Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Suối Nguồn Sinh Mệnh (4)

Tiểu thuyết gốc · 2529 chữ

Ở một vị trí khác của Suối Nguồn Sinh Mệnh.

Ninh Thư và Đường Nguyệt cũng đã đến được chỗ của các Thần Vệ Nữ khác, ánh mắt cả hai căng thẳng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Trong không gian âm u của Quỷ Vực Hồ Điệp, Khả Hân đứng sừng sững, đơn độc nhưng mạnh mẽ cùng với một con bươm bướm kỳ dị khổng lồ.

Cả bốn Thần Vệ Nữ, giờ đây bị giam giữ trong Quỷ Vực Hồ Điệp của Khả Hân, họ chỉ có thể hợp sức cùng nhau chống lại sự ăn mòn của Quỷ Vực Hồ Điệp

Cảnh tượng đó khiến Ninh Thư và Đường Nguyệt không khỏi rùng mình. Sự áp đảo và sức mạnh đáng sợ của Khả Hân quá rõ ràng, khiến họ cảm thấy e sợ trước việc phải đối mặt với cô.

Khả Hân không chỉ đang giam giữ bốn Thần Vệ Nữ mà còn ép họ vào tình thế tuyệt vọng, như một con mèo chơi đùa với những con chuột trước khi ra đòn kết liễu.

Cả hai, với ý định xông vào cứu viện, liền bị Cảnh Điềm lên tiếng ngăn lại, giọng nói của cô đầy sự khẩn trương và cảnh báo:

“Đừng tiến vào không gian Quỷ Vực!”

Ninh Thư và Đường Nguyệt dừng lại ngay lập tức. Họ hiểu rằng, một khi bước vào Quỷ Vực, sự sống và cái chết đều nằm ngoài tầm kiểm soát của họ.

Ninh Thư giọng run rẩy, cô khẽ hỏi Đường Nguyệt:

“Chị Đường Nguyệt, chúng ta… phải làm gì đây.”

Đường Nguyệt đáp, giọng cô trầm xuống, thể hiện sự nghiêm trọng.

“Chúng ta không thể liều lĩnh. Phải tìm cách phá vỡ Quỷ Vực từ bên ngoài.”

Đường Nguyệt nắm chặt thanh kiếm trong tay, ánh mắt dõi theo Khả Hân, lòng đầy quyết tâm.

“Không thể để Khả Hân tiếp tục hành hạ họ như vậy. Có cách nào để gây nhiễu hay phá vỡ Quỷ Vực từ bên ngoài không?”

Ý tưởng của Đường Nguyệt có vẻ hợp lý, nhưng thực tế thì khó lòng thực hiện. Điểm yếu của Quỷ Vực chính là Quỷ Vệ Hồn tạo ra nó, chỉ cần đánh bại Quỷ Vệ Hồn, Quỷ Vực sẽ tự động tan biến.

Nhưng với khoảng cách sức mạnh giữa họ và Khả Hân, nhiệm vụ này dường như không thể thực hiện được.

Khả Hân, nhận thấy đám người Cảnh Điềm không thể chống cự thêm nữa, liền thu lại Quỷ Vực của mình.

Không gian đen tối biến mất, trả lại cảnh tượng bốn Thần Vệ Nữ nằm kiệt sức trên mặt đất, thở hổn hển nhưng vẫn còn sống.

Khả Hân đứng đó, không có vẻ gì là lo lắng, như thể cuộc chiến này đối với cô chỉ là một trò chơi nhỏ.

Khả Hân quan sát cảnh tượng trước mặt, đôi mắt lạnh lùng quét qua từng người một. Thấy họ không còn khả năng chống trả. Cô bước đi, bỏ lại họ nằm trên mặt đất mà không thèm ngoái lại.

Ninh Thư và Đường Nguyệt lặng lẽ quan sát Khả Hân rời đi, không dám nhúc nhích. Cả hai biết rằng, dù có muốn đối đầu thì sức lực của họ cũng không đủ để cản trở cô. Họ chỉ có thể chờ đợi và hy vọng rằng Khả Hân sẽ không thay đổi ý định.

Khi Khả Hân biến mất khỏi tầm nhìn, Ninh Thư mới dám thở phào nhẹ nhõm. Cô chạy đến chỗ các Thần Vệ Nữ, lo lắng kiểm tra tình trạng của họ.

“Mọi người ổn chứ?” Ninh Thư hỏi, giọng cô đầy lo âu.

Cảnh Điềm gật đầu, tuy vẻ mặt vẫn mệt mỏi: “Tỷ không sao, chỉ là hơi kiệt sức.”

Cô quay lại nhìn ba nữ thần còn lại rồi hỏi: “Các em thế nào?”

Mị Nhi, Tâm Thanh, và Thẩm Quyên lắc đầu. Họ cũng chỉ kiệt sức vì tiêu hao quá nhiều năng lượng.

Đường Nguyệt, với giọng đầy lo lắng, nói: “Chúng ta phải rời khỏi đây ngay. Hồ Điệp Quỷ có thể quay lại bất cứ lúc nào.”

Cảnh Điềm đồng ý, cô cố gắng đứng dậy dù cơ thể vẫn còn đau nhức.

Quay trở lại chỗ Diệc Thần.

Vừa mới giải quyết được Ngô Cương xong thì mối đe dọa lớn hơn đã xuất hiện.

Một luồng ánh sáng mạnh mẽ từ trên trời bất ngờ xuyên qua không gian u tối của Quỷ Vực Thiên Hà, rọi xuống như một cột sáng chói lọi.

Từ trong luồng sáng một nhóm người Tộc Thiên Thần bước ra.

Diệc Thần nhìn vào tên dẫn đầu thì mặt hắn có chút không vui nói:

“Ngươi là Thiên Thần Vương!”

Dẫn đầu nhóm là một trưởng lão thiên thần, người có vẻ ngoài lão luyện với khuôn mặt đầy quyền uy và ánh mắt sắc sảo.

Mặc dù tuổi tác đã để lại dấu ấn trên gương mặt ông, nhưng sự uy nghiêm và trí tuệ của ông vẫn toát lên mạnh mẽ.

Diệc Thần thoáng nhìn đã nhận ra. Lão già đó là Thiên Thần Vương - Vua của Thiên Thần Tộc.

Thiên Thần Vương tỏ vẻ kính nể nói:

“Diệc Thần đại nhân, thứ cho thuộc hạ ta bất kính, mong ngài rộng lượng bỏ qua.”

Dứt câu, ông ta liền phát ra mười vòng kim quang như muốn thị uy với Diệc Thần.

Nhưng Diệc Thần nào đâu để ý đến sự phô trương của Thiên Thần Vương, thứ mà hắn cho rằng là mối đe doạ chính là hai kẻ đang đi sau Thiên Thần Vương.

Thái Dương Cổ Thần (Hoàng Trì) và Thái Âm Cổ Thần (Đinh Đan).

Thiên hà này cũng chỉ có cấp Cổ Thần mới có thể đánh ngang với Quỷ Vệ Hồn.

Thiên Thần Vương thấy Diệc Thần không đáp lại, ông tiếp tục nói với giọng hòa nhã và thận trọng:

“Chuyện hôm nay xảy ra do thuộc hạ của ta đã có lỗi mạo phạm đến ngài, nhưng cũng bởi vì ngài đã xâm phạm lãnh thổ của chúng ta trước. Chi bằng… mỗi người chúng ta nhường nhau một chút để tránh tổn thất không đáng có. Cả hai chúng ta đều không muốn một cuộc chiến không cần thiết.”

Diệc Thần, với vẻ mặt lạnh lùng, hỏi lại:

“Nếu ta không bỏ qua thì sao?”

Thiên Thần Vương đáp, sự điềm tĩnh của ông không hề dao động:

“Diệc Thần đại nhân là một người thông minh, ngài chắc chắn phải biết trong tình thế này, quyết định nào có lợi, quyết định nào có hại!”

Diệc Thần suy nghĩ một lát. Thiên Thần Vương xem ra càng lúc càng tinh ranh.

Ông ta nói không sai nơi này là lãnh thổ của Thiên Thần Tộc.

Mặc dù Diệc Thần có năm Quỷ Vệ Hồn, nhưng nếu giao chiến tại đây, viện binh của Thiên Thần Tộc sẽ nhanh chóng có mặt và tình hình sẽ trở nên phức tạp hơn.

Hơn nữa, hắn còn có trách nhiệm đưa Thiên An trở về an toàn.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Diệc Thần ra hiệu cho Lạc Tiên thu lại Quỷ Vực.

Cả ba người Kiều Trang, Vân Nghi và Khả Hân cũng đã dịch chuyển đến chỗ Diệc Thần.

Diệc Thần kiểm tra tình trạng của Thiên An và xác nhận quá trình thanh tẩy đã hoàn tất. Hắn quay sang các Quỷ Vệ Hồn, nói:

“Chúng ta đi về thôi!”

Vân Nghi nhanh chóng mở ra một cánh cổng dịch chuyển. Diệc Thần đỡ Thiên An và bước vào cổng, các Quỷ Vệ Hồn theo sau, lần lượt rút lui khỏi nơi này. Họ nhanh chóng biến mất, để lại Thiên Thần Vương và nhóm người của ông trong yên tĩnh, trong khi ánh sáng từ cánh cổng dịch chuyển dần mờ nhạt.

Đại Thiên Thần Bá Thăng nhìn theo bóng dáng Diệc Thần và các Quỷ Vệ Hồn đang dần khuất bóng, trong ánh sáng từ cánh cổng dịch chuyển, sự không hài lòng rõ ràng trên gương mặt hắn.

Hắn quay sang Thiên Thần Vương, giọng đầy căng thẳng:

“Thưa Thần Vương Điện hạ, liệu chúng ta cứ để bọn chúng rút lui dễ dàng như vậy sao ?”

Thiên Thần Vương, vốn đang cố giữ bình tĩnh, bị lời nói của Bá Thăng chọc tức. Ông nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh như đao:

“Ông có giỏi thì đuổi theo đi!”

Những lời này như một cú tát vào mặt Bá Thăng, khiến hắn đứng sững tại chỗ không giám nói gì.

Chung quy chuyện này đều do Thiên Thần Điện tự ý hành động mà không báo cáo gì với Thiên Thần Vương.

Một cuộc họp rất nhanh sau đó đã được tổ chức ngay tại Thần Vương Điện.

Tại Thần Vương Điện, bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Sau khi nhận được tin Diệc Thần tái xuất, Thiên Thần Vương và các Cổ Thần đều vô cùng bất an, sắc mặt căng thẳng như dây đàn.

Thiên Thần Vương tức giận hỏi Đại Thiên Thần Bá Thăng:

“Bá Thăng, lần này chúng ta tổn thất bao nhiêu người ?”

Bá Thăng đáp:

“Hơn 200 người của quân đoàn Thiên Hoành, Đại Thiên Thần Ngô Cương và …”

Thiên Thần Vương nhín mày, giọng đầy phẫn nộ hỏi:

“Và gì nữa ?”

Bá Thăng cúi đầu, giọng run sợ:

“Thánh Thú…thánh thú...Bạch Vân Kỳ…đã chết rồi ạ.”

Thiên Thần Vương không thể tin vào tai mình, giọng ông trở nên giận dữ hơn:

“Ông nói cái gì cơ ? Bạch Vân Kỳ là Thánh Thú Rank 10 của Thiên Thần Tộc chúng ta, sao có thể bị giết được ???”

Bá Thăng giọng lắp bắp nói:

“Bạch Vân Kỳ…là bị… bị Yêu Mị Quỷ giết.”

Thiên Thần Vương tức giận phản bác:

“Yêu Mị Quỷ, ả ta chỉ mới Rank 9 sao có thể giết được Bạch Vân Kỳ.”

Thái Dương Cổ Thần nhấp một ngụm trà, vẻ mặt ông ta không biểu lộ chút cảm xúc mà nói:

“Thưa Thần Vương Điện Hạ, chuyện này không phải chúng tôi đã từng cảnh báo rồi sao ?”

Thiên Thần Vương quay sang Thái Dương Cổ Thần, giọng vẫn còn phần kiềm chế:

“Chuyện đó… ta biết!”

Thái Dương Cổ Thần nói tiếp:

“Ngay cả Thái Hư Cổ Thần năm xưa giao chiến với Hồ Điệp Quỷ không cẩn thận để cô ta đâm trúng một kiếm, đến bây giờ thương tích không thể lành được!

Các ngài nghĩ một thánh thú nhỏ có thể làm gì được một Quỷ Vệ Hồn!”

Thái Âm Cổ Thần cũng lên tiếng:

“An táng cho Bạch Vân Kỳ tốt vào, còn chuyện Diệc Thần sống lại phải thông báo cho toàn bộ thiên hà biết. Hắn là mối hiểm họa lớn nhất!”

Thiên Thần Vương, giọng đầy nghi hoặc, hỏi:

"Diệc Thần, chúng ta còn chưa từng đối chiến với hắn, tại sao các ngài lại cho rằng hắn là mối nguy lớn đến vậy?”

Thái Dương Cổ Thần thở dài:

“Thưa Thần Vương Điện Hạ, ngài sinh ra sau cuộc đại chiến thiên hà đương nhiên là không biết một số chuyện.

Năm xưa chúng ta chiến thắng Ngạo Thiên, đẩy lui tộc quỷ, uy chấn thiên hà nhưng có bao nhiêu người biết được sự thật là Ngạo Thiên là tự phong ấn chứ không phải chúng ta đánh bại hắn.

Hơn nữa, cuộc chiến lần đó chúng ta chỉ chiến thắng quỷ tộc chứ không chiến thắng Diệc Thần.”

Thiên Thần Vương nhíu mày hỏi:

“Ngài nói vậy là sao? Ta thật sự không hiểu.”

Thái Dương Cổ Thần sắc mặt trầm xuống, hắn không muốn nhắc lại nên Thái Âm Cổ Thần giải thích thay hắn:

“Là sự suy vong của Tiên Tộc, chúng ta dù có thắng quỷ tộc cũng không thể giúp Tiên Tộc hồi phục lại như ban đầu.

Diệc Thần năm đó đưa quân vào Tiên Tộc, hắn không chỉ giết toàn bộ Lục Đạo Tiên Quân, đến cả Thập Lục Đại Chư Tiên mạnh mẽ nhất cũng bị lũ Quỷ Vệ Hồn của hắn giết chỉ còn lại một người!

Tiên Vương nóng giận muốn báo thù thì rơi vào bẫy của Thiên Tà Thần mà vong mạng.

Tiên Tộc từ một tộc lớn bây giờ chỉ còn một số ít cư ngụ ở Tiên Linh Thánh Sơn.

Đấy là còn chưa nói đến Nhị Nguyên Tiên Lão...một người đã chết, còn người kia thì đang cận kề cái chết!

Nói rằng Quỷ Tộc thất bại thì đúng, nhưng nói Diệc Thần thất bại thì chưa hẳn. Mục tiêu của hắn là loại bỏ Tiên Tộc, và hắn đã thành công. Nếu Ngạo Thiên không tự phong ấn mình, e rằng toàn bộ thiên hà này đã nằm trong tay quỷ tộc rồi!”

Thái Dương Cổ Thần bất chợt lên tiếng:

“Thôi bỏ qua chuyện đó đi, việc trước mắt bây giờ là chiếm lấy phần lãnh thổ phía đông của Trùng Tộc, về phía của Diệc Thần theo ý tôi, ngài cứ cử một Thần Vệ Nữ đi làm nội gián cung cấp thông tin cho chúng ta về hành tung của hắn là được!”

Thiên Thần Vương suy nghĩ một lúc, rồi điềm tĩnh lại:

“Ngài nói đúng. Bá Thăng, việc theo dõi Diệc Thần, ta giao lại cho ông, xem như là lấy công chuộc tội, đừng khiến ta phải thất vọng!"

Bá Thăng đáp:

“Vâng, thưa Thần Vương Điện hạ!”

Sau khi cuộc họp tại Thần Vương Điện kết thúc, bầu không khí ngột ngạt vẫn bao trùm lấy mọi người. Các vị Cổ Thần rời đi trong sự trầm mặc, mỗi người đều mang nặng suy tư. Khi đã rời khỏi điện, Thái Âm Cổ Thần chợt quay sang Thái Dương Cổ Thần, giọng nói xen lẫn chút tò mò:

“Ngài trông vẫn còn lạc quan hơn tôi nghĩ!”

Thái Dương Cổ Thần nhếch môi cười, đôi mắt sắc bén lóe lên tia nhìn lạnh lùng:

“Theo ý cô thì ta nên hoang mang lo sợ sao ?

Ahahaha. Thật ra thời thế đã thay đổi, Diệc Thần có trở lại cũng không làm gì được. Thiên hà bây giờ phức tạp hơn trước nhiều, không còn dễ xưng bá như xưa nữa.”

Thái Âm Cổ Thần cũng nở một nụ cười đầy ẩn ý, mấy Cổ Thần bọn họ thực ra cũng đã lường trước được chuyện này!

Thái Âm Cổ Thần mỉm cười đáp lại, trong ánh mắt cũng lóe lên sự tính toán. Cả hai đều hiểu rõ rằng họ đã chuẩn bị từ lâu cho tình huống này. Thái Dương Cổ Thần chậm rãi tiếp lời, giọng nói trở nên sâu xa, đầy ẩn ý:

“Vả lại... chúng ta đã có kế hoạch đối phó với Diệc Thần. Hắn không phải là không thể đánh bại.”

Thái Âm Cổ Thần khẽ gật đầu, ánh mắt cả hai đều toát lên sự tự tin.

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.