Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1475 chữ

Nói xong cô quay người trở về bàn ăn của mình, mì không ăn tiếp nữa thì sẽ nguội mất.

Nói nhiều như vậy cũng cảm thấy người này khá đáng yêu, nếu cô ấy không tin, Nghê Miểu cũng sẽ không nhúng tay vào quá nhiều, dù sao cũng không có liên quan gì tới cô.

Cô gái sững sờ ngồi yên tại chỗ, không biết đang suy nghĩ điều gì, bảo mẫu có chút bối rối đi lên phía trước nói: "Cô chủ, cô đừng nghe người khác châm ngòi ly gián. Tôi đối với cô như thế nào cô cũng biết mà, là tôi trông nom cô từ nhỏ tới lớn.”

Ăn xong mì trước mắt, thời gian cũng không còn nhiều, Nghê Miểu đứng dậy rời khỏi nhà ăn, không tiếp tục nhìn bọn họ nữa.

Cô gái mở to miệng, giống như muốn gọi cô, nhưng bước chân của Nghê Miểu rất nhanh, mấy bước đã đi khỏi nhà ăn.

Lúc này kết quả đã được cơ quan thẩm định đem về, trong đại sảnh tụ tập lại không ít người, mặc dù chuyện này không có liên quan gì tới bọn họ, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn thôi thúc bọn họ đi tới chờ đợi kết quả cuối cùng được công bố.

Trần Thiên Hạo và mẹ anh ta ở cùng một chỗ đứng bên cạnh Nghê Hồng Nguyệt, vị phu nhân có con mắt ở trên đỉnh đầu lúc này đang mười phần ôn hòa nói chuyện cùng Nghê Hồng Nguyệt, mà Trần Thiên Hạo bên này nhìn có vẻ không quan tâm, từ sau khi Nghê Miểu đi vào, ánh mắt của anh ta vẫn luôn rơi trên người cô.

Kết quả đã được Nghê Chí Cường cầm trên tay, việc ấy làm đôi vợ chồng có chút đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng hướng nhìn Nghê Hồng Nguyệt.

Sau đó không biết con trai bọn họ ở bên tai bọn họ nói gì, tinh thần của hai người họ dần ổn định trở lại.

Nghê Chí Cường nhìn thấy kết quả giám định trong nháy mắt, biểu cảm có chút kinh ngạc.

Sau đó mới công bố kết quả.

Nghê Miểu cùng gia đình này không có quan hệ huyết thống.

Kết quả này Nghê Miểu đã dự đoán được từ trước.

Kết quả bày ở trước mặt, đôi vợ chồng nhìn như trung thực kia rốt cục vẫn phải nói ra sự thật, lúc này mọi người mới biết Nghê Miểu là bọn họ nhặt về, lúc hai vợ chồng làm việc ở trong một khu rừng nhìn thấy Nghê Miểu như ngọc như ngà liền sinh ra ý định muốn mang về nhà nuôi, nhưng lúc trên đường chuẩn bị mang về nhà, không cẩn thận ôm sai người của Nghê gia.

Nghê Miểu lại cảm thấy bọn họ không hoàn toàn nói thật, chẳng hạn như việc đưa đứa bé về là muốn nuôi dưỡng hay muốn đổi lấy tiền.

Phải chăng bọn họ vô tình hay vì ghen tị với sự giàu có của Nghê gia nên mới trao đổi con cái giữa hai gia đình.

Lúc này Nghê Hồng Nguyệt đứng dậy, chân thành nói xin lỗi với Nghê Miểu: “Xin lỗi, chị cũng là có ý tốt nhưng lại làm hỏng việc, chị không biết đến chuyện này, cũng không nghĩ nhiều hỏi hai câu, thật sự rất xin lỗi.”

Đầu ngón tay Nghê Miểu hơi cử động, sau đó hào phóng cười với cô ta: “Không sao.”

Cách đó không xa, phu nhân một thân mặc lễ phục hoa lệ cầm ly rượu nói với người chồng ở bên cạnh: “Đứa con gái vừa mới quay trở về này của Nghê nhìn có một chút mưu kế, đáng tiếc là không ra gì.”

“Nghê Miểu kia trái lại rất tự nhiên hào phóng, dung mạo cũng so với thiên kim chân chính tốt hơn nhiều, cũng không biết Nghê gia nghĩ như thế nào, chỉ là việc nhiều hơn một đôi đũa mà lại nhất định phải đem người đuổi đi.”

Người phụ nữ lắc đầu, lúc nhìn lại về hướng Nghê Miểu vừa hay đối diện với ánh mắt cô nhìn sang, cô nở một nụ cười thân thiện.

Xung quanh không ít những tiếng xì xào bàn tán, Nghê Hồng Nguyệt biết bản thân đã làm hỏng việc này, nhất định sẽ dẫn tới không ít lời bình luận, cô ta có chút chán nản gọi hệ thống mấy câu, chuẩn bị thêm một lớp bộ lọc thiện cảm cho bản thân.

Đáng tiếc, cho dù cô ta có gọi thế nào thì hệ thống cũng không trả lời, sắc mặt của Nghê Hồng Nguyệt dần trở nên khó coi.

Yến hội đã diễn ra hơn một nửa, bữa trưa cũng ăn rồi, Nghê Miểu không cần ở lại đây làm gì nữa, trực tiếp đứng dậy tạm biệt, Nghê Hồng Nguyệt buồn bực chỉ tuỳ ý gật đầu.

Nghê Miểu thuận tiện đi đón mẹ Chu.

Mẹ Chu vừa nhìn thấy Nghê Miểu thì hai mắt đỏ hoe, kéo lấy tay cô, lo lắng nói rằng tiểu thư vừa mới quay lại của Nghê gia này không dễ hoà thuận, dì ấy sợ Nghê Miểu phải chịu tủi thân trong tay Nghê Hồng Nguyệt.

Nghê Miểu vừa đi vừa an ủi mẹ Chu, dặn dì ấy về nhà nghỉ ngơi cho tốt, còn cầm một khoản tiền đưa cho dì, suy cho cùng thì lần này mẹ Chu cũng là bị tai bay vạ gió, vì là để ép Nghê Miểu đi tham gia yến hội, Nghê Hồng Nguyệt đã khiến mẹ Chu bị ốm.

Từ bỏ công việc là mẹ Chu nhờ Nghê Miểu đi nói, dì ấy vốn dĩ đã hơn năm mươi tuổi rồi, cứ giày vò như vậy cả tinh thần và thể lực cũng kém đi so với trước đây không ít, quả thực cũng không còn phù hợp với công việc này.

Hơn nữa sống chung với Nghê Miểu lâu như vậy, sớm đã đem cô coi như là con gái của mình, rất không nỡ, lúc dì ấy đề nghị muốn được chăm sóc Nghê Miểu, Nghê Miểu rất kiên quyết từ chối, mẹ Chu không còn cách nào cũng chỉ có thể về nhà dưỡng lão.

Ngoài cổng, con trai của mẹ Chu đang đợi ở đó, trên người anh ta vẫn đang mặc bộ quần áo trên công trường, nhếch nhác.

Sự lo lắng trong đôi mắt không giống là giả, nhìn ra được cũng là người thật thà hiếu thảo.

Lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, Nghê Miểu đột nhiên mở miệng nói: “Ngày mai lúc đi làm, đi một con đường khác mà hằng ngày anh không hay đi, có thể sẽ có bất ngờ ngoài ý muốn.”

Con trai mẹ Chu nghe đến một đầu mù mờ, cuối cùng vẫn nói cảm ơn rồi đỡ mẹ rời đi.

“Con sớm đã khuyên mẹ nghỉ việc đi rồi, con cũng không phải là nuôi mẹ không nổi, mẹ nhìn xem, cứ phải giày vò như thế, con hầm canh chân giò cho mẹ rồi, mẹ trở về đừng làm gì hết.”

Nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, miệng Nghê Miểu nở ra một nụ cười.

Cô quay người chuẩn bị rời đi, một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước mặt cô.

Cửa xe mở ra, lộ ra một gương mặt xa lạ: “Nghê tiểu thư, không phiền cho tôi chút thời gian?”

Ngữ khí của đối phương chân thành, thậm chí còn mang theo một tia khẩn cầu, Nghê Miểu hơi suy tư một hồi rồi lên xe.

Sau khi lên xe mới phát hiện, người trên xe hoá ra là cô gái vừa gặp ở nhà ăn lúc nãy.

Cô gái hướng về phía cô nở ra một nụ cười dịu dàng.

Xem ra cô ấy vẫn chọn tin tưởng lời cô nói, nghĩ đến đây, ánh mắt Nghê Miểu có chút dịu dàng .

Trong xe trừ người đàn ông vừa mới nói chuyện ra vẫn còn một người phụ nữ, khóe mắt người phụ nữ còn có chút đỏ, có vẻ như đã khóc.

Cô nhìn lại thì không thấy người bảo mẫu kia đâu.

“…Lúc Tâm Tâm gọi điện thoại cho chúng tôi, chúng tôi mới biết việc này nghiêm trọng như thế nào.” Người đàn ông vừa lái xe vừa nói với Nghê Miểu, “Bệnh của Tâm Tâm không biết từ đâu mà ra, chúng tôi đã đến rất nhiều bệnh viện, trung y và tây y đều khám qua không ít, đều nói không phát hiện ra nguyên nhân, chỉ nói là thể chất quá kém, nhưng rõ ràng mấy tháng trước không phải như vậy.”

Bạn đang đọc Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học của Nguyệt Bán Đinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.