Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1306 chữ

Trên người Chu Tử Kỳ vẫn còn vết thương, chỉ có thể yên lặng ăn cháo trông rất đáng thương.

Ăn xong bữa sáng Nghê Miểu liền phải đi học, Chu Tử Kỳ cần phải ở nhà dưỡng thương, anh đã sớm xin nghỉ với nhà trường.

Nghê Miểu đi giày xong, quay đầu lại nhìn một cái, Chu Từ Kỳ đang đứng cách cửa lớn không xa tiễn cô rời đi, trên người anh vẫn đang mặc tạp dề, khí chất lạnh lùng ban đầu đều vì chiếc tạp dề mà giảm đi không ít.

Anh hướng về Nghê Miểu vẫy tay, Nghê Miểu cứng nhắc gật đầu, sau đó đóng cửa lại, luôn cảm thấy khung cảnh này có chút kỳ quái.

Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, Chu Tử Kỳ hồi lâu vẫn chưa định thần lại, cảm xúc trong mắt rất phức tạp, rất lâu sau anh mới tháo miếng băng gạc trên ngực mình ra, nơi đó làn da bóng nhẵn như cũ, vết tích của vết thương một tí cũng không có.

Nghê Miểu gần xác tiếng chuông mới vào lớp, hôm nay ký túc xá bọn họ vậy mà chỉ có Hoàng Tình và Trần Trừng đến, bình thường Đỗ Như Tuyết đến sớm để chiếm vị trí nay lại không thấy tung tích đâu.

Hỏi ra mới biết cô ấy hôm nay cơ thể không thoải mái, ở kí túc xá nghỉ ngơi.

Nghê Miểu khẽ nhíu mày, hôm qua lúc gửi tin nhắn cũng không nghe nói đến việc này.

Lúc kết thúc buổi học hôm nay, giáo viên giao bài tập cho kỳ nghỉ tháng mười một, Nghê Miểu lúc này mới nhận ra mình đã học được một tháng.

Sau khi tan học, Nghê Miểu chạy thẳng về phòng, lúc ở dưới cầu thang không chú ý mà va chạm với một người đeo khẩu trang và kính râm.

“Cô không có mắt à?” Tiếng chửi mắng vừa phát ra, đối phương ngước mắt thì nhìn thấy Nghê Miểu đối diện.

Nghê Miểu còn chưa kịp nói cái gì đã nhìn thấy người kia bịp chặt khẩu trang bước nhanh đi.

Nghê Miểu cau mày, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Cô vừa bước vào ký túc xá liền phát giác ra có chút không hợp lý, ánh sáng của ký túc xá rất tối, rõ ràng là ban ngày ánh sáng mặt trời cao vợi, trong ký túc xá lại tối mịt nhìn không rõ cái gì.

Trừ những cái bên ngoài, còn có sương đen ngập tràn.

Cô đi tới, đem tấm rèm cửa sổ dày nặng kéo ra.

Vừa kéo được một nửa thì nghe thấy giọng nói khàn khàn ở phía sau vang lên.

“Đừng…đừng mở ra.”

Nghê Miểu quay đầu, nhìn người trên giường rõ ràng đã gầy đi một vòng: “Như Tuyết?”

“Miểu Miểu? Cậu quay lại rồi.” Giọng nói của Đỗ Như Tuyết còn có chút chậm chạp.

“Như Tuyết? Cậu bị làm sao vậy?” Nghê Miểu kinh ngạc hỏi.

Không quá hai ngày chưa gặp, làm sao có thể đột nhiên lại biến thành như vậy? Nghê Miểu nhìn sương đen ở trong phòng, lông mày cau chặt lại.

“Tớ cũng không biết nữa, tớ chỉ cảm thấy đầu óc không được tỉnh táo, trên người chỗ nào cũng không thoải mái, không thể tiếp xúc với ánh sáng, nhìn thấy ánh sáng mắt liền đau.” Đỗ Như Tuyết khàn giọng nói.

Nghê Miểu đi đến bên cạnh cô ấy, tay đặt trên trán cô ấy, nhiệt độ nóng phỏng.

“Đi, tớ đưa cậu đi bệnh viện, trước tiên hạ sốt đã rồi lại nói, cứ tiếp tục sốt như vậy có thể sẽ sốt thành đồ ngốc mất.” Nghê Miểu đi lên phía trước, không cho phép giải thích liền đem người kéo dậy, tuy rằng phát sốt rất có khả năng là do sương đen gây ra nhưng trước khi biết rõ xảy ra chuyện gì, vẫn phải hạ sốt trước.

“Không cần…tớ đã uống qua thuốc hạ sốt rồi, lúc ba tớ đi làm đã bị té ngã, bị thương ở xương sống thắt lưng, tiền đều gửi về hết rồi, tớ nằm một lúc sẽ đỡ ngay.” Đỗ Như Tuyết mơ hồ nói.

“Đỡ cái rắm.” Nghê Miểu không chịu được chửi thề, “Không cần cậu trả tiền, cậu đây không phải là phát sốt đơn giản, nhất định phải đi bệnh viện, đợi cậu tỉnh táo còn phải cung cấp cho tớ biết manh mối tại sao cậu lại đột nhiên bị như vầy. Nếu không cậu vĩnh viễn đều không khỏi được.”

“Miểu Miểu…” Đỗ Như Tuyết bị Nghê Miểu vác ở trên lưng, Nghê Miểu biết cô ấy không thể tiếp xúc ánh sáng, còn dùng quần áo bọc ở trên đầu cô ấy che lại.

“Có phải tớ rất nặng không.” Đỗ Như Tuyết dựa trên lưng Nghê Miểu. Cô di chuyển rất ổn định, hầu như không có nghiêng ngả. Cô ấy im lặng khóc nước mắt chảy xuống.

“Nặng cái gì mà nặng, có phải cậu ở sau lưng tớ lén không ăn cơm đúng không! Đã nói rồi tớ có tiền, cậu là có bao nhiêu không tin tưởng tớ có thể kiếm ra tiền, đợi cậu tốt lên, tớ cần phải giám sát cậu. Tớ không ở bên thì kêu Trừng Tử hay Tình Tình thay tớ trông coi cậu.”

Đỗ Như Tuyết toàn thân khó chịu, nhưng nghe thấy Nghê Miểu cằn nhằn vẫn lộ ra một nụ cười, sau đó hoàn toàn rơi vào hôn mê.

Đợi đến lúc cô ấy tỉnh lại, bản thân đã ở trong bệnh viện, trên đầu đang treo một bình nước muối. Nghê Miểu ngồi ở bên cạnh, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Trên người cô ấy mặc dù như cũ không hề có sức lực, nhưng cũng khó nhận thấy được cảm giác trong lòng đã tốt hơn nhiều rồi.

“Miểu Miểu” Đỗ Như Tuyết kêu một tiếng.

Nghê Miểu quay đầu qua nhìn cô ấy, biểu cảm lạnh lùng trên mặt dịu đi một chút: “Tỉnh rồi?”

Đỗ Như Tuyết gật đầu.

“Ăn chút cháo đi, tớ mua ở căn tin bệnh viện đấy.”

Thái độ của Nghê Miểu rất ôn hoà, thậm chí còn có sự thân thiết và dịu dàng mà bình thường không có, Đỗ Như Tuyết chỉ cảm thấy có chút sởn gai ốc, dơ tay đầu hàng: “Tớ sai rồi.”

Nghê Miểu đem cháo đặt ở trên bàn ăn nhỏ trước mặt cô ấy, cười mỉm hỏi: “Sai chỗ nào?”

“Tớ không nên vì tiết kiệm tiền mà không đi khám bệnh, không nên giấu giếm cậu.” Đỗ Như Tuyết một hơi đem tội trạng của mình nói ra sạch sẽ.

Nghê Miểu lúc này mới hừ lạnh một tiếng: “Nếu như không phải Trừng Tử nói với tớ, cậu định giấu đến lúc nào?”

Đỗ Như Tuyết oan ức nắm lấy tay cô: “Tớ chỉ là sợ thêm phiền phức cho cậu.”

“Vậy hồi đầu lúc tớ bị người khác bắt nạt, cậu tóm lấy chai rượu giúp tớ còn vì chuyện đó mà mất đi công việc, có phải tớ cũng gây thêm phiền phức cho cậu không.” Nghê Miểu mặt không cảm xúc nói.

“Mình không nói như vậy.” Đỗ Như Tuyết cảm thấy khí chất của Nghê Miểu bây giờ rất mạnh mẽ, khiến cô ấy bộc phát khát vọng sống mạnh mẽ.

“Chúng ta là bạn, cậu không khỏe không nói với mình, hết tiền không nói với mình, chú bị thương cũng không nói với mình, cậu từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ đến việc dựa vào mình, cậu không coi mình là bạn sao?”

Bạn đang đọc Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học của Nguyệt Bán Đinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.