Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cực Quang Bóng Tối đã thức tỉnh

Tiểu thuyết gốc · 2116 chữ

Trong khi Kiều Trang còn đang chìm trong suy tư, bỗng một cánh cổng không gian mở ra, thả Thiên Tân rơi xuống trước mặt cô.

Hắn đập mạnh xuống đất, toàn thân ê ẩm, thầm mắng:

“Hệ Thống! Cô không thể tìm chỗ nào êm ái hơn sao?”

Thật ra, không phải hệ thống cố ý làm vậy, mà là căn nhà đã bị quỷ khí của Kiều Trang làm mục nát từ lâu, đến cả chiếc sofa cũng chỉ còn là tấm gỗ mục.

Khi thấy Thiên Tân đột ngột xuất hiện trước mặt, nỗi lo lắng trong lòng Kiều Trang liền tan biến.

Cô vội ôm chặt anh, nước mắt tuôn trào, giọng nghẹn ngào:

“Em… em xin lỗi!”

Thiên Tân thoáng bất ngờ, vẫn chưa quen với tình huống này. Hắn bình tĩnh đáp:

“Cô… thả tôi ra... được không? Ngực cô… ép chặt... làm tôi... khó thở quá.”

Nghe vậy, Kiều Trang liền buông anh ra. Cô kiểm tra toàn bộ cơ thể anh rồi lo lắng hỏi:

“Anh không sao chứ ? Chúng chưa làm gì anh phải không ?”

Sau khi hít thở đều đặn trở lại, Thiên Tân nghiêm giọng hỏi:

“Em gái tôi đâu?”

Kiều Trang sợ hãi, giọng lắp bắp:

“Em… em…”

Thiên Tân ngẫm lại mọi chuyện, đúng là không trách Kiều Trang được, vì lúc chúng dụ cô ấy ra khỏi nhà thì Thiên An vẫn còn ở trong nhà mà.

Thiên Tân thẫn thờ nói:

“Không phải lỗi của cô!”

Nghe lời an ủi này, Kiều Trang cũng bớt lo phần nào, sắc mặt cô dịu lại. Nhưng nét mặt của Thiên Tân đột ngột biến đổi hoàn toàn. Anh lẩm bẩm:

"Không thể được... không thể được...em gái tôi không thể..."

Kiều Trang thấy phản ứng của Thiên Tân thì có hơi sợ sợ. Cô định trấn an hắn, nhưng cơ thể Thiên Tân lúc này bỗng nhiên sáng lên rồi toả ra một loại ánh sáng đen pha lẫn màu tím khiến cho mọi vật xung quanh dần hoá thành cát bụi.

Kiều Trang đứng cạnh hắn cũng không chịu nổi áp lực mà lùi lại. Đã lâu lắm rồi cô mới thấy lại nó...

“Cực Quang Bóng Tối!”

Cực Quang Bóng Tối là loại sức mạnh đứng trên vạn vật trong thiên hà.

Chính xác hơn đó là Quỷ Vực của Diệc Thần.

Thiên Tân từ từ đứng dậy, lưng hắn mọc ra một cặp cánh màu đen tím, đôi mắt chỉ toàn là tròng đen nhìn về phía của Kiều Trang.

Đứng trước thứ sức mạnh áp đảo đó một ác quỷ mạnh mẽ Kiều Trang cũng không thể cử động được.

Thiên Tân bóp chặt cổ Kiều Trang mà nói:

“Em gái tôi, nó không thể chết được!”

Kiều Trang khi này không thể thở được, cô ý thức được nếu mình không làm gì đó thì Thiên Tân sẽ giết cả cô mất.

Kiều Trang cố gắng giãy dụa, nhưng sức mạnh từ "Cực Quang Bóng Tối" khiến cho mọi nỗ lực của cô trở nên vô vọng.

Bất ngờ, Thiên Tân ngã gục xuống, sức mạnh khủng khiếp kia cũng tan đi. Kiều Trang cuối cùng có thể hít thở trở lại, cô không hiểu sao Thiên Tân lại tự nhiên mất đi lý trí như vậy.

Nhưng may mắn là hắn đã kiệt sức vì quá mệt. Kiều Trang thấy vậy liền đỡ Thiên Tân dậy, cô tái tạo lại căn nhà rồi đưa hắn vào phòng mà kiểm tra.

—-

Thiên Tân rơi vào hôn mê, khi hắn tỉnh lại thì đã thấy mình bị đưa đến một nơi kỳ lạ.

Nơi này giống như một căn phòng nhỏ, xung quanh bị bao phủ bởi bốn bức tường mà không có cửa ra vào.

Trần nhà thì lại là một khoảng không vô tận, Thiên Tân đưa mắt nhìn quanh căn phòng, ngoài trừ những ánh lửa đỏ rực đang thắp sáng nơi này thì mọi thứ xung quanh đều hoàn trống rỗng.

Ánh lửa đỏ rực kia đột nhiên vụt tắt, Thiên Tân hơi giật mình lùi lại.

Rất nhanh ánh lửa đã được thắp sáng trở lại, tuy nhiên lần này nó đã chuyển thành màu xanh lam nhạt.

Thiên Tân bấy giờ mới để ý, ở giữa căn phòng từ lúc nào đã có thêm một cái bàn và hai ghế nhỏ.

Một cái ghế trống, ghế kia thì đã có người ngồi sẵn, nhìn từ xa trông có vẻ như người đó là nữ nhân.

Thiên Tân tiến lại gần, hắn nhận ra cô gái đó, hình dạng con người nhưng trong suốt như pha lê.

Cô ta là hóa thân của hệ thống!

Thiên Tân ánh mắt lạnh lùng nói:

“Này đây là đâu ? Em gái tôi đâu rồi ?”

Nữ hệ thống cười khúc khích, cô ta chỉ tay lên bàn cờ vây trên bàn rồi nói:

“Nếu ngài có thể thắng tôi thì tôi sẽ trả lời cho ngài câu hỏi đó!”

Thiên Tân nhìn bàn cờ bây trên bàn, hắn không suy nghĩ nhiều mà cầm lấy một quân cờ đen rồi đặt xuống.

Nữ hệ thống thấy thế khẽ cười, cô rất hài lòng về thái độ đó của hắn.

Hai người thi đấu một hồi lâu thì cuối cùng cũng đã phân thắng bại.

Nữ hệ thống giọng chán nản nói:

“Ah!! Ngài lại chiến thắng rồi!”

Thiên Tân giọng nghiêm túc nói:

“Cô trả lời câu hỏi của tôi được chưa ?”

Nữ hệ thống đáp:

“Hmm…em gái ngài sao…thật ra tôi không giỏi tìm người…”

Thiên Tân nhăn mặt, hắn nắm chặt tay lại, giọng cọc cằn nói:

“Cô nói thế là có ý gì ?”

Nữ hệ thống vội xoa dịu hắn:

“Ngài bình tĩnh đi nào, để tôi thử xem…”

Nữ hệ thống chỉ tay lên bầu trời, cô ta vẽ một cái hình chữ nhật trong không khí, hình chữ nhật giống như một cái màn hình thu nhỏ, bên trong đó chính là Thiên An đang bất tỉnh.

Thiên Tân thấy vậy thì gấp giọng nói:

“Này, mau cứu con bé đi!”

Nữ hệ thống vừa định chạm tay vào thì ngay lập tức, màn hình vỡ vụn.

Nữ hệ thống bực mình nói:

“Chậc! Không thể tới đó được…có kẻ đã dùng ma thuật chống xâm nhập!”

Thiên Tân đơ ra một chút, hắn xem ra cũng không thể trông cậy được vào nữ hệ thống cùi bắp này rồi, hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi:

“Mấy con quái vật giống hồ ly lúc đuổi giết tôi, chúng xuất thân từ đâu vậy ?”

Nữ hệ thống nhanh chóng đáp:

"Yêu Tộc!"

Thiên Tân không chần chừ:

"Vậy thì đến đó tìm người!"

Nữ hệ thống bật cười:

“Ui là trời, ngài nghĩ với thực lực của ngài bây giờ thì lấy gì mà sống sót ở yêu giới!”

Thiên Tân đáp lại:

“Tôi sẽ bảo Kiều Trang đi với tôi!”

Nữ hệ thống lắc đầu, giọng chán nhường nói:

“Trời ạ, Yêu Mị Quỷ cứ cho là cô ta đủ mạnh để tung hoành yêu giới đi, nhưng một mình cô ấy không thể vừa chiến đấu vừa bảo vệ hai người đâu!”

Thiên Tân không cam tâm, hắn bực tức nói:

“Cô…”

Nữ hệ thống ngắt lời:

“Ngài lý trí lên một chút đi nào chủ nhân của tôi ơi, đừng để cảm xúc chiếm lấy. Hmm... tôi sẽ giúp ngài tìm kiếm tin tức của cô bé, nhưng tôi cần ngài làm một chuyện..."

Thiên Tân thấy vậy thì không nói gì, hắn hít thở một hơi sâu rồi nhắm mắt lại mà suy nghĩ.

Nữ hệ thống nói không sai hắn cần phải bình tĩnh lại.

Thiên Tân hít thở sâu, hắn nhắm mắt lại rồi mở mắt ra nói:

“Vậy theo cô giờ tôi phải làm gì ?”

Nữ hệ thống suy ngẫm một chút rồi đáp:

“Muốn đến yêu giới cứu người, ngài trước tiên phải trở nên mạnh mẽ hơn.”

Thiên Tân bất lực nói:

“Mạnh hơn sao ? Tôi thậm chí còn chưa thể thức tỉnh được sức mạnh…”

Nữ hệ thống liền nói:

“Ngài vẫn chưa nhận ra sao, sức mạnh của ngài đã thức tỉnh rồi, đó là khi ngài mở ra Cực Quang Bóng Tối.”

Nữ hệ thống nói dứt câu thì chạm nhẹ lên vai hắn một cái.

Một vòng hắc quang liền tỏa ra dưới chân hắn.

Rank 1 - Cấp 1

Thiên Tân nhìn thấy thì rất bất ngờ, hắn không hiểu từ khi nào mà mình đã có được sức mạnh này.

Nữ hệ thống quan sát Thiên Tân nãy giờ thì dùng tay che miệng mà lẩm bẩm đó không thành lời. Tuy không thể thấy sắc mặc nhưng dựa vào cử chỉ thì cô ta trông có vẻ còn kinh ngạc hơn cả Thiên Tân.

Thiên Tân hỏi nữ hệ thống:

“Này, cô sao đứng ngây ra đó vậy ?”

Nữ hệ thống nghe vậy thì giật mình, Thiên Tân nhận hình ra như cô ấy đang che giấu điều gì đó.

Hắn định hỏi thì đã bị cô ta đẩy ngã một cái rồi nói:

“Ngài đừng lo lắng, chuyện của Thiên An tôi sẽ nghĩ cách giúp ngài!”

Thiên Tân chưa kịp nói thì đã bị ngã đập đầu xuống đất.

Nữ hệ thống thấy hắn đã rời khỏi thì mới tự gõ vào đầu mình mà nói:

“Chết tiệt, sao mình lại quên mất điều quan trọng đó chứ…”

—-

Ở đâu đó trong thiên hà

Một nữ hồ ly xinh đẹp đang ngồi trên một con sói màu trắng tuyết.

Tay cô ta cầm một khối tinh thạch hình vuông nhỏ màu cam mà xoay qua xoay lại.

Phía sau cô ta còn có mấy chục tên thuộc hạ còn mang theo cả một chiếc hòm bảo vật to, bọn chúng tập trung ở đây cũng đã lâu, nhìn có vẻ như là đang chờ đợi ai đó.

Nữ nhân kia vuốt ve mái tóc dài của mình tha, tay cứ xoay xoay viên tinh thạch kia.

Mãi một hồi lâu, viên tinh kia cũng chuyển từ màu cam sang màu vàng.

Nữ nhân kia nhíu mày lại, cô ta thầm mắng:

“Rốt cục là bọn chúng có muốn lấy người nữa không vậy! Đã quá giờ hẹn rồi!”

Thật ra viên tinh thạch trên tay cô ta là một cái đồng hồ tính giờ. Cứ trải qua 3 tiếng ở trái đất viên tinh thạch kia sẽ chuyển màu một lần.

Nữ nhân kia xem ra đã mất kiên nhẫn, cô quay đầu ra nói với đám thuộc hạ:

“Các người mau thu dọn đi, chúng ta sẽ không đợi nữa!”

Nghe nữ chủ nhân nói thế thì mấy tên thuộc hạ cũng đứng dậy khiêng chiếc hòm bảo vật kia lên mà rời đi.

Bất chợt một làn gió thổi đến hất mấy tên đang khiên hòm té xuống đất.

Từ trong không gian một tên quỷ dị trùm kín đầu bước ra.

Nữ nhân kia thấy tên quỷ đó thì vẻ mặt cũng rất cung kính nói:

“Sứ giả đại nhân, ngài cuối cùng cũng tới rồi!”

Tên quỷ kia nhìn cô ta ánh mắt đầy tức giận, cơ thể tỏa ra lượng lớn uy áp mà nói:

“Nương nương, cô tính đem đồ của ta đi đâu vậy ?”

Nữ nhân kia nghe vậy thì có chút giật mình. Sau đó cô liền bình tĩnh đáp lại:

“Ta tưởng ngài không đến nên định mang về điện cho ngài dễ lấy…”

Tên quỷ kia giọng cọc cằn nói:

“Ta bảo cô thế nào thì hãy làm như thế đó, đừng có mà tự ý cãi lệnh!”

Hắn ta sau một tràng quát mắng thì đi đến gần cái hòm kiểm tra.

Người trong hòm khi này không ai khác ngoài Thiên An.

Thấy Thiên An vẫn còn thở, lão ta gật gật cái đầu rồi nói:

“Làm tốt lắm, ngài ấy chắc chắn sẽ rất thích điều này!”

Hắn quay sang chỗ nữ nhân kia rồi ném một viên ngọc nhỏ mà nói:

“Thứ ngươi muốn đó, cầm lấy đi!”

Nữ nhân kia thấy viên ngọc, ánh mắt tràn đầy mãn nguyện, cô ta giọng cảm kích nói với tên ác quỷ:

“Đa tạ sứ giả đại nhân!”

Tên ác quỷ, kia nghe vậy thì cũng không đáp lại, hắn thu lại chiếc hòm đang giam giữ Thiên An mà rơi đi.

Nữ nhân kia thấy hắn rời đi thì cũng quay sang nói với đám thuộc hạ:

“Hồi cung!”

—-

Bạn đang đọc Thiên Hà Phân Tranh: Phong Lưu Chi Lộ sáng tác bởi sotcay1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sotcay1234
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.