Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hết cứu

Tiểu thuyết gốc · 3019 chữ

Đi thêm được chút, thì cả hai đến dãy dành cho những gian hàng đồ ăn. Diệc Thần khựng lại nhìn vào trong, Ngọc Huyền tinh ý liền nhận ra, ánh mắt tươi tắn kéo hắn vào bên trong:

“Chúng ta đi ăn gì đó nhé!”

Hắn gật đầu, và Ngọc Huyền dẫn đường, họ đi qua những gian hàng nhộn nhịp trong trung tâm thương mại. Không khí xung quanh tràn đầy tiếng cười và hương thơm từ các quán ăn, khiến lòng họ thêm phấn chấn.

Họ dừng lại trước một quầy hàng nhỏ xinh, nơi mà mùi thơm hấp dẫn từ món bánh xèo khiến Ngọc Huyền không thể cưỡng lại. “Cậu có muốn thử không?” cô hỏi, ánh mắt đầy mong đợi.

Diệc Thần không có kén chọn, hắn nhanh chóng đáp:

“Ừm, nhưng lần này tớ sẽ trả tiền. Tớ không quen được người khác bao nuôi.”

Ngọc Huyền thoáng chốc sững lại, rồi ánh mắt cô ánh lên sự bất ngờ. Nhưng chỉ trong tích tắc, cô liền mỉm cười đồng ý, nụ cười ấy như một tia nắng xuyên qua mây. Đây chính là điều mà cô thích ở Diệc Thần, hắn không chỉ tử tế và tốt bụng, mà còn có một phong thái kiên định, không bao giờ muốn lợi dụng ai.

“Vậy tớ không phản đối.” cô nói, giọng vui vẻ.

Ngọc Huyền dẫn Diệc Thần vào quán, chọn một bàn gần cửa sổ, nơi ánh sáng mặt trời chiếu rọi, tạo nên không gian ấm áp. Trong lúc chờ đồ ăn, Ngọc Huyền không ngừng chia sẻ những kỷ niệm vui vẻ về những lần đi ăn cùng bạn bè, ánh mắt cô sáng rực, đầy sức sống.

Khi món bánh xèo được mang ra, Ngọc Huyền mỉm cười giải thích từng thành phần trong món ăn.

“Cậu phải chấm với nước mắm này, sẽ rất ngon!” Cô vừa nói vừa gắp cho hắn một miếng.

Diệc Thần nếm thử, và nụ cười của hắn cho thấy sự hài lòng.

“Thật sự rất ngon! Cảm ơn cậu,” hắn đáp lại.

Ngọc Huyền nhìn hắn, trong lòng trào dâng một niềm hạnh phúc.

Bất chợt cô lại hỏi:

“Chúng ta có thể kết hôn không ?”

Diệc Thần khi này rất bình tĩnh, chuyện gì chứ mấy chuyện này không gài hắn được đâu. Hắn lắc đầu thản nhiên từ chối:

“Không được, chúng ta chỉ có thể là bạn!”

Ngọc Huyền đã đoán trước câu trả lời, nhưng vẫn nhanh chóng mỉm cười, tỏ vẻ như chỉ đang trêu ghẹo hắn.

Diệc Thần không để tâm cho lắm, hắn cầm đũa lên, định ăn tiếp cái nữa thì tiếng súng bất ngờ vang lên, phá tan không khí yên tĩnh của quầy ăn. Âm thanh chát chúa đó làm cả trung tâm thương mại chao đảo, những tiếng hét kinh hoàng ngay lập tức vọng khắp xung quanh. Mọi người hoảng loạn, chen lấn tìm lối thoát, nhưng chẳng mấy chốc, hơn chục tên cướp vũ trang xuất hiện, bủa vây toàn bộ khu vực.

Chúng bước vào như những cái bóng đen đầy đe dọa, mỗi tên đều mang súng trên tay, ánh mắt tràn ngập sự tàn bạo. Một tên thủ lĩnh, thân hình vạm vỡ, hét lớn:

“Không ai được nhúc nhích! Ngồi yên! Ai động đậy sẽ bị bắn ngay lập tức!”

Diệc Thần liếc nhìn quanh, hắn cảm thấy bản thân mình thật là xui xẻo. Nhưng tạm thời bỏ qua chuyện này, hắn vẫn nên ăn hết cái bánh xèo đã.

Ngọc Huyền ngồi sát bên cạnh hắn, khuôn mặt không biểu thị sự sợ hãi. Thay vào đó, cô đưa mắt quan sát một lượt rồi đánh giá:

“Chúng có tổng cộng mười sáu trên, đều là Dị Năng Giả cấp hai trở lên.”

Hắn nghe thấy thì dừng ăn, hắn nhìn chằm chằm vào đám cướp, sau đó lại nhìn Ngọc Huyền. Hắn thật ra còn nghĩ rằng Ngọc Huyền cố tình sắp đặt bọn cướp kia để gây chú ý cho hắn. Chứ nếu muốn cướp thì người ta phải cướp tiệm vàng hay khó bạc gì đó, chứ lại cướp một trung tâm thương mại thế thế này.

Nhưng nhìn ánh mắt kia của Ngọc Huyền xem ra còn khó chịu hơn cả Diệc Thần, hắn tạm thời có thể cho rằng chuyện này không dính gì tới cô.

Bọn cướp đã tiến đến chỗ hắn, chúng đang lùa mọi người về một góc, khống chế tất cả con tin.

Diệc Thần quay sang nói thầm với Ngọc Huyền:

“Đừng manh động, cứ phối hợp với bọn chúng trước đi đã.”

Ngọc Huyền khẽ gật đầu đáp lại. Cô bắt đầu áp sát vào người Diệc Thần hơn, bàn tay mềm mại của cô không ngừng siết lấy tay hắn.

Diệc Thần nhìn Ngọc Huyền với ánh mắt kinh ngạc. Lúc nãy còn rất bình tĩnh đánh giá mấy tên cướp, giờ thì lại tỏ vẻ như một cô gái chân yếu tay mềm. Đây rõ ràng là cô ta đang giả vờ yếu đuối mà.

Diệc Thần cũng chẳng cần phải vạch trần cái cô gái này. Hắn im lặng bắt đầu nghĩ cách xoay sở trong tình huống này.

Ngọc Huyền cúi đầu, giọng nói nghẹn lại pha lẫn chút sợ hãi:

“Chúng ta… chúng ta phải làm gì ?”

Diệc Thần khẽ nhìn sang Ngọc Huyền, a giọng nói đầy cẩn trọng:

“Không cần làm gì cả. Chờ người ta tới cứu thôi”

Hắn chỉ nói cho có lệ, chứ trong lòng đang không ngừng tính toán.

Lũ cướp kia không biết đến đây vì điều gì, nếu chúng không đến vì tiền, lẽ nào là vì thứ gì khác đáng giá hơn cả tiền. Hơn nữa chúng đâu trong giống cướp, chúng là trông giống đám khủng bố hơn. Nhưng dù gì chúng vẫn chưa có giết một ai, Diệc Thần cảm thấy mình không cần phải hành động trong tình huống này.

Ngay khi hắn đang chìm trong suy nghĩ, tên cầm đầu đột ngột bước tới trước một con tin gần đó, đôi mắt lạnh lẽo quét qua từng người. Rồi bất ngờ, hắn chỉ thẳng vào Diệc Thần, giọng trầm trầm đầy uy hiếp:

“Cậu! Đứng dậy, theo tôi!”

Diệc Thần vẻ mặt hoang mang, hắn rõ ràng không có gì nổi bật. Một đám người như vậy sao tự nhiên lại chọn hắn. Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn:

“Đừng bảo, tụi này tới đây là để tìm mình nha!”

Hắn cố kìm nén cảm xúc, đứng dậy trong im lặng. Nhưng trước khi đi, Diệc Thần không quên quay lại nhìn Ngọc Huyền, ánh mắt hắn chứa đầy sự lo lắng lẫn dặn dò.

“Cậu ở yên đây, đừng manh động. Tớ sẽ tự lo được, tớ không muốn cậu gặp nguy hiểm đâu.”

Ngọc Huyền nhìn theo, đôi mắt cô chứa đầy nỗi lo âu sâu thẳm. Bàn tay nhỏ bé của cô giữ chặt lấy hắn như thể không muốn buông ra.

Tên cướp thấy cảnh này thì nhíu mày, giọng hắn trở nên gay gắt, đầy khó chịu:

“Mày! Lẹ lên, không tao giết cả hai đứa bây bây giờ!”

Diệc Thần cắn răng, gỡ nhẹ bàn tay đang siết chặt của Ngọc Huyền ra, ánh mắt hắn dịu lại một chút. Hắn nói, giọng hắn thấp như thể muốn trấn an cô:

“Không sao đâu, cứ tin tớ.”

Ngọc Huyền cắn môi, cô muốn nói điều gì đó, nhưng vẫn cố kiềm lại, bởi vì cô biết rằng bây giờ dù nói điều gì. thì cô cũng không thể ngăn hắn lại được.

Tên cướp cầm đầu bước lên vài bước, nắm lấy cổ áo Diệc Thần kéo mạnh về phía trước. Hắn lừ mắt, đe dọa:

“Nhanh cái chân lên, đừng có làm tao phải động tay động chân.”

Diệc Thần không phản kháng, để mặc hắn dẫn đi. Họ bước qua những dãy bàn ăn, tiếng khóc rấm rứt của con tin vang lên, khiến không gian trở nên u ám và nặng nề.

Ngọc Huyền nhìn theo bóng dáng của Diệc Thần ngày càng xa, trong mắt cô chứa đầy sự căm phẫn đám cướp kia. Nếu hắn mà có chuyện gì, cô nhất định sẽ bắt bọn chúng phải trả giá.

Chẳng mấy chốc, Diệc Thần bị kéo ra khỏi quầy ăn, dẫn vào một góc khuất trong trung tâm thương mại. Một căn phòng bỏ hoang, tối tăm và lạnh lẽo.

Căn phòng chỉ có một chiếc bàn gỗ cũ kỹ và một màn hình máy tính đơn giản ở giữa, màn hình sáng lên yếu ớt trong không gian tối tăm. Tên cướp đứng bên cạnh, đẩy Diệc Thần về phía trước mà không nói gì, ánh mắt hắn lóe lên sự khinh miệt.

Khi Diệc Thần vừa đứng yên, một giọng nói khàn đục phát ra từ loa của máy tính, trầm đục và uy hiếp:

“Từ Lang Quân…à không, tao nên gọi mày là Thiên Tân mới đúng chứ nhỉ ?”

Màn hình hiện lên một bóng hình mờ nhạt, khuôn mặt kẻ cầm đầu vẫn ẩn sau những lớp bóng tối không rõ ràng. Hắn không lộ diện, chỉ để lại một giọng nói đầy quyền lực trong không gian.

Diệc Thần nhìn chằm chằm vào màn hình, đôi mắt ánh lên sự khó chịu, cái tên Từ Lang Quân đó cũng là một cái tên giả khác của hắn. Lâu lắm rồi hắn còn chưa nhắc đến nó, có lẽ xém chút là quên rồi.

Mặc dù chưa hiểu rõ chuyện gì, Diệc Thần vẫn cứng giọng hỏi lại:

“Ông muốn gì ?”

Tên cầm đầu trên màn hình gằn giọng, ánh mắt sắc lạnh lóe lên qua lớp bóng tối:

“Muốn gì ư? Tao muốn mày phải đền mạng, giết hết người của tao, cưỡng bức người của tao. Đừng giả vờ như không biết. Tao biết rõ hơn ai hết, mày chính là kẻ ép tao đến bước đường cùng này.”

Diệc Thần đứng thẳng, mắt hắn ánh lên sự hoang mang khó hiểu:

“Hắn ta làm gì có giết hay cưỡng bức một ai, cái tên thần kinh đó có phải là đã nhầm người rồi không ?”

(Chỗ này là liên quan đến hai sự kiện trước đó của chap 46 và 61. Tóm gọn như sau: Diệc Thần vô tình cứu Thu Oanh, tụi tổ chức X tới dựa theo thông tin người tên Từ Lang Quân mà báo thù. Nhưng Từ Lang Quân lại chính là thân phận mới của Tam Lang sau khi trùng sinh (chap 32). Nghe nhức nhức cái đầu chưa ? Tam Lang đương nhiên là kẻ không có trái tim “lương thiện” như Diệc Thần, tụi nó kiếm chuyện với Tam Lang thì liền bị hắn đáp trả, nam giết nữ hiếp. Tổ chức X sau một đêm bị Tam Lang diệt hơn một nửa. Cuối cùng ông trùm của tổ chức phải nhúng tay vào để xử lý chuyện này. Tam Lang khi tàn sát xong thì liền xóa sạch mọi dấu vết của mình. Chúng cuối cùng chỉ có thể dựa vào dấu vân tay mà Diệc Thần để lại ở cái nhà nghỉ mà hắn từng đến kia mà điều tra ra thân phận Thiên Tân.)

Ngay khi tên cầm đầu vừa dứt lời, màn hình máy tính bỗng thay đổi. Hình ảnh ngôi nhà của hắn hiện lên rõ nét, trước cửa nhà hắn, những tên sát thủ đang đứng thành hàng, vũ trang đầy đủ, bao vây kín cả khu vực xung quanh.

Tên cầm đầu cười khẩy, giọng hắn như muốn nhấn chìm mọi hy vọng:

“Nhìn kỹ đi, Thiên Tân. Tao sẽ cho mày trải nghiệm cái cảm giác mà mày đã gây ra cho tao!”

Diệc Thần nhìn vào màn hình, ánh mắt ngập tràn đầy sự kinh ngạc, hắn lẩm bẩm, giọng nói chứa đầy sự bất lực:

“Hết cứu, hết cứu, tụi này hết cứu rồi.”

Chuyển sang bối cảnh nhà Diệc Thần lúc này. Mấy nữ quỷ đang tập trung ăn trưa thì bên ngoài bỗng có tiếng chuông cửa vang lên.

Kiều Trang không chút nghi ngờ đứng dậy và đi về phía cửa.

“Chắc là Diệc Thần ca ca về sớm” cô nghĩ, một nụ cười nhẹ nhàng trên môi.

Nhưng khi mở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến cô bất ngờ.

Một nhóm người lạ mặt đứng trước cửa, họ che mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng ánh mắt đã lộ ra sự tàn ác. Chúng không nói gì, chỉ trao đổi ánh mắt với nhau, rồi đồng loạt chĩa súng về phía Kiều Trang mà đe dọa:

“Câm miệng mà nghe lời bọn tao, nếu không tao sẽ cho mày thành tổ ong.”

Kiều Trang nhíu mày, cảm nhận được sát khí của đám người trước mặt. Ánh mắt cô lộ rõ sự khó chịu. Giọng cô sắc lạnh như dao:

“Tụi mày, chán sống rồi à ?”

Dứt lời Kiều Trang liền đóng sầm cửa lại. Mấy tên bịt mắt vẻ mặt ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì bỗng nhiên, từ dưới đất, những cọc đen vươn lên như những chiếc gai nhọn, xuyên qua cơ thể bọn chúng trong tích tắc. Cảnh tượng trong phút chốc trở nên tang tóc, máu tươi văng ra, hòa cùng với sự hoảng loạn.

Trong nhà, những nữ quỷ còn lại vẫn thản nhiên như chưa có chuyện gì diễn ra. Lạc Tiên khẽ nhìn ra cửa số, cô phẩy tay một cái liền dọn sạch mọi dấu vết bên ngoài.

Ánh mắt cô khó chịu quay sang Vân Nghi:

“Ca ca chúng ta hình như đã gây chuyện gì rồi, em mau ra ngoài xem anh ấy như thế nào đi.”

Vân Nghi khẽ gật đầu, cô không nói gì chỉ im lặng mà rời đi.

Bên phía Diệc Thần, khi thấy đám cướp chĩa súng vào Kiều Trang, màn hình bỗng dưng mất tín hiệu. Hắn bây giờ không cần nghĩ cũng biết, đám người ngu ngốc đó chắc là đã toi mạng hết rồi.

Hắn thở dài khẽ ánh mắt có chút thương hại, đụng vào hắn thì còn có cơ may sống sót, chứ đụng vào tụi nữ quỷ nhà hắn thì chỉ có chết không toàn thây.

Tên cầm đầu trở nên bối rối hơn bao giờ hết khi mất liên lạc với đám thuộc hạ mai phục ở nhà Diệc Thần. Hắn gầm lên trong giận dữ pha lẫn hoang mang:

“Chuyện quái gì đang diễn ra? Sao tụi nó không trả lời tao?”

Diệc Thần chỉ nhún vai, giọng bình thản pha chút mỉa mai:

“Người chết thì sao trả lời được?”

Hắn nhìn thẳng vào màn hình, đôi mắt lạnh lùng, từng lời nói ra như lưỡi dao sắc bén:

“Thả tao ra đi. Nhanh chóng rời khỏi đây ngay. Tao không muốn thấy ai chết nữa đâu.”

Cơn giận dữ của tên cầm đầu bùng phát, hắn ra lệnh với giọng điệu tức tối:

“Giết nó ngay cho tao!”

Tên thuộc hạ đứng gần Diệc Thần vội vàng rút súng ra, nhưng bàn tay lại run rẩy, ánh mắt lộ rõ sự hoang mang.

Diệc Thần chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, giọng điệu cảnh cáo nhưng bình thản:

“Tao không đùa đâu. Nếu mày còn muốn sống thì chạy đi. Mấy cô gái đó sắp tới rồi.”

Sự dao động hiện rõ trong mắt tên thuộc hạ, khẩu súng giơ lên nhưng hắn không dám bóp cò. Tên cầm đầu nhận ra sự bất ổn trong mắt đồng bọn, giọng hắn càng trở nên mất kiểm soát:

“Đừng có nghe nó! Bắn ngay đi!”

Ngay khi tên thuộc hạ còn chưa kịp bóp cò, một luồng sát khí lạnh lẽo bao trùm căn phòng. Từ phía sau, Vân Nghi xuất hiện trong một cơn gió mạnh. Ánh mắt cô sắc như dao, và trước khi bất cứ ai kịp nhận ra, lưỡi hái sắc bén của cô đã vung lên.

Tên thuộc hạ không kịp phản ứng, cơ thể hắn bị cắt đôi một cách hoàn hảo, máu bắn tung tóe khắp nơi, rơi xuống sàn lạnh lẽo.

Diệc Thần nhìn cảnh tượng không chút ngạc nhiên, kết cục này hắn ta đã sớm đoán ra được. Hắn chỉ thở dài, như thể đây là chuyện thường tình.

Vân Nghi bước tới, cô kiểm tra sơ qua cho Diệc Thần, ánh mắt chăm chú đầy lo lắng.

“Anh không sao chứ?” Giọng cô nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự quan tâm.

Diệc Thần lắc đầu, đôi mắt vẫn ánh lên vẻ trầm ngâm nhưng bình tĩnh:

“Anh ổn. Lạc Tiên bảo em tới đây à?”

Vân Nghi gật đầu, cô vẫn không rời mắt khỏi Diệc Thần, cảm nhận rõ điều gì đó không bình thường.

“Anh đã gây ra chuyện gì hả?” Cô hỏi, giọng nghiêm túc nhưng xen lẫn chút tò mò.

Diệc Thần lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi:

“Không có gì đâu. Tụi nó hình như tìm nhầm người thôi.”

Vân Nghi thoáng chút hoài nghi, ánh mắt cô sắc bén như muốn đào sâu vào lời nói của hắn, nhưng rồi cô quyết định không hỏi thêm.

Diệc Thần quay lại nhìn quanh căn phòng đổ nát, ánh mắt hắn thoáng vẻ trầm tư. Tên cầm đầu trên màn hình khi này cũng đã biến mất mà Diệc Thần cũng đâu có để tâm tới cái tên đó.

Tiếng còi xe cảnh sát bấy giờ cũng đã vang lên bên ngoài, âm thanh ấy như một lời thúc giục, khiến cho Diệc Thần phải đưa ra quyết định. Hắn quay sang Vân Nghi, giọng nói trầm lặng:

“Chúng ta về nhà thôi!”

Diệc Thần bước đi trước, Vân Nghi cũng theo sau, cả hai hòa mình vào đám người hỗn loạn bên ngoài mà biến mất.

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.