Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Tà Thần lại tới kiếm chuyện

Tiểu thuyết gốc · 2099 chữ

Diệc Thần nhìn tờ “hôn thư” trên tay Miên Miên mà không kiềm nén được xúc động.

Từ hôn đương nhiên là phải từ, nhưng mà từ hôn rồi hắn lại trở thành kẻ bội tín. Hắn từng hứa với Hinh Hinh, một lời đã nói ra thì không thể nuốt lại.

Diệc Thần càng nghĩ càng cay. Năm xưa, lão quỷ vương xin hắn hiến kế, rồi dùng lý do đại cục để ép hắn phải kết thân với Thượng Quang Ngân Hà. Giờ đây, đến lượt Hinh Hinh lại lấy cớ ân huệ năm xưa hắn dành cho cô mà muốn hắn cưới Miên Miên.

Diệc Thần thầm mắng:

“Hết cha rồi tới con, bộ hai người đó xem Diệc Thần ta là trò đùa à!”

Trong khi Diệc Thần đang còn bức xúc, thì đột nhiên, trên bầu trời đêm tĩnh lặng xuất hiện một vết nứt không gian, phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Từ vết nứt đó, một nữ quỷ với thân hình quyến rũ và gợi cảm bước ra. Mỗi bước điều tỏa ra một luồng quỷ khí đáng sợ, khiến không khí xung quanh trở nên nặng nề.

Cô ta nhẹ nhàng vung tay, mười vòng hắc quang toả ra xung quanh, tạo thành ánh sáng ma mị chiếu rọi mọi ngóc ngách.

Diệc Thần nhíu mày, cảm nhận sự quen thuộc từ loại quỷ khí kia. Hắn liền rất nhanh đã nhận ra được người phụ nữ ấy là ai.

Cô ta liếc nhìn Diệc Thần và Miên Miên, nở một nụ cười mỉa mai:

“Ây cha, phong cảnh hữu tình, trai tài gái sắc. Hai ngươi thật khiến người ta ghen tỵ…”

Nét mặt Miên Miên bỗng nhiên biến sắc, sự sợ hãi hiện rõ trên từng đường nét khi nhìn thấy người phụ nữ trước mặt.

Trong những cuộc đại lễ của hoàng gia, Miên Miên đã từng thấy qua người phụ nữ này. Họ gọi cô ta là… Tà Thần Sa Đoạ!

Tà Thần Sa Đoạ nhìn Miên Miên với ánh mắt đầy độc ác, giọng nói như rót mật vào tai nhưng lại lạnh lùng:

“Đại công chúa, cô muốn tự nguyện theo ta, hay ta phải bắt cô đi?”

Sa Đoạ chỉ tập trung vào Miên Miên, cô ta hoàn toàn không để ý đến Diệc Thần, như thể hắn không tồn tại trong tầm mắt cô.

Điều này là dễ hiểu, vì ngoại hình của hắn đã thay đổi và sức mạnh thì yếu ớt. Một con người yếu đuối như hắn không đáng để Sa Đoạ để mắt đến.

Miên Miên run rẩy, lùi lại một bước, vô thức nấp sau lưng Diệc Thần, ánh mắt đầy lo lắng:

“Là phụ thân bảo cô đến đây?”

Tà Thần Sa Đoạ cười phá lên, âm thanh đầy khinh miệt:

“Phụ thân của cô ? Hắn ta là cái thá gì mà dám ra lệnh cho Thiên Tà Thần bọn ta? Ahahaha!”

Miên Miên sợ hãi, nhưng rồi cũng nhanh chóng định thần lại, vì cô ấy biết người bên cạnh mình là Diệc Thần đại nhân. Là người mà Tà Thần Sa Đoạ không thể mạo phạm được.

Diệc Thần cảm thấy một chút khó chịu. Hắn nhìn Tà Thần Sa Đoạ, sự bực bội hiện rõ trong mắt, thầm mắng:

“Lại là Thiên Tà Thần, tụi này không có việc gì khác để làm sao mà cứ tới kiếm chuyện ?”

Hắn trực tiếp hỏi, giọng điệu không thể che giấu sự thất vọng:

“Này, ngươi thực sự không nhận ra ta sao?”

Tà Thần Sa Đoạ nhìn hắn với vẻ khinh thường, môi mỉm cười:

“Con người thấp kém ? Ngươi chán sống rồi à?”

Diệc Thần cạn lời. Hắn chợt nhớ ra rằng con Sa Đoạ vốn dĩ là đứa não tàn, việc nó không nhận ra hắn cũng không có gì làm lạ.

Nếu đổi lại là một Thiên Tà Thần khác, thì nó đã không ăn nói xấc xược như thế này.

Tà Thần Sa Đoạ tiếp tục hướng vào Miên Miên, giọng cô ta càng thêm gắt gỏng:

“Giang Miên Miên, ta cho cô cơ hội cuối cùng. Nếu cô ngoan ngoãn nghe lời thì ta sẽ không mạnh tay.”

Miên Miên ánh lên nỗi sợ, cô không đáp lại Tà Thần Sa Đọa, mà vẫn đứng im phía sau Diệc Thần, đôi mắt tràn ngập nỗi sợ hãi lẫn do dự.

Cô không dám bước lên, cũng không dám phản kháng. Diệc Thần đứng trước, hắn khẽ nghiêng đầu nhìn Miên Miên, ánh mắt chứa đầy sự an ủi.

“Không cần sợ, con Sa Đoạ không mang em đi được đâu.” Hắn nói nhẹ, giọng điệu bình thản nhưng ẩn chứa quyền uy tuyệt đối.

Tà Thần Sa Đọa liếc nhìn Diệc Thần, có chút khó chịu khi thấy Miên Miên được bảo vệ như vậy. Cô ta hừ lạnh, rồi lại hướng ánh mắt khinh miệt về phía cả hai.

“Được lắm, nếu hai ngươi đã muốn chết thì ta sẽ cho các ngươi toại nguyện!”

Diệc Thần biết rõ lời nói là hoàn toàn vô nghĩa với đứa không biết dùng não như Sa Đoạ. Nhưng mà nơi đây cách nhà Diệc Thần không xa, nếu mấy nữ quỷ nhà hắn mà tới đây là con Sa Đoạ không có mạng mà trở về.

Cố gắng nhịn một chút, hắn muốn khuyên con Sa Đoạ rời đi thì bị nó chặn họng. Tà Thần Sa Đoạ gằn giọng, đầy vẻ thách thức và kiêu ngạo.

“Để ta tiễn thằng nhóc con người đi trước vậy!”

Tà Thần Sa Đoạ giơ tay, một quả cầu hắc ám ngưng tụ thành hình, rồi cô vung mạnh, ném nó về phía Diệc Thần.

Nhưng ngay lúc cô ta định tấn công, không gian xung quanh bỗng rung chuyển, một cánh cổng không gian khác mở ra, từ trong cánh cổng đó một luồng khí lạnh đến thấu xương ồ ạt trào ra ngoài.

Luồng khí đó lạnh đến mức khiến cho cả mặt hồ và toàn bộ cảnh vật xung quanh lập tức bị đóng băng. Quả cầu hắc ám kia chỉ vừa bay được một đoạn đã tan biến trong làn khí lạnh.

Từ cánh cổng, một nữ nhân xinh đẹp xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng như băng, tay nắm chắc thanh hàn kiếm. Nàng đảo mắt tìm kiếm gì đó, cho đến khi dừng lại nơi Diệc Thần. Vẻ mặt nàng hiện rõ sự khó chịu, trách móc:

“Anh đừng có thu hút thêm giống cái nữa được không?”

Diệc Thần nghe vậy chỉ biết cạn lời. Hắn biết rõ nữ quỷ kia là ai, cô ấy là một Quỷ Vệ Hồn khác của hắn…

Hàn Băng Quỷ - Hàn Tuyết Di.

Tuyết Di là người lạnh lùng nhất trong các Quỷ Vệ Hồn, bình thường ít nói nhưng lại rất hay ghen.

Miên Miên đứng sau lưng Diệc Thần, nhìn Tuyết Di bằng ánh mắt kinh hãi. Cảm giác lạnh lẽo từ ánh mắt Tuyết Di khiến cô lạnh cả sống lưng, còn Diệc Thần không chút biểu cảm, hắn ta đã quá quen với điều này.

Tà Thần Sa Đoạ nổi giận khi thấy Tuyết Di can thiệp, hét lớn:

“Hàn Băng Quỷ, ngươi đến đây làm gì?”

Tuyết Di không trả lời. Nàng chỉ lặng lẽ vung mạnh thanh kiếm về phía Tà Thần Sa Đoạ. Một luồng kiếm khí cực mạnh bay thẳng đến.

Tà Thần Sa Đoạ vội vàng tạo một vòng chắn để đỡ lấy, nhưng kiếm khí mạnh mẽ dễ dàng phá tan phòng ngự của cô, khiến Tà Thần Sa Đoạ bị trọng thương, rơi xuống mặt băng.

Cả không gian xung quanh lại càng thêm lạnh lẽo. Diệc Thần cũng không thể chịu nổi cái lạnh đó, cơ thể hắn run lên vì lạnh.

Miên Miên cũng chẳng khá hơn là bao, toàn bộ cơ thể cô đều đã bị khí lạnh kia xâm nhập, nhưng nhờ có cấp độ cao hơn Diệc Thần nên cô vẫn cố gắng chịu đựng được.

Ngay lúc này, một luồng hơi ấm bất chợt toả ra từ phía sau Diệc Thần. Hắn cảm nhận được có ai đó vừa ôm lấy hắn từ phía sau. Một giọng nữ êm dịu vang lên:

“Chị Tuyết Di thật là vô tâm, để em giúp anh sưởi ấm nhé!”

Một vòng tròn màu đỏ bao quanh lấy cả ba người, Miên Miên lúc này cũng dễ thở hơn. Cô nhìn qua phía sau Diệc Thần, thấy một nữ quỷ xinh đẹp khác đang ôm lấy hắn. Thân hình nàng hoàn mỹ, dung mạo tuyệt sắc, không thua kém bất kỳ mỹ nhân nào. Nàng chính là Hoả Phượng Quỷ—Tô Tử Đồng.

Diệc Thần nghe thấy giọng của Tử Đồng, lòng an tâm hẳn. Hắn hỏi:

“Tử Đồng, là em sao?”

Tử Đồng mỉm cười đáp lại, đôi mắt đầy yêu thương:

“Ca ca, anh trông yếu hơn trước nhiều lắm đó!”

Cuộc chiến giữa Tà Thần Sa Đoạ và Tuyết Di chỉ trong một chiêu đã phân thắng bại. Tà Thần Sa Đoạ nhìn Tuyết Di với ánh mắt đầy sợ hãi.

Tuy đây không phải là lần đầu tiên cô ta chạm trán với một Quỷ Vệ Hồn, nhưng Hàn Băng Quỷ này thật sự quá khủng khiếp.

Dù biết Quỷ Vệ Hồn từ trước đến nay đều nhỉnh hơn Thiên Tà Thần một bậc, nhưng Hàn Tuyết Di còn đáng sợ hơn những gì Tà Thần Sa Đoạ tưởng tượng. Chỉ với một chiêu mà nàng đã khiến Sa Đoạ bị trọng thương.

Tuyết Di tràn đầy sát khí, nàng không có ý định dừng tay. Tà Thần Sa Đoạ cũng ý thức được rằng nếu trúng thêm một chiêu nữa từ Hàn Tuyết Di, cô ta chắc chắn sẽ không giữ nổi cái mạng này.

Quan trọng hơn, Tuyết Di còn chưa dùng đến Quỷ Vực mà đã dễ dàng hạ gục cô ta. Chỉ nhiêu đó cũng đủ hiểu sức mạnh của cả hai đã cách biệt ở mức nào.

Trước khi Tuyết Di tung đòn tiếp theo, Tà Thần Sa Đoạ nhanh chóng biến thành một làn khói để thoát thân.

Tuyết Di định truy sát thì một âm thanh vang lên khiến cô khựng lại:

“Này, em không cần phải đuổi theo đâu, tha cho cô ta đi.”

Tuyết Di hạ thanh kiếm, sát khí xung quanh dần tan biến, nhưng không khí vẫn lạnh lẽo đến rợn người. Cô im lặng bước tới gần Diệc Thần, giọng nói lạnh như băng vang lên:

“Lần sau, đừng có cản em, bất kỳ kẻ nào dám đụng đến anh, em sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.”

Diệc Thần nhìn Tuyết Di, thở dài, cố nở một nụ cười để xoa dịu tình hình:

“Được rồi, anh biết rồi.”

Tuyết Di không nói gì, ánh mắt nàng thoáng chút không hài lòng khi nhìn thấy Tử Đồng đang ôm chặt lấy Diệc Thần.

Tử Đồng nhướn mày, cười nhưng, giọng điệu có chút trêu ghẹo:

“Anh ấy đang lạnh như vậy, chị định đứng đó nhìn thôi sao?”

Tuyết Di liếc nhìn cả hai người, Diệc Thần chợt nhận ra vẻ mặt Tuyết Di khá căng thẳng. Hắn nhanh chóng buông tay Tử Đồng ra.

Tử Đồng nhìn thế thì khẽ cười, cô cũng không làm khó Diệc Thần ca ca nữa.

Miên Miên đang cố tỏ ra tự nhiên, nhưng ánh mắt đầy ghen tuông của Tuyết Di khi nhìn Tử Đồng khiến cô cảm thấy sợ sợ.

Cô lùi lại một bước, hạ giọng:

“Diệc Thần đại nhân, có lẽ em nên rời đi trước…”

Tuy nhiên, Diệc Thần nhanh chóng giữ tay cô lại, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết:

“Không cần phải đi đâu cả. Chúng ta về nhà trước.”

Tuyết Di liếc qua Miên Miên một cái, ánh mắt nàng đầy lạnh lùng, nhưng không nói gì. Không khí xung quanh cô vẫn đang rất lạnh lẽo, mặc dù không có chút hàn khí toát ra. Tuyết Di lặng lẽ bước đi trước, giữ một khoảng cách nhất định với Miên Miên.

Tử Đồng cũng không có thái độ gì với Miên Miên, cô chỉ dịu dàng khoác tay Diệc Thần, nở một nụ cười ấm áp.

Cả bốn người cùng nhau trở về nhà. Tuy nhiên nét mặt của Diệc Thần giờ đây vẫn còn rất căng thẳng, hắn có cảm giác. Chuyện này vẫn chưa thể kết thúc!

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.