Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trung tâm thương mại náo nhiệt

Tiểu thuyết gốc · 2433 chữ

Cả hai cùng đi lên tầng tiếp theo của trung tâm thương mại, mỗi bước chân bên cạnh Diệc Thần đều mang đến cho Ngọc Huyền cảm giác trọn vẹn. Cô cảm thấy như mọi thứ đang thuận theo ý muốn của mình, mà không hề nhận ra sự cách biệt về tình cảm giữa hai người, trong lòng cô bấy giờ chỉ tin rằng sự im lặng của hắn là biểu hiện của sự đồng tình và chấp nhận.

Ngọc Huyền bước đi bên cạnh Diệc Thần mà không thể ngừng nhìn lén hắn. Cô thấy hài lòng với từng chi tiết nhỏ: từ cách hắn vuốt lại mái tóc, đến cách hắn nhíu mày nhẹ khi suy nghĩ. Mọi thứ về hắn, trong khoảnh khắc này, đều trở nên cuốn hút không thể cưỡng lại.

Diệc Thần vẫn bước đi bên cạnh cô, cố gắng tỏ ra thoải mái dù trong lòng hắn không hẳn vui vẻ gì. Hắn đã đoán trước Ngọc Huyền sẽ cảm thấy thế nào, nhưng không ngờ cô lại tỏ ra hạnh phúc đến vậy. Mỗi lần phát hiện ánh mắt cô dừng lại trên mình, hắn lại cảm thấy có chút khó xử. Hắn không có tình cảm đặc biệt với cô, nhưng cũng không muốn phá hỏng niềm vui của cô.

Hắn bây giờ mới ý thức được, gặp nhau ở rạp chiếu phim là có ý đồ rồi. Đây rõ ràng là hẹn hò chứ đâu phải là gặp mặt đơn thuần.

Thấy Ngọc Huyền cứ đưa mắt nhìn mình chăm chú, Diệc Thần cảm thấy có chút khó xử. Hắn bất chợt lên tiếng, cố gắng phân tán sự tập trung của cô:

“Mặt tớ dính gì sao ?”

Ngọc Huyền cười tươi, ánh mắt cô lấp lánh. “Không có gì, Tớ chỉ thấy cậu trông rất đẹp trai hôm nay!”

Diệc Thần hơi nhíu mày, cảm thấy hơi ngại ngùng.

“Cảm ơn, nhưng cậu không cần phải nhìn chằm chằm như vậy đâu.”

Cô mỉm cười, không hề bận tâm.

“Tớ chỉ muốn cậu biết rằng tớ thật sự vui khi được ở bên cậu. Cậu không thấy vui sao?”

Diệc Thần chần chừ, lòng trăn trở giữa lý trí và cảm xúc. Cuối cùng, hắn quyết định nói thẳng: “Thật ra, cậu biết đấy, tớ có bạn gái rồi. Chúng ta cứ thế này thì không thích hợp lắm.”

Ngọc Huyền lặng đi, giọng cô thoáng buồn nhưng vẫn tràn đầy sự chân thành: “Tớ biết, nhưng chỉ hôm nay thôi… Xin cậu… hãy cho tớ làm bạn gái cậu một ngày…”

Lời cầu xin nhẹ nhàng ấy khiến Diệc Thần bỗng nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Nghe thấy giọng nói của Ngọc Huyền như đang vang vọng trong không gian, mang theo cả niềm khao khát và hy vọng. Cô đứng đó, ánh mắt cô trong sáng, như một ánh đèn ấm áp giữa đêm tối.

Hắn nhìn cô, cảm giác như mọi thứ xung quanh dường như ngừng lại. Dù hắn biết rõ ràng rằng mối quan hệ này có thể phức tạp, nhưng sự tha thiết trong ánh mắt của Ngọc Huyền khiến hắn không thể chối từ.

Cảm xúc dâng trào trong lòng, Diệc Thần không biết phải nói gì. Hắn là đang nhớ lại mối tình của mình và Nhược Thuỷ năm xưa, từ chối thẳng thừng sẽ khiến cho trái tim cô gái kia vụn vỡ. Nhưng đồng ý rồi, sau này mọi thứ có thể diễn ra yên bình như hắn muốn không ?

Đấu tranh nội lúc một lúc, hắn cuối cùng đã lựa chọn gật đầu, mặc cho mọi thứ xung quanh biến thành những mảng màu mờ nhạt:

“Được rồi, chỉ hôm nay thôi.”

Nghe được sự đồng ý của Diệc Thần, ánh mắt Ngọc Huyền bừng sáng, nụ cười của cô như một ánh nắng rực rỡ như xua tan mọi lo âu trong lòng cô.

“Cảm ơn cậu! Tớ sẽ khiến ngày hôm nay thật đặc biệt.”

Khi hai người bước vào rạp chiếu phim, không khí xung quanh trở nên đầy ấm áp và thân mật. Ngọc Huyền vẫn nắm chặt tay Diệc Thần, cô sợ rằng nếu mình buông ra, hắn ta sẽ biến mất.

Diệc Thần đi với Ngọc Huyền nãy giờ liền nhận ra gì đó không bình thường, kể từ lúc hai người họ lên tầng trên này, không gian xung quanh hắn bỗng chốc lặng im đến lại thường, cảm giác như cả thế giới khi này chỉ còn lại hắn và cô ta.

Họ chọn hàng ghế ngồi ở giữa, nơi có thể ngắm nhìn rõ nhất màn hình. Ngọc Huyền ánh mắt đầy mong đợi khi nhìn về phía màn ảnh, trong khi Diệc Thần lại cảm thấy một chút bối rối. Hắn cố gắng tập trung vào bộ phim, như muốn quên đi những suy nghĩ về Ngọc Huyền.

Khi ánh đèn tối dần và màn hình chiếu bắt đầu phát, Ngọc Huyền lén lút ngả đầu nhẹ vào vai hắn. Trong bóng tối mờ ảo, ánh mắt cô rực sáng, đầy sự háo hức và thích thú.

Sau một lúc bộ phim cũng đến hồi kết, Ngọc Huyền khẽ thì thầm:

“Cậu thích bộ phim này không?” Giọng nói nhẹ nhàng của cô như một dòng suối mát lành.

“Cũng được” Diệc Thần trả lời, ánh mắt hắn đang nhìn lại cô. “Còn cậu?”.

“Tớ rất thích!” Cô mỉm cười, đôi mắt lấp lánh. “Nhưng không có gì bằng việc được ở đây với cậu.”

Câu nói ấy khiến Diệc Thần cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp, không phải đập vì rung động, mà đập vì hoang mang.

Hắn có cảm giác, Ngọc Huyền đang cuồng hắn mà đánh mất luôn cả lý trí của cô ta.

Bộ phim tiếp tục diễn ra, nhưng lý trí của Diệc Thần vẫn nhắc nhở hắn phải giữ khoảng cách và cảnh giác với kiểu nữ nhân này.

Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, Ngọc Huyền kéo tay Diệc Thần, dẫn hắn đi quanh trung tâm thương mại.

Họ dạo bước qua những gian hàng trưng bày với đủ loại hàng hóa, khi đến trước khu trưng bày nhạc cụ nghệ thuật, Ngọc Huyền bỗng dừng lại, ánh mắt cuốn hút bởi một cây đàn piano đen bóng.

Quay sang Diệc Thần, cô hỏi nhỏ với giọng điệu ngập tràn sự tò mò: “Cậu có thích chơi đàn không?”

Diệc Thần lắc đầu, vẻ mặt ngơ ngác đáp:

“Mình không.”

Hắn thật ra là đang cố tình giả ngơ, sống lâu như Diệc Thần, có cái gì mà không biết chứ. Hắn vì không muốn Ngọc Huyền quá hào hứng, nên phải cố tình tỏ ra không biết.

Nhưng Ngọc Huyền không bỏ cuộc, cô nở một nụ cười, giọng vô cùng tự tin:

“Thế thì… để tớ chơi cho cậu nghe nhé!”

Diệc Thần nghe thế thì chịu, hắn không còn cách nào khác phải theo Ngọc Huyền đến chỗ cây đàn.

Cô nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế, đôi bàn tay mảnh mai đặt lên phím đàn, những âm thanh đầu tiên vang lên trong không gian yên tĩnh.

Diệc Thần đứng bên cạnh, lặng lẽ thưởng thức từng nốt nhạc. Âm thanh dịu dàng của bản nhạc hòa quyện với nhịp tim của hắn, khiến hắn cảm thấy như cả thế giới chỉ còn lại hai người. Ngọc Huyền nhìn hắn qua những ngón tay đang lướt nhẹ trên phím, đôi mắt cô ngập tràn sự tự tin và ấm áp.

Khi bản nhạc kết thúc, cô quay lại nhìn Diệc Thần, nụ cười không hề tắt trên môi.

“Cậu cảm thấy thế nào?” Cô hỏi, lông mày nhướn lên đầy hứng khởi.

“Cậu chơi rất hay.” hắn đáp, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, không chút giả dối.

Lời khen này của hắn không phải là khen cho có lệ, đó là một lời khen thật lòng. Ngọc Huyền chơi đàn rất hay, nhưng hắn đã tinh ý nhận ra được, khả năng chơi đàn đó của cô ta không phải đến từ tài năng bẩm sinh, đó là kết quả của một quá trình rèn luyện.

Hắn lại chợt nhớ đến Thanh Thanh, một Quỷ Vệ Hồn khác của mình, nếu đem Ngọc Huyền ra so với em ấy thì Ngọc Huyền vẫn không thể sánh bằng. Thanh Thanh có cả hai, tài năng lẫn sự nổ lực.

Ngọc Huyền bẽn lẽn, đôi má cô ửng hồng. Cô đáp, với niềm vui hiện rõ trên gương mặt:

“Cảm ơn cậu!”

Hắn đang nhìn vào mắt cô, nét mặt bỗng thoáng lên chút ngượng ngùng.

Nhưng rồi, cô nhanh chóng bình tĩnh lại. Ngọc Huyền tiếp tục kéo Diệc Thần đi dạo. Họ ghé qua một gian hàng bày bán các món đồ thủ công mỹ nghệ, nơi những sản phẩm tinh xảo như thủy tinh, gốm sứ đang chờ đợi.

Ngọc Huyền thích thú ngắm nghía từng món đồ, đôi khi cô nhặt lên một thứ gì đó và trao cho Diệc Thần, ánh mắt đầy mong đợi.

“Cái này, nhìn có phải rất đẹp không?” cô hỏi, ánh mắt lấp lánh như những món đồ trong tay.

“Có, nhưng không đẹp bằng cậu.”

Diệc Thần vừa thốt ra lời khen, nét mặt hắn bỗng chốc biến đổi. Hắn vừa rồi lầm tưởng Ngọc Huyền với Thanh Thanh. Trong đầu hắn liền tự trách:

“Thôi xong, mình nói nhầm rồi. Giờ chỉnh lại có được không ta ?”

Ngọc Huyền cũng không để ý đến sự lúng túng trong mắt hắn, cô chỉ cảm thấy hạnh phúc xen lẫn chút ngượng ngùng trong chính mình.

Diệc Thần định mở miệng để chỉnh lại lời vừa nói, nhưng chưa kịp thốt ra câu nào thì Ngọc Huyền đã nhanh tay kéo hắn đi, bàn tay cô nhẹ nhàng nhưng vô cùng dứt khoát:

“Chúng ta qua kia xem đi!” Ngọc Huyền nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự hứng khởi.

Theo hướng chỉ tay của Ngọc Huyền, cả hai bước vào khu vực sự kiện của trung tâm thương mại, nơi đang diễn ra một buổi cosplay đầy sôi động.

Những người trẻ tuổi trong trang phục rực rỡ, hóa thân thành các nhân vật từ anime, phim ảnh hay trò chơi điện tử, đang tạo dáng và chụp ảnh. Không khí vui vẻ lan tỏa khắp nơi, âm thanh tiếng cười và những tiếng hô hào tạo nên một bầu không khí nhộn nhịp.

Ngọc Huyền kéo hắn tới gần hơn, nơi có một backdrop xinh đẹp với những hình ảnh màu sắc. “Chúng ta chụp một bức ảnh ở đây đi!” cô đề nghị, nụ cười tỏa nắng.

Hắn gật đầu, không thể chối từ trước sự háo hức của cô. Cô tạo dáng đáng yêu bên cạnh hắn, khuôn mặt rạng rỡ.

“Một, hai, ba…!” Ngọc Huyền bấm máy ảnh, ghi lại khoảnh khắc này.

Khi bức ảnh vừa chụp xong, cô quay lại, ánh mắt ngập tràn niềm vui. Nhưng có một chút gì đó khiến cô chưa hài lòng.

Cô nghiêng đầu, thì thầm vào tai Diệc Thần:

“Cậu cười lên đi, như vậy mới đẹp!”

Rồi cô tiếp tục chụp thêm vài tấm ảnh nữa, ánh đèn flash chớp sáng, từng khoảnh khắc ngọt ngào được ghi lại.

Bất chợt, một nữ cosplayer xinh đẹp từ đâu bỗng nhiên tiến đến chỗ hai người. Cô nàng diện đồng phục thợ săn quỷ tiêu chuẩn, với phần dưới là váy xếp li và đôi bốt trắng nổi bật. Tóc cô buộc thành đuôi ngựa gọn gàng, và khoác trên vai chiếc áo choàng màu trắng nhẹ nhàng. Nụ cười tỏa sáng của cô khiến không gian xung quanh trở nên sống động hơn.

“Xin chào hai bạn!” cô nói, giọng ngọt ngào và thân thiện. “Có thể chụp chung với mình một tấm không?”

Ngọc Huyền ngay lập tức nhận ra cô gái đó đang cosplay một nhân vật nổi tiếng trong anime “Demon Slayer”.

Tuy nhiên, Ngọc Huyền lại nhìn cô gái đó với ánh mắt không hề thoải mái. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, trong lòng không thích có ai lại gần Diệc Thần.

Diệc Thần định đáp lại thì Ngọc Huyền đã thẳng thừng từ chối:

“Xin lỗi, chúng tôi không chụp ảnh nữa.”

Câu trả lời của cô cương quyết và rõ ràng, khiến nữ cosplayer có phần bất ngờ. Diệc Thần nhìn Ngọc Huyền, trong lòng còn thầm cảm kích thái độ này của cô. Đối với hắn mà nói, bây giờ càng ít dính dáng với con gái càng tốt.

Tuy nhiên, nữ cosplayer kia vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm vào Diệc Thần với ánh mắt kỳ lạ. Hình như cô có quen biết hắn, nhưng Diệc Thần vẫn chưa nhận ra cô.

Cảm giác bối rối bắt đầu len lỏi trong lòng hắn khi nhận ra sự chú ý của cosplayer kia.

Ngọc Huyền cảm nhận giữa hai người này đang dần xuất hiện thứ gì đó mờ ám, sự lo lắng dâng lên.

Cô kéo Diệc Thần ra xa khỏi nữ cosplayer đang đứng đó. Giọng điệu không còn kiên nhẫn:

“Chúng ta đi thôi!”

Diệc Thần cũng rất hợp tác mà đi theo. Khi rời khỏi khu vực cosplay, Ngọc Huyền mới thấy lòng nhẹ nhõm hơn.

Nữ cosplayer kia vẫn đứng từ xa nhìn theo Diệc Thần, nét mặt thoáng chút đượm buồn. Một giọng nói khác vang lên khiến cô quay lại.

“Em có chuyện gì à?” Một cosplayer khác bước tới gần.

“Không có gì” nữ cosplayer đáp, cố gắng che giấu cảm xúc của mình. Nhưng ánh mắt của cô vẫn không rời khỏi Diệc Thần và Ngọc Huyền, lòng đầy tâm trạng.

“Nhìn em không được vui cho lắm,” cosplayer kia nhận xét, ánh mắt đầy lo lắng. “Có phải hai người đó khiến em khó chịu à?”

Cô lắc đầu đáp, giọng nói có phần chắc chắn:

“Không phải…Chị có nhận ra cậu bạn đó không ? Cậu ấy là cái người giúp chúng ta trong vũ trường hôm đó.”

Cosplayer kia nhíu mày, một chút ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt:

“Là cậu ấy thật sao ?”

Nữ cosplayer kia im lặng, nhưng ánh mắt lấp lánh một nỗi niềm không nói thành lời. Cô khẽ gật đầu, như thể xác nhận điều gì đó trong lòng.

“Nhưng mà…cậu ta có bạn gái rồi….”

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.