phật, thí chủ chắc nói đùa, thí chủ là người phàm làm sao có thần thông thiên nhãn được?

Người áo vàng đáp:

- Thế chú có thần thông thiên nhãn không?

Nhà sư đáp:

- Tiểu tăng dĩ nhiên cũng không có.

Người áo vàng nói:

- Sai bét rồi, không phải vậy! Ta xem chú có thiên nhãn thông, nếu không làm sao chú chỉ mới nhìn thoáng qua đã biết ngay ta là kẻ phàm phu tục tử mà không phải là bồ tát giáng trần?

Nhà sư nhìn y, nhìn tới nhìn lui đầy vẻ hoang mang. Đại hán mặc áo màu cánh kiến liền đi tới cầm lấy bát nước, trả lại cho nhà sư cười nói:

- Sư phụ uống nước đi! Thằng em tôi đùa chơi với chú đấy mà, đừng có coi là thật.

Nhà sư tiếp lấy bát nước cực kỳ cung kính đáp:

- Đa tạ! Đa tạ!

Trong bụng không biết phải làm sao nên không dám uống. Đại hán kia lại tiếp:

- Ta xem tiểu sư phụ đi đứng nhanh nhẹn chắc biết võ công. Xin hỏi pháp danh là gì, đang xuất gia tại chùa nào?

Nhà sư liền để bát nước trên nắp chum, hơi khom lưng nói:

- Tiểu tăng là Hư Trúc, xuất gia tại chùa Thiếu Lâm.

Người áo đen kêu lên:

- Hay quá! Hay quá! Hóa ra chú là cao thủ chùa Thiếu Lâm. Ra đây, ra đây mau! Hai đứa mình làm thử một keo nào.

Hư Trúc cuống quít xua tay nói:

- Tiểu tăng võ công kém cỏi, làm sao dám động thủ cùng thí chủ?

Người áo đen cười:

- Mấy hôm nay không đánh nhau, ngứa tay ngứa chân quá. Chúng mình làm vài chiêu, không cần đánh thật, có gì đâu mà sợ?

Hư Trúc lùi lại hai bước nói:

- Tiểu tăng tuy có luyện võ mấy năm thật nhưng chỉ cốt để cho thân thể khỏe mạnh chứ nào có đánh nhau được đâu?

Người áo đen nói:

- Sư chùa Thiếu Lâm ai cũng võ công cao cường, người mới học đâu có ai được ra khỏi sơn môn. Tiểu sư phụ đã được hạ sơn hẳn là phải nhất lưu cao thủ. Lại đây nào! Hai đứa mình chỉ trao đổi một trăm chiêu, ai thua ai được cũng chẳng sao cả.

Hư Trúc lại thoái lui thêm hai bước nữa nói:

- Thí chủ không biết, phen này tiểu tăng xuống núi chẳng phải vì võ công đã đủ, chỉ vì nhà chùa sai rất đông đệ tử đi đưa thư, thiếu người nên miễn cưỡng khiến luôn cả tiểu tăng cho đủ số. Tiểu tăng cầm cả thảy mười trương anh hùng thiếp, sư phụ dặn kỹ là đưa đủ mười cái thiếp xong là phải về chùa ngay, giá nào cũng không được động võ với ai, hiện nay đã đưa được bốn lá thiếp rồi, trong người còn sáu cái. Thí chủ võ công cao cường, vậy xin nhận một trương anh hùng thiếp.

Nói xong lấy trong túi ra một chiếc bao bằng vải dầu, mở lấy ra một phong bì đỏ chói, cung kính đưa lên nói:

- Xin hỏi cao tính đại danh của thí chủ để tiểu tăng khi về chùa bẩm lại với sư phụ. Text được lấy tại truyenyy[.c]om

Hán tử áo đen không cầm tờ thiếp chỉ nói:

- Nếu như ngươi không đánh nhau với ta thì ta còn anh hùng cẩu hùng gì nữa? Hai đứa mình sách giải vài chiêu, ta có thắng ngươi lúc đó mới dám nhận anh hùng thiếp.

Nói xong y tiến lên hai bước, nhứ tay trái, tay phải đấm luôn vào mặt Hư Trúc nhưng quyền sắp đến đã thu lại kêu lên:

- Trả đòn mau.

Người cao to từ khi thấy Hư Trúc nói đến ba chữ "anh hùng thiếp" thì đã chú ý lắng tai nghe lúc này lên tiếng:

- Tứ đệ, không nên tỉ võ vội, trước hết xem anh hùng thiếp xem nói những gì.

Y cầm lấy lá thiếp từ tay Hư Trúc thấy trên đó viết:

Trụ trì chùa Thiếu Lâm Huyền Từ, chắp tay cung thỉnh anh hùng thiên hạ, vào giai tiết Trùng Dương mồng chín tháng chín, xin vui lòng đến Tung Sơn Thiếu Lâm Tự để kết mối thiện duyên, đồng thời chứng kiến phong phạm "dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân" của nhà Mộ Dung Cô Tô.

Đại hán đó liền kêu lên một tiếng, cầm tờ thiếp giao cho nho sinh đứng bên cạnh, nói với Hư Trúc:

- Phái Thiếu Lâm chiêu khai anh hùng đại hội, hóa ra là để gây chuyện với Mộ Dung Cô Tô…

Hán tử áo đen liền la to:

- Hay lắm! Hay lắm! Ta tên là Nhất Trận Phong Phong Ba Ác, chính là thủ hạ của họ Mộ Dung Cô Tô đây. Phái Thiếu Lâm muốn làm khó Mộ Dung Cô Tô thì chẳng việc gì phải mở anh hùng đại hội, ngay bây giờ ta xin lãnh giáo thân thủ cao chiêu của phái Thiếu Lâm.

Hư Trúc lại lùi thêm hai bước, chân trái đã bước ra khỏi lương đình nói:

- Thì ra là Phong thí chủ. Sư phụ tiểu tăng có dặn là, tệ tự cung thỉnh Cô Tô Mộ Dung thí chủ đến chùa, quyết không dám đắc tội. Có điều là trên giang hồ ai ai cũng xầm xì, trong võ lâm những năm gần đây không ít anh hùng hảo hán bỏ mình vì thần công "dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân" của nhà Mộ Dung Cô Tô. Sư bá tổ của tiểu tăng là Huyền Bi đại sư viên tịch tại chùa Thân Giới nước Đại Lý, không biết có liên can gì với họ Mộ Dung không, tệ phái từ phương trượng đại sư giở xuống, ai ai cũng nghi hoặc, thành ra mới…

Thiên Long Bát Bộ - Chương #185

Trước Sau

Bạn đang đọc Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thieuquocviet1999
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.