Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1206 chữ

Sau khi tốn sức đem người kéo về nhà, Nghê Miểu nhìn ngực đối phương sắp bị máu thấm ướt, lông mày nhíu chặt.

Nhanh chóng lấy băng gạc và thuốc sát trùng mới mua ra, khử trùng và băng bó lại vết thương.

Xong rồi thì mở một lon bia vừa ăn xiên nướng vừa xem chương trình giải trí.

Chu Tử Kỳ bị đói tỉnh, anh ôm lấy cái bụng đang kêu của mình, đầu mũi truyền đến mùi thơm của thức ăn.

Anh ngồi dậy, nhìn cái nơ được thắt qua loa trên ngực mình, quần áo đã khô thành cục máu đông, nhìn xung quanh bốn phía, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ.

Ngoài cửa truyền đến âm thanh của tivi, xen lẫn tiếng cười giòn tan của một cô gái.

Chu Tử Kỳ đẩy cửa đi ra, liền nhìn thấy Nghê Miểu không chút hình tượng tựa trên sô pha, trong tay còn cầm một túi khoai tây chiên.

“Anh tỉnh rồi à.” Nghê Miểu đầu cũng không quay lại nói, “Trên bàn có đồ ăn tôi vừa gọi bên ngoài, ăn chút không?”

Chu Tử Kỳ lặng lẽ đi qua, mở gói hàng, là một chén cháo trắng vẫn còn bốc lên hơi nóng.

“Cảm ơn em đã cứu anh.” Giọng nói của Chu Tử Kỳ có chút hơi khàn.

“Không sao, là việc nên làm thôi, vết thương của anh xem ra khá nghiêm trọng, điều kiện ở đây của tôi có hạn, anh vẫn nên đến bệnh viện khám lại?” Nghê Miểu nhìn quần áo trên người anh dính đầy vết máu nói.

“Không cần đâu chỉ là vết thương nhỏ, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi rồi.” Chu Tử Kỳ từ chối.

“Vậy được rồi, đúng rồi, anh uống xong thì đi về hay ngày mai mới về? Cần tôi giúp anh gọi xe không?” Nghê Miểu nhiệt tình nói.

Chu Tử Kỳ tay đang cầm thìa bỗng ngừng lại, một lúc sau mới đáp: “Anh ăn cháo xong liền đi, điện thoại của anh rơi mất rồi, làm phiền em giúp anh gọi xe, nơi đến thì tuỳ ý điền một cái khách sạn rẻ một chút.”

Nghê Miểu sững sờ: “Khách sạn? Anh đang bị thương đi khách sạn làm gì? Tại sao không về nhà?”

“Anh không có nhà cũng không có nơi nào khác có thể đi! Tiền trên người không đủ chỉ cần kêu tài xế đưa anh đến khách sạn rẻ là được.”

Nghê Miểu nhìn Chu Tử Kỳ đang ngồi quay lưng lại với cô cúi đầu ăn cháo, bởi vì mới ngủ dậy, một đầu tóc bạc có chút lộn xộn, trên quần áo còn dính không ít vết máu, bóng lưng gầy lúc này lộ ra một dáng vẻ cô đơn.

Nghê Miểu cảm thấy, nếu như trên đầu Chu Tử Kỳ mọc ra một đôi tai, lúc này chắc chúng đang rũ xuống.

Nghê Miểu không biết tại sao lại nhớ đến con hồ ly nhỏ có đôi mắt màu xanh lục mà mình đã từng nhặt được trước kia.

“Không thì anh ở lại đây trước đi?” Nghê Miểu phản ứng lại, miệng đã nhanh hơn não mà nói ra câu này.

“Không cần phiền vậy đâu, em là con gái ở một mình cũng không tiện.” Giọng Chu Tử Kỳ khàn khàn trầm thấp, mặc dù là đang từ chối nhưng Nghê Miểu luôn cảm thấy nếu như cô cứ thế để anh đi, nói không chừng một giây sau anh sẽ lén lút khóc ra mất.

“Cũng không phải là phiền, anh ở lại đây trước đi. Ai cũng đều có lúc khó khăn, tiền trên người anh cũng không nhiều, ở trong khách sạn cũng trụ không qua nổi vài ngày.” Nghê Miểu thở dài nói.

Cô căn bản chính là người có tính cách lãnh đạm, nhưng đối mặt với Chu Tử Kỳ này lại không kìm được mềm lòng. Nghê Miểu tỏ ra rất nghi hoặc, người này không phải là có độc chứ.

Cuối cùng cô cũng chỉ có thể cho rằng là vì anh đã từng giúp đỡ cô.

Chu Tử Kỳ yên lặng một lúc rồi mới nói: “Cảm ơn, đợi anh kiếm được tiền rồi nhất định sẽ trả cho em. Anh có thể giúp đỡ làm việc nhà, anh biết nấu cơm, vị cũng không tệ.”

Nghe thấy bốn chữ vị không tệ, Nghê Miểu hai mắt sáng rực, nhưng vẫn thận trọng nói: “Thực ra cũng không cần…”

“Anh trước đây có học qua đầu bếp vài món, sườn xào chua ngọt, chân giò da hổ còn có bánh bao hấp, những món này đều nấu không tồi…đúng rồi, vừa nãy em nói không cần cái gì?” Chu Tử Kỳ nghĩ lại hỏi, ánh mắt rất thành thật.

Nghê Miểu nuốt một ngụm nước miếng, anh ta cố ý…

“Tôi nói mua thức ăn không cần anh trả tiền, đồ dùng trong bếp cứ tuỳ ý sử dụng.”

Buổi tối đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng động nhỏ truyền tới từ đối diện, Nghê Miểu trở mình một cái, rất nhanh liền khiến bản thân chìm vào giấc ngủ.

Mà lúc này đây tại Nghê gia, Nghê Hồng Nguyệt đang lo lắng đi đi lại lại, trong miệng vẫn còn đang lẩm bẩm cái gì đó.

“Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở đâu? Hệ thống tại sao đột nhiên lại không có hồi đáp lại? Rốt cuộc chuyện này là tại sao? !”

Nghê Hồng Nguyệt bực bội đem gối ôm trong tay ném sang một bên.

“Hệ thống, hệ thống.” Cô ta vẫn đang hét lên trong tuyệt vọng, nhưng đáp lại cô ta chỉ là một căn phòng yên tĩnh.

Trong lòng Nghê Hồng Nguyệt chứa đầy tuyệt vọng và mù mịt, không có hệ thống, cuộc sống của cô ta nên làm thế nào? Cô ta làm thế nào để giành lại tất cả từ trong tay Nghê Miểu?

Mà lúc này cô ta cũng không có phát hiện, da mặt trên người cô ta cũng đang chầm chậm thay đổi.

Ngày thứ hai, Nghê Miểu trên đầu đang đội một cái ổ gà bù xù mở cửa phòng ra, Chu Tử Kỳ ở đối diện đã mặc quần áo chỉnh tề, trên bàn ăn còn đang đặt bữa sáng nghi ngút khói.

Sữa đậu mới nấu, bánh bao cũng mới nặn, các nếp gấp trên mặt được phân bố đồng đều, phản phất hương thơm độc đáo.

“Anh đang bị thương mà, mấy ngày này không cần nấu cơm đâu.”

“Không sao! Em thu nhận anh, không làm một chút gì đó, anh cảm thấy không an tâm.” Chu Tử Kỳ nói.

Nghê Miểu kiềm lại ý định muốn mắng anh một trận, ngồi xuống trước bàn ăn.

Cắn một miếng bánh bên trong còn đang bao bọc nước dùng thơm ngon, Nghê Miểu hạnh phúc thở ra một hơi, đây quả thực chính là mỹ vị mà ngoài kia không thể so sánh.

Nghê Miểu bắt đầu cảm thấy, để Chu Tử Kỳ ở lại là lựa chọn đúng đắn.

Bạn đang đọc Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học của Nguyệt Bán Đinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.