Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nội Chiến ở Quỷ Đô (4)

Tiểu thuyết gốc · 2062 chữ

Tại Tà Thần Điện, không gian u ám bao trùm bởi cái chết cận kề. Một chiếc quan tài đã được chuẩn bị sẵn, lặng lẽ chờ đợi tang lễ vào ngày mai.

Bên trong quan tài không ai khác chính là Quỷ Vương – một kẻ quyền uy nhưng giờ đây chỉ còn thoi thóp, chờ đợi số phận định đoạt. Sự sống như ngọn đèn dầu leo lét, đang dần tắt.

Giang Văn Minh, Tam Hoàng Tử, đứng bên cạnh quan tài, mắt lạnh lùng nhìn cha mình. Hắn đang đợi thời khắc cuối cùng, khi chiếc quan tài kia đóng lại cũng chính là lúc hắn chính thức bước lên ngôi vị Quỷ Vương, nắm trọn quyền lực trong tay.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt lên trán của phụ thân, giọng điệu pha chút mỉa mai nhưng đầy toan tính:

"Cha yên tâm, con nhất định sẽ trở thành Quỷ Vương mạnh mẽ nhất thiên hà, thay cha thống lĩnh tất cả."

Đôi mắt Quỷ Vương, Giang Thừa Thiên, từ từ mở ra. Ánh mắt yếu ớt nhưng chứa đầy oán hận. Hắn không thể ngờ rằng đứa con hắn từng tin tưởng nhất lại phản bội, lại là kẻ nhẫn tâm đẩy hắn đến bờ vực tử vong. Chất độc của Thiên Tà Thần đã ngấm sâu vào huyết quản, khiến cơ thể hắn tê liệt hoàn toàn, chỉ còn lại hơi thở mong manh. Nhưng điều khiến hắn đau đớn hơn cả là sự phản bội của những kẻ thân cận nhất, trong đó có cả Âm Ti Quỷ – những kẻ hắn đã từng tin tưởng giao phó.

Trong giây phút cuối cùng của sự tỉnh táo, Giang Thừa Thiên dồn chút sức mạnh còn sót lại, hy vọng truyền âm ra ngoài để cầu cứu. Nhưng hy vọng nhỏ nhoi ấy cũng nhanh chóng bị dập tắt. Tà Thần Đố Kỵ – kẻ đã tính toán mọi nước cờ từ trước – phóng ra một vùng năng lượng đen kịt, cắt đứt mọi sự kết nối. Với nụ cười nham hiểm, cô lặng lẽ theo dõi, biết rõ rằng cô đã không để sót bất kỳ hiểm họa nào.

Giang Thừa Thiên nằm đó, không còn chút sức lực, chỉ có nỗi đau và sự oán hận dâng tràn trong đôi mắt khép lại, khi tất cả xung quanh hắn chỉ còn là bóng tối.

Mỵ Oa bước vào Quỷ Vương Điện, ánh mắt đầy toan tính. Khi thấy cô xuất hiện, Giang Văn Minh lập tức hiểu ý, khẽ cúi đầu rồi lặng lẽ lui ra, để lại không gian cho Mỵ Oa và Tà Thần Đố Kỵ.

Trong không gian lạnh lẽo và u tối, Tà Thần Đố Kỵ đứng đó, dáng vẻ đầy kiêu hãnh và nham hiểm. Cô ta không tỏ vẻ bất ngờ, ngược lại, như thể đã đoán trước sự xuất hiện của Mỵ Oa.

Mỵ Oa tiến lại gần, không chút sợ hãi trước khí chất áp đảo của Đố Kỵ. Cô dừng lại, ánh mắt chạm thẳng vào ánh mắt đầy toan tính của đối phương.

Mỵ Oa nói, giọng điệu lạnh lùng.

“Cô đã tính toán mọi chuyện rất kỹ, nhưng ta cần lời giải thích rõ ràng hơn,”

Tà Thần Đố Kỵ nhếch môi cười, nụ cười đầy khinh miệt. Cô ta chậm rãi đáp, giọng điệu tràn đầy sự tự tin:

“Tôi biết cô sẽ đến, Mỵ Oa. Vậy cô muốn hỏi điều gì?”

Mỵ Oa không chần chừ, giọng điệu sắc lạnh và đầy nghi hoặc:

"Làm sao cô biết hai đứa tới đây là Bích Hải Lam và Lục Thi Hàm?"

Tà Thần Đố Kỵ không tỏ ra bất ngờ trước câu hỏi đó, cô ta chỉ mỉm cười nhạt, ánh mắt lấp lánh một sự nham hiểm khó đoán. Đôi mắt của Đố Kỵ lóe lên một tia thích thú, như thể sự hoài nghi của Mỵ Oa chỉ là một trò chơi trong kế hoạch mà cô ta đã nắm trọn.

"Ta có cách của mình,"

Đố Kỵ trả lời, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự bí ẩn khó đoán:

"Chẳng có gì ở đây thoát khỏi tầm mắt của ta. Ngay từ lúc hai người đó đặt chân đến, ta đã biết cô có thông tin về hai Quỷ Vệ Hồn. Nhưng cô lại chọn không nói cho ta. Cô thật sự nghĩ rằng chút trò đó có thể làm khó ta sao, Mỵ Oa ?"

Mỵ Oa nhìn thẳng vào Đố Kỵ, không hài lòng với câu trả lời mơ hồ ấy, nhưng cô biết rõ rằng Đố Kỵ luôn thích úp mở, khiến người khác phải tự mình tìm ra đáp án.

Mỵ Oa vẫn không dễ dàng buông bỏ sự nghi hoặc, cô nheo mắt lại, giọng điệu muốn dò xét:

“Vậy nếu kẻ đến đây là Sở Hạ Du hay Vũ Ngưng, thì liệu Dối Trá có qua mặt được chúng không?”

Đố Kỵ khẽ nhướn mày, vẻ mặt có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở lại nét tự mãn vốn có. Cô ta cười khẩy, bước thêm một bước về phía Mỵ Oa, ánh mắt lóe lên sự đắc thắng:

"Ngươi đánh giá cao bọn chúng quá đấy. Cả Sở Hạ Du và Vũ Ngưng đều có sức mạnh đáng gờm, nhưng khi nói đến lừa dối, không ai có thể vượt qua Dối Trá. Họ có thể nghi ngờ, có thể cảm nhận được điều gì đó không đúng... nhưng đoán được là một chuyện, nhìn thấu mới là chuyện khác."

Đố Kỵ ngừng lại một chút, rồi cúi đầu thì thầm, giọng đầy bí ẩn:

"Trừ khi là Diệc Thần..."

Ở ngoại thành lúc này, trận chiến giữa Thi Hàm, Tà Thần Sợ Hãi và Tà Thần Thịnh Nộ đang diễn ra vô cùng quyết liệt. Cả khu vực bị bao trùm bởi sự hỗn loạn của cát vàng, lửa đỏ, và hắc ám đan xen. Mỗi đòn tấn công đều tạo ra những cơn chấn động mạnh mẽ, khiến mặt đất rung chuyển dữ dội.

Thi Hàm đứng giữa chiến trường, vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh đầy tự tin. Cát vàng vây quanh cô như một lớp phòng thủ không thể xuyên thủng, từng đợt sóng cát vàng cuồn cuộn đối đầu với lửa của Tà Thần Thịnh Nộ và luồng hắc ám từ Tà Thần Sợ Hãi. Mặc dù phải đối mặt với hai Thiên Tà Thần đầy sức mạnh, Thi Hàm vẫn không hề yếu thế.

Ngọn lửa từ Tà Thần Thịnh Nộ phóng ra dữ dội, cháy bỏng không gian xung quanh, nhưng cát vàng của Thi Hàm luôn kịp thời che chắn và làm giảm nhiệt. Cô không chỉ phòng thủ mà còn phản công, cát vàng kết lại thành những lưỡi dao sắc bén, tấn công vào cả hai tà thần, khiến chúng liên tục phải né tránh.

Bất chợt, một âm thanh kỳ lạ từ chiếc vỏ ốc phát ra, cắt đứt sự hỗn loạn của trận chiến như một tín hiệu báo động. Âm thanh ấy vang vọng qua không gian, truyền tải một thông điệp rõ ràng đến các Thiên Tà Thần.

Tà Thần Sợ Hãi bỗng trở nên nghiêm nghị. Hắn nhận ra rằng thông điệp từ vỏ ốc đã chỉ ra sự thành công của kế hoạch. Hắn hiểu rằng không còn lý do gì để tiếp tục cuộc chiến với Thi Hàm nữa.

Hắn ra hiệu cho Tà Thần Thịnh Nộ, và hai kẻ này ngay lập tức thay đổi chiến lược. Tà Thần Sợ Hãi nhảy lên nóc một ngôi nhà gần đó, niệm một câu thần chú, và một cánh cổng không gian mở ra.

Từ trong cánh cổng, hai con quỷ kỳ lạ hình dạng như chiếc diều bay ra, tấn công Thi Hàm từ hai phía.

Thi Hàm nhanh chóng vung tay tạo ra hai cơn lốc bằng cát vàng, đánh tan các con Quỷ Diều thành từng mảnh.

Lúc này, cô mới nhận ra Tà Thần Sợ Hãi và Tà Thần Thịnh Nộ đã biến mất. Chép môi một tiếng, cô thầm chửi:

“Hai cái tên xấu xí đó chạy cũng nhanh thật!”

Khi Thi Hàm thu lại Quỷ Vực, bầu không khí xung quanh vẫn còn đầy bụi bặm và dấu tích của trận chiến.

Hải Lam lần theo hướng của sự hỗn loạn, vẻ mặt cô bất ngờ phát hiện ra Thi Hàm cũng đang ở đây

Cả hai nhìn nhau, ánh mắt chứa đựng nhiều nghi hoặc và lo lắng. Họ vẫn chưa rõ rốt cục đã có chuyện gì diễn ra.

Ngay lúc đó, từ bên trong chính điện, một tiếng chuông lớn vang lên, cắt đứt không khí căng thẳng. Âm thanh của chuông như dội vào mọi ngóc ngách của Quỷ Đô, kéo theo một làn sóng chấn động mạnh mẽ.

Tiếng chuông không chỉ là một thông báo thông thường; nó là một tín hiệu nghiêm trọng cho toàn bộ Quỷ Giới. Thông qua âm vang của nó, một tin tức khủng khiếp được phát đi:

Quỷ Vương đã băng hà!

—-

Tại một ngôi nhà ở ngoại ô quỷ đô, Hạ Du trở về và đọc được lời nhắn của Thi Hàm, điều này khiến cô hơi bất ngờ trước diễn biến hiện tại. Đột nhiên, một âm thanh vang lên từ trong nhà bếp, như thể có người đã đến sau khi Thi Hàm rời đi.

Từ trong bếp, một nữ nhân xinh đẹp bước ra, tay cầm một chiếc khay nhỏ với hai tách trà và một ít thức ăn nhẹ. Khi hai người chạm mặt, Hạ Du nhận ra cô gái đó chính là Âm Ti Quỷ - Thiên Hương.

Thiên Hương mời Hạ Du một tách trà với vẻ bình thản, như thể không có gì đặc biệt xảy ra. Hạ Du mở lời trước:

“Tất cả đều là kế hoạch của Âm Ti Quỷ các cô sao?”

Thiên Hương lắc đầu:

“Không phải tất cả, tôi và Bạch Lệ không tham gia vào cuộc đảo chính lần này.”

Hạ Du không thay đổi biểu cảm, tiếp tục hỏi:

“Vậy tại sao cô lại đến đây để cản tôi?”

Thiên Hương đáp:

“Tôi không đến để cản cô, nhưng cô cũng chẳng thể làm gì được nữa. Mọi thứ đã quá muộn rồi!”

Thiên Hương nói đúng, vì từ đây đến quỷ đô còn mất một giờ đồng hồ. Hạ Du trầm ngâm, nhấp một ngụm trà và nhận xét:

“Trà của cô ngon lắm, giống như cái tên của cô vậy.”

Thiên Hương mỉm cười, hỏi lại:

“Tôi thấy cuộc đảo chính này cũng có lợi cho các cô mà.”

Hạ Du hỏi:

“Ý cô là sao?”

Thiên Hương giải thích:

“Quỷ vương hiện tại quá nhu nhược, nếu hắn tiếp tục cai trị, tộc quỷ chúng ta mãi mãi không có tiếng nói trong thiên hà này.”

Hạ Du vẫn chưa hiểu:

“Nhưng điều đó liên quan gì đến chúng tôi?”

Thiên Hương gợi ý:

“Chẳng phải giấc mơ của Diệc Thần đại nhân là thống trị thiên hà này sao?”

Hạ Du giật mình, vội hỏi:

“Ý các cô là... các cô muốn tạo ra cuộc loạn chiến thứ hai sao?”

Thiên Hương gật đầu, nhưng vẻ mặt lại chán nản:

“Nhưng tôi có cảm giác lúc này vẫn chưa thích hợp.”

Hạ Du không hỏi thêm nữa. Cô hiện tại vẫn chưa biết Diệc Thần ca ca đã sống lại hay chưa.

Thiên Hương dường như đọc được suy nghĩ của Hạ Du, nói:

“Vậy ra tới bây giờ cô cũng không biết Diệc Thần đại nhân đã tái sinh rồi!”

Hạ Du giật mình, ánh mắt có chút xúc động, cô vội hỏi:

“Điều cô nói là thật sao?”

Thiên Hương gật đầu. Hạ Du hỏi tiếp:

“Vậy anh ấy đang ở đâu?”

Thiên Hương lắc đầu đáp:

“Tôi không rõ, nhưng sau biến động lần này, ngài ấy chắc chắn sẽ sớm trở về quỷ tộc thôi.”

Hạ Du cảm thấy nôn nao, không muốn chờ đợi lâu hơn nữa. Gương Khai Mệnh của cô có thể nhìn thấy mọi sự vật, nhưng cô không thể tìm được Diệc Thần vì không biết rõ hình dạng và vị trí của hắn.

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.