Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1491 chữ

“Chúng tôi không nghĩ đến, bảo mẫu nuôi dưỡng Tâm Tâm từ nhỏ tới lớn thế mà lại có lòng dạ như vậy.” Ánh mắt của người đàn ông lộ ra một tia hung tợn.

“Nói như vậy, các người đều tin tưởng lời nói của tôi? Không cảm thấy có chút vô lý sao?” Câu hỏi của Nghê Miểu hoàn toàn là vì tò mò, suy cho cùng sự đề phòng của con người vẫn là rất nhiều, giữa bảo mẫu ở bên mình nhiều năm như vậy và một người xa lạ chỉ mới gặp một lần, nên tin tưởng ai căn bản là không cần phải suy nghĩ.

“Thực ra trong lòng chúng tôi đã có một chút suy đoán, có điều vẫn chưa xác thực được, cho dù hôm nay Tâm Tâm không gặp được cô, chúng tôi cũng đã chuẩn bị mời một vị đại sư về xem thử.” Người phụ nữ bên cạnh cũng nói.

“Vẫn xin cô giúp đỡ Tâm Tâm, tôi biết cô nếu đã có thể nhìn ra được, chắc chắn cũng không phải là người bình thường, thù lao cô không cần lo lắng, chúng tôi nhất định sẽ khiến cô hài lòng.” Người đàn ông một bên vừa động viên vợ mình một bên thành khẩn nói với Nghê Miểu.

Trên đường đi đến nhà cô gái, trong đầu Nghê Miểu luôn có một âm thanh vang lên không ngừng.

“Cô thật sự không cân nhắc đến việc liên kết với hệ thống của chúng tôi sao? Hiện tại điểm của cô trước kia lấy được vẫn chưa bị xoá, còn rất nhiều thứ có thể hoán đổi, cô có muốn xem qua trung tâm mua sắm của hệ thống chúng tôi trước không?” Hệ thống trong đầu vẫn đang thuyết phục không ngừng, nhưng nó không biết thứ nó đang đối mặt là gì.

Xuất phát từ sự nên Nghê Miểu thật sự mở trung tâm mua sắm ra xem một lượt, trong mắt đều là đủ các loại bộ lọc, bộ lọc thiện cảm, bộ lọc chán ghét, bộ lọc tình yêu, vv…số điểm tích luỹ cần thiết của mỗi bộ lọc đều khác nhau.

Chẳng trách trên cơ thể những người kia đều bị sương đen bao phủ, tình cảm đều là do thứ đồ chơi này đem đến.

“Nói nghe hay như vậy.” Trong đầu Nghê Miểu cười lạnh một tiếng, “Chẳng qua là một trò chơi nhỏ do oán khí ngưng tụ mà thôi.”

“Cô…sao cô biết được!” Âm thanh của hệ thống đầy sợ hãi, ngay cả tiếng máy móc ổn định cũng cao hơn vài nốt.

“Cái gì tôi cũng biết, chẳng qua tôi càng muốn biết ai cung cấp cho các người trò chơi này.” Nghê Miểu nhìn vòng sáng hình tròn kia đang quay quanh trung tâm hệ thống, trong vòng sáng còn có một viên phật châu đang trôi nổi, có hai vòng tròn hoa văn màu vàng kim đang quấn quanh trên phật châu, kim quang phía trên có hơi mờ, dần dần bị hắc khí ăn mòn.

Cô duỗi tay ra nắm lấy hạt châu kia, khí tức bên trên lạnh giá.

Hệ thống hoảng sợ đến mức không tìm về được âm thanh của chính mình, nó không hiểu mình tồn tại bên trong ý thức của cô rốt cuộc làm sao mà bị bắt được.

Nghê Miểu cũng không vội vàng đem hạt châu cầm ra, một tay nhẹ nhàng xoa vuốt: “Các người lấy hạt châu này ở đâu?”

“Cô đừng đụng vào cốt lõi của tôi!” Âm thanh của hệ thống như hét lên.

“Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, hỏi ngươi một lần cuối, hạt châu này là lấy ở đâu.” Giọng Nghê Miểu lạnh lùng.

“Tôi không biết, thật sự không biết. Tôi vốn dĩ là oán khí phiêu bạt ở nhân gian, sau khi có được nhận thức thì đã nhìn thấy người đó, hắn ta đưa cho tôi hạt châu này, đem tôi xây dựng thành hệ thống, sau đó đưa vào trong ý thức của loài người, tôi ở trong ý thức của loài người xoay chuyển, gây ra cho loài người ảo giác, khiến bọn họ tin tưởng tôi tuyệt đối, sau đó đem lượng lớn sương đen thả xuống xung quanh những người này, dẫn dắt cảm xúc của người khác, do đó thu thập ác ý và oán hận của loài người.” Hệ thống đang bị uy hiếp nên cái gì cũng đều nói hết ra.

“Ảo giác?”

“Chính là khiến bọn họ cho rằng bản thân là trùng sinh, thực ra những thứ này đều là ảo giác mà chúng tôi tận lực dựa theo quỹ đạo cuộc sống vốn có của bọn họ tạo nên.”

Cho nên, Nghê Hồng Nguyệt vô duyên vô cớ nhằm vào kia có thể giải thích được.

“Hắn ta muốn thu thập ác ý và oán hận để làm gì? Ngươi có cách nào có thể liên hệ với hắn không?”

“Tôi không biết, với lại những thứ mà tôi thu thập được đều trực tiếp bị hạt châu này hấp thụ, kể từ lúc hắn ta đem tôi tạo ra đến nay chưa từng tới tìm tôi, tôi cũng không biết làm thế nào để liên hệ với hắn.”

Hệ thống vò đã mẻ lại sứt nói ra hết toàn bộ.

Xem ra chủ ý của đối phương là khi thu thập gần đủ thì đem cốt lõi của hệ thống này mang đi.

Người này một chút hơi thở đều không để lại, Nghê Miểu cũng không biết ra tay từ đâu, thấy hệ thống đem những thứ biết đều nói ra hết, cô liền nhân lúc hệ thống đang van xin khổ sở đem hạt phật châu kia cầm ra, hệ thống la hét một tiếng dần dần tan vỡ từ bên trong, sau đó hoàn toàn tiêu tan.

Cô gái bên cạnh nhìn thấy Nghê Miểu sau khi mở mắt thì cầm một hạt châu chơi đùa, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng luôn cảm thấy trên người cô luôn tỏa ra một luồng khí lạnh.

Chiếc xe rất nhanh đã dừng lại bên ngoài hoa viên của một căn biệt thự, một hàng người về tới biệt thự, dựa theo lời của ba Tâm Tâm, bảo mẫu đã bị khống chế rồi, trong phòng bà ta quả nhiên có một lọ nhỏ chất lỏng trong suốt.

Sau khi về đến biệt thự, ba của Tâm Tâm liền cầm chai chất lỏng kia đưa cho Nghê Miểu, Nghê Miểu nhìn qua một lượt, liền xác định đây là thứ mà bảo mẫu đã bỏ vào đồ ăn.

Bảo mẫu thấy sự việc đã bại lộ, chỉ đành thừa nhận là bản thân đã làm, nhưng nguyên nhân tại sao làm như vậy thì bà ta sống chết cũng không chịu nói.

“Chúng tôi bình thường đối đãi với bà không tệ, Tâm Tâm từ nhỏ đã rất ỷ lại vào bà, coi bà như trưởng bối trong nhà, bà có lý do gì phải làm hại Tâm Tâm?” Mẹ Tâm Tâm là một người phụ nữ có khí chất thanh nhã, lúc này đang run rẩy chỉ tay vào bảo mẫu, giọng nói không còn dịu dàng như ngày thường.

Bảo mẫu không đáp lại, trong ánh mắt nhìn về phía Tâm Tâm có nhiều cảm xúc phức tạp.

“Nếu như bà ta muốn mạng của Tâm Tâm thì đã không làm điều phức tạp như vậy, dùng thủ đoạn nham hiểm như vậy chẳng qua là muốn hoán đổi linh hồn, chỉ là không biết linh hồn muốn hoán đổi là của ai.” Nghê Miểu đi tới nói.

Sắc mặt bảo mẫu có sự thay đổi lớn, ánh mắt nhìn Nghê Miểu tràn ngập sự oán hận, đều tại người này! Nếu không phải cô ta, kế hoạch của bà rất nhanh sẽ thành công! Căn bản sẽ không có người phát hiện!

Mà lúc này, Tâm Tâm đang ngồi một bên đột nhiên ngất đi.

Ba mẹ Tâm Tâm vội vàng bước về phía trước đem người đỡ lấy.

“Đây…đây là làm sao vậy?” Giọng của mẹ Tâm Tâm mang theo tiếng khóc, ánh mắt cầu cứu rơi trên người Nghê Miểu.

Nghê Miểu đi lên trước vài bước, trên tay loé lên kim quang nhàn nhạt, bao phủ trên người Tâm Tâm nhưng lại không có phản ứng.

“Làm phiền cho tôi mượn một chiếc xe là tôi sơ ý rồi, không nghĩ tới bọn họ sẽ chó cùng rứt chậu trực tiếp ra tay với Tâm Tâm. Vị trí của đối phương tôi đã xác định được đại khái, bây giờ trực tiếp đi qua bắt người, đúng rồi, mẹ Tâm Tâm có quần áo thuận tiện hoạt động không? Làm phiền tìm cho tôi một bộ.”

Bạn đang đọc Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học của Nguyệt Bán Đinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.