Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không có đứa nào là lành tính cả

Tiểu thuyết gốc · 2442 chữ

Trong phòng lúc này chỉ còn mỗi Diệc Thần và Hạ Du. Diệc Thần cảm thấy mệt mỏi cả buổi trời, hắn giờ đây chỉ mong có thể chợp mắt một chút.

Theo thường lệ thì hắn sẽ trở về phòng mình, nhưng cảm giác mệt mỏi khiến hắn không muốn đi nữa.

Hắn suy nghĩ một lúc thì ở lại đây cũng không phải là lựa chọn tồi. Hắn đối với Hạ Du mà nói thì không có chút gì cảnh giác.

Bởi lẽ hắn biết rõ, Hạ Du là kiểu con gái ngây thơ trong sáng, cô ấy không giống mấy nữ quỷ khác của mình, thường lợi dụng cơ hội để bày trò không đứng đắn.

Hạ Du ngồi cạnh hắn, hai tay cầm một cuốn sách, ánh mắt đăm chiêu dán vào từng dòng chữ như để tạo ra một khoảng lặng ngọt ngào trong không khí. Cô khéo léo giữ cho không gian xung quanh yên tĩnh, không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào để tránh làm phiền đến Diệc Thần ca ca.

Nhưng đâu ai biết được, bên trong tâm hồn Hạ Du, một cơn sóng lặng lẽ đang từng chút dâng lên.

Cô cũng chờ đợi những khoảnh khắc riêng tư như thế này, nơi mà cô có thể ở gần Diệc Thần, cảm nhận hơi ấm từ sự hiện diện của hắn. Mặc dù bề ngoài cô tỏ ra bình tĩnh và không gây sự chú ý, nhưng trái tim cô đang âm thầm đập nhanh hơn, đầy sự kỳ vọng.

Diệc Thần ngã người trên chiếc ghế xếp, cơ thể mệt mỏi cuối cùng cũng tìm được sự thư giãn. Hắn đắp chăn, từ từ chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đặn và nhịp nhàng.

Hạ Du vẫn thầm lặng quan sát. Ánh mắt dịu dàng và chăm chú, theo dõi từng chuyển động nhẹ nhàng của Diệc Thần.

Khi Diệc Thần đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Hạ Du nhẹ nhàng đứng dậy, bước đến gần hắn với từng bước đi nhẹ nhàng như lướt trên không khí.

Cô nhìn vào khuôn mặt thư giãn của Diệc Thần, ánh mắt như bị cuốn vào từng hơi thở của hắn.

Hạ Du đứng bên hắn, cảm nhận sự gần gũi mà cô khao khát. Trong khoảnh khắc này, sự kiên nhẫn và mong mỏi của cô trỗi dậy, khiến trái tim cô đập nhanh hơn. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể hắn.

Lúc này, một ý nghĩ táo bạo chợt nảy lên trong tâm trí Hạ Du. Cô nhẹ nhàng khum tay lại gần, đầu ngón tay lướt nhẹ trên làn da Diệc Thần. Cảm giác mềm mại và ấm áp của hắn khiến cô không thể kìm nén. Với sự thận trọng, cô nhẹ nhàng kéo chiếc chăn đang đắp lên người hắn xuống một chút, để lộ phần vai và cổ của hắn.

Hạ Du cúi xuống, hơi thở của cô mỏng manh và ấm áp chạm vào da Diệc Thần. Cô chạm nhẹ vào cổ hắn bằng đôi môi mềm mại, cảm nhận được sự phản ứng nhẹ của cơ thể hắn. Hơi thở của cô càng thêm gấp gáp, vừa khao khát vừa đầy sự yêu thương.

Cô lướt nhẹ đôi môi mình dọc theo cổ Diệc Thần, cảm giác nụ hôn của mình chạm vào làn da mịn màng của hắn. Cô tự hỏi liệu hắn có cảm nhận được sự gần gũi của cô trong giấc ngủ hay không ?

Diệc Thần khẽ rùng mình, một cơn run nhẹ lướt qua cơ thể hắn. Mí mắt hắn cử động một chút, và mặc dù vẫn chưa tỉnh dậy hoàn toàn, nhưng sự thay đổi trong hơi thở và cơ thể hắn cho thấy hắn có thể cảm nhận được sự gần gũi của Hạ Du. Hắn hơi nghiêng đầu về phía cô, như một phản ứng vô thức với cảm giác ấm áp và mềm mại trên làn da.

Hạ Du giật mình, cô nhẹ nhàng lùi lại một bước, trái tim cô đập nhanh và sự hồi hộp vẫn còn vương vấn.

Cô ngồi xuống bên cạnh Diệc Thần, đôi mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt thư giãn của hắn, cảm nhận niềm hạnh phúc khi được gần gũi với người mình yêu thương.

Sự yên bình của căn phòng và sự tĩnh lặng của Diệc Thần khiến Hạ Du cảm thấy như thời gian đã ngừng trôi. Cô nhẹ nhàng đưa tay ra, chạm vào tay hắn một cách dịu nhàng, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay của hắn.

Cô mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự trìu mến và tình yêu, tự nhủ rằng dù không cần phải làm gì quá mức, chỉ việc ở gần hắn cũng đã khiến trái tim cô ngập tràn hạnh phúc.

Diệc Thần đột ngột tỉnh dậy, ánh mắt hắn bắt gặp ánh mắt của Hạ Du đang chăm chú nhìn mình. Hạ Du giật mình, nhanh chóng buông tay ra và lùi lại một chút, trái tim đập nhanh trong lồng ngực vì sự bất ngờ.

“Ca ca… anh đã tỉnh rồi sao?” Hạ Du thốt lên, giọng nói lấp lánh sự lo lắng và ngượng ngùng. Cô vội vã đứng dậy, đôi mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt hắn.

Diệc Thần nhìn cô, sự ngạc nhiên trong ánh mắt cô khiến hắn cảm thấy một chút lúng túng. Hắn hắng giọng, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình:

“Ừ, anh đã tỉnh. Em… em đang làm gì vậy?”

Hạ Du cảm thấy mặt mình đỏ bừng, lúng túng đáp:

“Em… em chỉ muốn ở gần anh một chút. Em xin lỗi nếu làm anh cảm thấy không thoải mái.”

Diệc Thần nhìn vào mắt Hạ Du, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của cô. Dù vẫn còn cảm giác hơi lúng túng, nhưng hắn cố nở một nụ cười nhẹ nhàng như để xóa tan không khí ngượng ngùng này.

“Không sao đâu. Anh cảm thấy vui khi em ở đây với anh.” Hắn nói với giọng nhẹ nhàng và ân cần.

Hạ Du thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên môi cô dần trở lại. Cô ngồi xuống bên cạnh Diệc Thần, ánh mắt vẫn đầy trìu mến, cảm nhận được sự yên bình trong sự gần gũi này.

Tuy nhiên, khi Diệc Thần chuyển động, hắn cảm thấy có điều gì đó không bình thường. Hắn vô tình chạm tay vào cổ mình và nhận ra có một vết màu đỏ còn dính trên làn da. Ánh mắt hắn lướt qua Hạ Du, và hắn bắt đầu nhận ra điều gì đó không đúng.

“Cổ anh dính gì à ?” hắn hỏi, giọng nói có phần nghi ngờ.

Nhận ra vết màu đỏ kia là vết son của mình.

Hạ Du cảm thấy trái tim mình đập mạnh, cô vội vàng đứng dậy, khuôn mặt đỏ bừng:

“Em… em phải ra ngoài có việc một lúc...”

Nói rồi, cô vội vã rời khỏi phòng, để lại Diệc Thần với cảm giác nghi ngờ và một chút lúng túng. Hắn ngồi đó, nhìn vào vết màu đỏ trên cổ mình, cảm thấy có điều gì đó không bình thường nhưng không thể ngay lập tức xác định được. Hắn tiếp tục suy nghĩ về những gì đã xảy ra, cố gắng hiểu rõ tình hình trong giấc ngủ của mình.

Hạ Du vừa rời đi không lâu, căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Nhưng sự yên bình ấy không kéo dài được bao lâu, ngoài cửa bất ngờ vang lên những tiếng động khe khẽ. Diệc Thần cau mày, trong lòng dấy lên cảm giác bất an.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau đó là giọng nói quen thuộc của Thi Hàm và Hải Lam vọng vào từ bên ngoài:

“Hạ Du, tụi chị cần gặp em một chút!”

Tim hắn chợt thắt lại. Khuôn mặt hắn trở nên tái nhợt. Nếu hai người đó biết hắn đang ở đây, mọi chuyện chắc chắn sẽ vô cùng rắc rối.

Diệc Thần phải nghĩ cách, hắn nhanh chóng quan sát xung quanh và phát hiện một chiếc tủ quần áo lớn ở góc phòng. Cánh cửa tủ không hoàn toàn khép kín, chỉ hở ra một khe nhỏ vừa đủ để hắn chui vào.

Hắn không chút do dự, vội vã bước tới, mở cửa tủ rộng thêm rồi nhanh chóng chui vào. Khi đã ở trong, hắn khép cửa lại, lòng thầm cầu nguyện sao cho hai người kia không phát hiện ra mình.

Thi Hàm và Hải Lam không nhận được câu trả lời từ Hạ Du, sự kiên nhẫn của họ dần cạn kiệt. Thi Hàm tiến tới, nhẹ nhàng vặn nắm cửa và mở ra, Hải Lam đứng bên cạnh, ánh mắt đầy lo lắng. Cô thì thầm với Thi Hàm:

“Chị Thi Hàm, chúng ta vào phòng Hạ Du như vậy có vẻ không lịch sự lắm… Hay là đợi em ấy về?”

Thi Hàm lắc đầu, giọng kiên quyết:

“Không thể đợi được, chúng ta không biết khi nào Hạ Du mới về, nếu cứ chờ thì nguyên liệu ở nhà sẽ hỏng mất.”

Hải Lam có chút miễn cưỡng, nhưng khi Thi Hàm thì thầm thêm điều gì đó vào tai, cô liền buông bỏ sự ngại ngùng:

“Có gì đâu, tối nay chúng ta gọi thêm cả Hạ Du, cho em ấy cùng hưởng Diệc Thần ca ca là được.”

Diệc Thần ngồi trong tủ, mặc dù không nghe rõ toàn bộ cuộc trò chuyện, nhưng khi nghe thấy hai người kia nhắc đến tên mình, hắn cảm thấy có mùi sai sai.

Nhưng hiện tại hắn không thể manh động, chỉ có thể im lặng lắng nghe diễn biến ở bên ngoài.

Thi Hàm và Hải Lam bước vào phòng, ánh mắt nghi ngờ lướt qua từng góc cạnh. Thi Hàm bắt đầu lục lọi trên bàn, mở các ngăn kéo ra một cách cẩn thận, trong khi Hải Lam chăm chú kiểm tra kệ sách và góc phòng. Diệc Thần, giấu mình trong tủ quần áo, nín thở, cố gắng giữ im lặng tuyệt đối để tránh bị phát hiện.

Hải Lam thì thầm, ánh mắt vẫn không rời khỏi những đồ vật trong phòng, dò xét mọi chi tiết nhỏ nhặt:

“Chị Thi Hàm, chị chắc chắn là thứ chúng ta cần đang ở đây chứ?”

Thi Hàm không dừng tay, vừa tìm kiếm vừa đáp, giọng điệu đầy cương quyết:

“Chắc chắn. Thứ đó không tiện mang theo bên người, Hạ Du chắc chắn phải để nó lại trong phòng này.”

Hải Lam gật đầu, rồi bắt đầu phụ giúp Thi Hàm, cả hai người đều cố gắng tìm kiếm thứ gì đó mà Diệc Thần chưa hiểu rõ.

Sau một hồi rà soát khắp phòng, ánh mắt Hải Lam bỗng dừng lại trên chiếc tủ quần áo lớn ở góc phòng, nơi Diệc Thần đang ẩn nấp.

Cô tiến lại gần, đưa tay lên nắm lấy cánh cửa tủ, định mở ra để kiểm tra bên trong. Tim Diệc Thần đập thình thịch, toàn thân cứng đờ trong nỗi sợ hãi bị phát hiện. Nhưng ngay lúc ấy, Thi Hàm bỗng bật lên một tiếng reo nhỏ, giọng đầy vui mừng:

“Chị tìm thấy rồi!”

Hải Lam quay phắt lại, quên mất chiếc tủ quần áo. Nụ cười nhẹ nhõm hiện lên trên khuôn mặt cô, cảm thấy nhẹ lòng khi không còn phải tìm kiếm nữa. Diệc Thần thầm thở phào, may mắn thoát khỏi nguy cơ bị phát hiện trong gang tấc.

Nhưng hắn chưa nhẹ nhàng được bao lâu thì lại nghe tiếng trò chuyện của hai cô gái bên ngoài, khiến hắn căng thẳng trở lại.

Hải Lam bước tới bên cạnh Thi Hàm, ánh mắt tràn đầy tò mò, khẽ hỏi:

“Thứ đó là gì vậy ạ?”

Thi Hàm cầm trong tay một vật nhỏ, nhưng từ góc nhìn của Diệc Thần qua khe tủ, hắn không thể nhìn rõ. Cô nở một nụ cười bí hiểm, giọng điệu đầy ẩn ý:

“Đây là Quỷ Dục Thảo. Một loại thảo dược đặc biệt, có khả năng kích thích mạnh mẽ, làm gia tăng dục vọng và cảm xúc cho người sử dụng.”

Hải Lam nghe vậy, khuôn mặt đỏ ửng, lúng túng không sao kiềm chế nổi. Cô quay đi, không muốn để lộ sự bối rối của mình.

Thi Hàm không để ý đến biểu cảm của Hải Lam, nhanh tay cho một lượng lớn Quỷ Dục Thảo vào giỏ của mình. Hải Lam nhìn thấy vậy, ánh mắt hiện rõ sự hoang mang:

“Chị Thi Hàm, sao chị lại lấy nhiều như thế? Em nghĩ chỉ cần một vài cây là đủ rồi ạ…”

Thi Hàm nhếch môi, đáp lại bằng giọng điệu sắc sảo:

“Chỉ vài cây thì sao mà đủ ? Ca ca chúng ta lâu lắm mới trở lại, phải tận dụng cơ hội này để phục vụ anh ấy cho thật chu đáo. Hơn nữa, đâu chỉ có chị và em, chúng ta còn rủ cả Hạ Du nữa mà.”

Hải Lam nghe vậy, càng thêm lúng túng nhưng không hỏi thêm, chỉ gật đầu đồng ý.

Đầu óc cô bây giờ đã bị xâm chiếm bởi những cảnh tượng kích thích và quyến rũ có thể sẽ xảy ra tối nay.

Cả hai sau đó cũng sắp xếp gọn gàng lại mọi thứ rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, không hề biết rằng Diệc Thần vẫn đang ẩn nấp trong tủ.

Hắn nãy giờ cũng đã nghe hết mọi chuyện, trong lòng hiện lên nỗi sợ hãi. Hắn thầm mắng:

“Hai cái đứa này không thể chính trực lên một chút được sao…”

Nhưng rồi một ý nghĩ khác nảy lên trong đầu hắn khiến hắn rùng mình:

“Không đúng, tại sao Hạ Du lại để thứ đó ở trong phòng vậy!”

Diệc Thần cảm thấy sự nghi ngờ và lo lắng ngày càng tăng. Hắn cuối cùng cũng ý thức được không chỉ Thi Hàm và Hải Lam muốn bày trò với mình, mà ngay cả Hạ Du trong sáng ngây thơ mà hắn tin tưởng cũng rất mưu mô.

Diệc Thần điều tiết lại nhịp thở, cố gắng trấn tĩnh bản thân mình. Hắn đợi thêm một lúc, chắc chắn không còn tiếng động nào mới dám mở cửa tủ và bước ra.

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.