Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1611 chữ

Trong khi họ đang nói chuyện, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt, theo đó là một lệ quỷ đang co giật và sùi bọt mép bị ném đến trước mặt họ.

“Đừng đi quấy rầy cô ấy.” Một giọng nói trầm thấp vang lên.

Nói xong, bóng người trước mặt rời đi.

Hai quỷ sai nhìn nhau, vội vén tóc lệ quỷ ra xem thì ra đó chính là con quỷ trong phòng thí nghiệm mà bọn họ muốn tìm.

"Nhưng mà, người đó là ai?”

"Chuyện không liên quan thì ít quan tâm lại, người này trông có vẻ không dễ trêu vào đâu, chỉ cần xong việc là được, giúp tôi mang nó về."

Nghê Miểu và những người khác đi ra ngoài, A Kỳ đã đợi sẵn ở cửa, biết sự việc đã được giải quyết, anh ấy rất vui.

Hiệu trưởng Giang chuyển hết số tiền còn lại, Nghê Miểu cũng chuyển cho A Kỳ số phần trăm mà anh xứng đáng nhận được, thấy số tiền được chuyển nhiều hơn một chút, hỏi Nghê Miểu mới biết cô đã bán thêm mấy lá bùa hộ mệnh.

Số tiền thừa này khiến A Kỳ cảm thấy xấu hổ, lá bùa là do Nghê Miểu tự chuẩn bị tự vẽ ra, anh ấy căn bản không hề có chút đóng góp gì, định lập tức trả lại tiền cho Nghê Miểu nhưng cô nhất quyết không nhận.

"Lúc trước đã nói rồi, nên làm thế nào thì làm như thế đó. Nếu không phải anh giới thiệu việc làm ăn này thì tôi cũng không thể bán được bùa." A Kỳ nghe vậy cũng không kiên trì nữa. Lòng anh ấy ấm lên nên cũng nói với Nghê Miểu rằng sau này nhất định sẽ chuẩn bị trước giấy bùa cho cô.

Nghê Miểu lại chuyển tiền cho Mao Như Phong.

Hiệu trưởng Giang đứng đó nhìn họ chia nhau chiến lợi phẩm mà không nói một lời, ông ấy cũng nhìn thấy rõ Mao Như Phong đã nhận tờ tiền vàng 50 tệ.

Giang hiệu trưởng: "..." Không thể đợi ông đi rồi hãy phân chia tiền sao?!

Giang hiệu trưởng còn có chút lo lắng về con quỷ thứ ba, nhưng Nghê Miểu nói: “Em đã để lại dấu ấn trên người con quỷ đó nên có thể biết được hành tung của nó, vừa rồi hơi thở của nó đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, cho nên ông đừng lo lắng, con quỷ sẽ không bao giờ xuất hiện nữa đâu."

Nói xong, Nghê Miểu liếc nhìn tòa nhà thí nghiệm, quả thật vừa rồi cô đã cảm nhận được hơi thở của quỷ sai, chứng tỏ lệ quỷ cuối cùng đã bị quỷ sai bắt đi, cô lặng lẽ nhét túi vô cực vào trong người, may mà cô chạy nhanh không thì đã bị cướp đồ ăn rồi.

Với sự đảm bảo của Nghê Miểu, hiệu trưởng Giang đã yên tâm.

“Tiền bối, đừng quên điều cô đã hứa với tôi.” Trước khi đi, Mao Như Phong ánh mắt sáng ngời nhìn cô.

Nghê Miểu gật đầu: “Được, có thời gian sẽ dạy cho anh, sau này gặp lại.”

Nói xong, cô vội vàng bước lên xe của A Kỳ.

Về đến nhà, Nghê Miểu đem lệ quỷ vẫn còn tươi rói ra, cắn từng miếng một, cuối cùng thỏa mãn nằm trên sô pha ợ lên một tiếng.

Bởi vì năng lực siêu nhiên của Nghê Miểu trong quán ăn ngày hôm trước, nên những tin đồn về cô đã giảm đi rất nhiều, và cũng không còn ánh mắt hèn mọn nào dám đánh giá cô nữa.

Chiều ngày thứ ba, Nghê Miểu bị gọi đến phòng hiệu trưởng.

Vừa bước vào văn phòng, một màu sáng chói chiếu vào mắt cô, ngẩng đầu lên thì thấy một nam sinh năm nhất đẹp trai cũng nổi không kém cô mấy ngày nay, theo Trần Trừng nói thì hình như cậu ta tên là Chu Tử Kỳ thì phải.

Đối phương liếc nhìn cô một cái, rồi thu ánh mắt đó lại.

“Chính là tiện tì bỉ ổi nhà ngươi đánh con trai ta?!” Trong phòng làm việc một tiếng quát chói tai vang lên.

Sắc mặt Nghê Miểu trong nháy mắt lạnh xuống.

Trong văn phòng, ngoài cô và Chu Tử Kỳ còn có một cặp vợ chồng trung niên khác, người phụ nữ trung niên thân hình mập mạp trên mặt thì trang điểm một lớp rất đậm, bà ta vừa mở miệng lớp phấn trên mặt đấy cứ như rào rạc rơi xuống, trên tay đeo một chiếc nhẫn vàng và cổ đeo một chiếc vòng ngọc bội, dường như hận không thể đem tất cả đồ quý giá đeo hết lên trên người, theo mọi người hay gọi đây chắc hẳn là nhà mới giàu lên.

"Hai vị, xin hãy chú ý đến lời nói, nơi đây là trường học." hiệu trưởng Giang ngồi ở bàn làm việc, âm thầm gật đầu với Nghê Miểu, sau đó nghiêm túc nói với người phụ nữ trung niên.

"Hiệu trưởng, là ngài không biết, con trai của ta còn nằm ở trên giường không thể động đậy, trên lưng còn có vết bầm tím rất lớn, tay cũng bị gãy rồi." Bà ta quay sang nói chuyện với hiệu trưởng với một thái độ thay đổi hoàn toàn, bắt đầu khóc lóc kể lể.

“Rốt cuộc là dạng gia đình như nào mới có thể dạy ra loại con cái chỉ biết lấy bạo lực để giải quyết vấn đề như vậy, một chút gia giáo cũng không có.” Người đàn ông trung niên cũng lên tiếng quát tháo.

Hiệu trưởng Giang nhíu mày, rất mất kiên nhẫn với hai người này.

"Là tôi sơ ý làm cậu ta gãy tay, không liên quan gì đến Nghê Miểu, chi phí chữa trị tôi sẽ bồi thường." Chu Tử Kỳ cau mày nói.

"Nghê... bạn học Nghê, đừng lo lắng, tôi tới đây để làm rõ sự tình, cứ nói sự thật là được." Nghê Miểu theo trực giác đoán được hiệu trưởng muốn gọi nàng là Nghê đại sư, nhưng may thay vẫn kịp thời ngăn lại.

“Được, hiệu trưởng” Nghệ Miểu gật đầu.

Nghê Miễu cũng không nói điều vô nghĩa, cô trực tiếp lấy ra một đoạn video cho bọn họ xem.

Video quay lại đầy đủ những gì đã xảy ra trong nhà ăn ngày hôm đó, và thậm chí cả cuộc trò chuyện cũng có thể được nghe rõ ràng.

Đoạn video được Trần Trừng chuyển cho cô ngay trước khi cô đến văn phòng, vốn chỉ để đề phòng, nhưng nó thực sự hữu ích.

Trong video, những lời lẽ không mấy lịch sự của nam sinh được phát ra rõ ràng trong văn phòng, người đàn ông trung niên lúc này sắc mặt có chút xấu hổ.

Rõ ràng là con trai họ đã nói dối, và họ đương nhiên không biết về cảnh này.

Sau khi video được phát, người phụ nữ trung niên đã không còn kiêu ngạo như lúc đầu, nhưng con trai bà ta không thể vô cớ bị đánh như vậy được.

"Chỉ mấy câu nói mà thôi, con trai tôi cũng không có làm gì vậy mà cậu lại ra tay nặng như vậy." Người phụ nữ trung niên nói.

"Chỉ là một vài câu? Bà có biết rằng ngôn ngữ đôi khi có thể trở thành một con dao sắc bén không, con trai bà có nghĩ đến nếu như Nghê Miểu không phải là một người thuộc dạng mạnh mẽ, không thể chịu được loại ngôn từ công kích này thì phải làm sao đây? Trong tương lai sẽ có bao nhiêu lời đồn không hay về bạn học Nghê Miểu?! Muốn thành nhân tài, trước tiên phải học cách làm người như nào đã." Hiệu trưởng Giang nghiêm túc nói.

"Dì à, tôi càng nhìn dì càng thấy quen mắt. Tuần trước trên trang web XX, người có ba nốt ruồi trên mông chính là dì đúng không? Thằng nhóc trẻ trong đó là dì bao nuôi sao? Tôi không ngờ tới đấy." Nghê Miểu chuyển chủ đề, đột nhiên nói với giọng điệu mập mờ.

Vẻ mặt của người đàn ông trung niên cũng thay đổi khi nghe thấy điều này.

"Cô nói nhảm cái gì vậy! Có tin tôi xé rách miệng cô hay không!" Người phụ nữ đập bàn, trên mặt lộ ra vẻ bối rối.

“Tôi không có làm gì cả, tôi chỉ nói vài câu thôi, chắc không sao đâu chứ.” Nghê Miểu cười nói.

“Đồ điên nhà cô!” Người phụ nữ trung niên giận dữ gầm lên, đang muốn xông về phía Nghê Miểu.

Chu Tử Kỳ nhanh chóng đứng chắn trước mặt Nghê Miểu làm cô hơi kinh ngạc.

"Đủ rồi! Còn chưa đủ xấu hổ hay sao!" Người đàn ông trung niên bên cạnh cắt ngang bà ta.

Nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt người đàn ông trung niên, người phụ nữ lập tức lớn tiếng: "Ông đừng tin lời con nhỏ điên khùng này! Chúng ta là vợ chồng nhiều năm như vậy..."

"Về nhà rồi chúng ta từ từ nói chuyện!" Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói, người phụ nữ nghe vậy cũng im lặng, không dám ầm ĩ nữa.

Cuối cùng, cả hai chán nản rời đi, chưa kể đến việc họ không thể chiếm được ưu thế, lại còn bị dính thêm tiếng xấu.

Bạn đang đọc Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học của Nguyệt Bán Đinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.