Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bốn cuốn kinh thư

Tiểu thuyết gốc · 2074 chữ

Bốn người cùng nhìn xuống. Phía dưới thôn, con cự xà đã quay lại và đang tấn công thôn dân. Ưu Phàm múa thanh Hắc Huyễn cùng Lệ Giang đề khí bay xuống. Lát sau, hai người đã đứng trước con cự xà. Ưu Phàm không nói không rằng vụt lên thật cao nhằm đầu nó mà chém. Chỉ nghe rầm một tiếng, Hắc Huyễn sắc bén là thế mà con cự xà không hề nao núng. Ưu Phàm liền phi thân ra phía sau, con rắn đớp đúng khoảng không mà chàng vừa đứng. Chàng liền đứng xuống đất, tả thủ nắm kiếm quyết, hữu thủ đưa thanh Hắc Huyễn hướng lên trên. Đây chính là thứ nhất trong Ngự thiên hóa lôi quyết - Phá Địa thức. Chân trái chàng nhẹ điểm xuống đất, xung quanh chàng, một vòng lôi điện xuất hiện, chàng phi thân lên, vòng lôi điên bay theo. Thanh Hắc Huyễn đâm thẳng vào cổ dưới con cự xà. Một dòng máu đen tanh tưởi phun ra khiến chàng vội lùi lại. Con cự xà đau đớn rú lên. Nó huơ đuôi đánh loạn xạ quanh mình để phòng thủ. Thế rồi, nó bay vụt lên đỉnh Tuyết Sơn. Ưu Phàm và Lệ Giang phi thân đuổi theo. Vừa lúc đó, Triều Phong và Băng Diễm cũng xuống tới nơi. Họ chưa hiểu chuyện gì cũng lao theo.

Đỉnh Tuyết Sơn lạnh lẽo và trơn trượt. Con cự xà đã vô cùng yếu ớt. Ưu Phàm và Lệ Giang đến nơi. Phía xa, họ thấy một quầng lửa đỏ rực trên tuyết trắng chắn trước con cự xà. Hai người tới gần, một con chim lớn lông màu đỏ rực, toàn thân xích điểu lửa cháy ngùn ngụt. Ưu Phàm chăm chú quan sát, con xích điểu này rất quen, dường như chàng đã gặp ở đâu rồi. Một lúc lâu sau, xích điểu và hai người vẫn đứng bất động. Trong đầu chàng bỗng lóe lên một tia suy nghĩ. Chàng quay ra nói với Lệ Giang:

- Ta nhớ ra rồi. Trong lúc sư phụ giảng đạo từng nó đến hai thần thú trên đỉnh Tuyết Sơn là Hồng Hỏa chi phụng và Huyền Sương độc long. Hai con cự thú này pháp lực vô biên. Nay chúng ta gặp cả hai e là khó đối phó.

Bỗng nghe Hồng Hỏa chi phụng cất tiếng nói khàn khàn như một lão già:

- Hắc huynh còn không bái kiến chủ nhân?

- Hỏa muội chủ nhân của ta đâu có già như vậy? Hắn có hơn một trăm năm tu vi đấy.

- Không phải tu vi của Tĩnh Không sao?

- Nhưng chúng đánh ta bị thương đó

- Huynh xuống núi làm hại thôn dân chả lẽ không đáng bị như vậy?

Ưu Phàm và Lệ Giang đang ngơ ngác không hiểu gì. Bỗng thấy hai con vật sụp xuống lạy rồi cùng lên tiếng:

- Tham kiến chủ nhân. Chúng tôi vốn trú ẩn trong hai thanh cổ kiếm. Hai vị là chủ nhân của kiếm nên cũng là chủ nhân của chúng tôi.

Thế rồi hai con cự thú hóa thành hai làn khói nhập vào trong kiếm. Triều Phong và Băng Diễm chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối còn đang ngơ ngác. Bỗng thấy Ưu Phàm và Lệ Giang lao vụt xuống vực núi phía bên kia. Hai người tiến lại thì chỉ thấy mây mù lấp lối vực sâu thăm thẳm. Triều Phong nhoài người định lao về phía vực thì Băng Diễm đã ngăn hắn lại. Nàng ta nói:

- Hai người họ võ công đều cao hơn chúng ta, họ xuống vực tất có huyền cơ. Chúng ta lo tìm kinh thư về cho cha muội là hơn.

Vừa nói đến đó thì bỗng trong bọc của cả hai phát sáng. Họ lấy vật đã bắt đươnc trong Phàm Giang động ra thì là hai quyển kinh thư. Triều Phong mở ra trước, trang đầu đề ba chữ Thiên Cực Kinh.

Lại nói Ưu Phàm và Lệ Giang đang đứng bỗng thấy một luông lực đạo rất mạnh từ hai thanh cổ kiếm kéo hai người về phía vực sâu. Họ định buông kiếm thì không kịp nữa đành thuận đà rơi theo. Ưu Phàm nắm tay Lệ Giang kéo nàng nép vào lòng mình. Vực sâu thăm thẳm, lực rơi rất nhanh. Hai người đề khi nhưng vô dụng, dường như mọi loại pháp thuật đều không thi triển được. Cả hai như đã cầm chắc cái chết. Khi họ đã nhìn rõ mặt đất thì lực kéo bỗng giảm hẳn, một vầng kim quang hiện ra. Hai người nhẹ nhàng rơi xuống như đạp trên đất bằng. Phía dưới đáy vực là một sơn cốc. Bốn bề núi cao dựng đứng như một cái giếng trời. Ưu Phàm đề khí bay lên. Được hơn một trượng thì không thể lên cao được nữa. Phía trên có một kết giới phong tỏa mọi phép thuật. Chàng ngồi xuống bên cạnh Lệ Giang nhìn ngó xung quanh. Trong sơn cốc có một cái hồ, ven hồ có một bãi đất rộng bằng phảng đầy hoa dại. Bên cạnh có một và cây có trái, chim chóc thi nhau mổ.

Lệ Giang liền nhìn xuống chân, vầng kim quang phát ra vẫn không tắt. Nàng lần theo nguồn sáng thì ra là vật đã lấy được từ trong Phàm Giang động. Nàng mở bọc lấy ra vật phát sáng ấy. Thì ra là một cuốn sách. Trang đầu tiên đề Thiên Cực Kinh, bên cạnh đề một chữ Thư. Nàng liền gọi Ưu Phàm:

- Phàm ca, huynh lại xem này.

Ưu Phàm quay đầu lại, chàng ngó vào cuốn sách. Bỗng Ưu Phàm cười rộ lên rồi cốc nhẹ vào đầu nàng mấy cái:

- Cô nương ngốc này, toàn là giấy trắng. Cô bảo ta đọc cái gì?

Lệ Giang cầm cuốn sách đọc to những dòng chữ mà Ưu Phàm chưa nghe thấy bao giờ. Ưu Phàm ngạc nhiên lấy cuốn sách của mình ra đối chứng. Đầu sách cũng đề Thiên Cực Kinh như đề thêm một chữ Vương. Lệ Giang nhìn vào thì sách ấy không có chữ. Ưu Phàm suy nghĩ một lúc, đầu chàng như lóe lên một tia sáng:

- Ta hiểu rồi, thì ra kinh thư này cũng là pháp bảo nhận chủ. Chỉ có chủ nhân thật sự mới xem được.

Chàng vui mừng quá liền ôm lấy Lệ Giang. Nàng yên lặng không hề phản kháng. Giây lát chàng sực tỉnh mới vội buông ra. Ưu Phàm việc gì cũng giỏi chỉ riêng chuyện tình cảm là chàng rất khó xử. Mặt chàng từ đỏ chuyển sang tía miệng lắp bắp:

- Ta... Ta... Lệ Giang...

Lệ Giang không nói gì, hai má nàng ửng hồng, miệng nàng như cười lại như không phải. Nàng lặng yên chờ đợi. Một lúc sau Ưu Phàm mới trấn tĩnh lại, chàng nói:

- Lệ Giang, ta là người không giỏi trong chuyện tình cảm. Nhưng bao năm qua, mỗi việc của ta đều là muội chăm sóc. Ta muốn mỗi ngày điều đầu tiên ta thấy là nụ cười của muội. Ở bên ta, an nhiên trải qua phong vũ của tháng năm, được không?

Lệ Giang mỉm cười rực rỡ, hai mắt nàng ánh lên vui sướng với hai giọt lệ trong. Nàng nhẹ nhàng đặt lên một chàng một nụ hôn rồi cúi xuống đọc nốt cuốn kinh thư còn dang dở.

Ưu Phàm cũng cắm cúi đọc Vương kinh. Chàng thấy trong sách toàn bí lục về võ công. Đó là một bộ thương thừa nội công có tên là Tam Phân quy vị. Nội công ấy chia làm ba đạo chân khí là Thủy, Hỏa, Hàn tượng trưng cho thiên địa nhân, tương sinh tương khắc khống chế, hỗ trợ lẫn nhau. Người luyện thành công phu này có thể quán thông mọi công pháp trong thiên hạ. Ngoài ra trong sách còn có một bộ Hàn Ảnh thần chưởng âm hàn băng lãnh vô cùng. Chàng so với tuyệt học kiếm đạo Ngự thiẻn hoa lôi quyết cũvng chỉ một chín một mười không hề thua sút.

Cuốn Thư kinh của Lệ Giang thì lại không hề đả động đến công pháp. Nói nói cho nàng chi tiết về sản vật và phong thổ, mọi biến ảo đa đoan của Thần châu. Trong sách mô tả chi tiết về địa lý sơn xuyên, tương sinh tương khắc của võ công các phái. Cũng theo sách ấy thì Thiên Cực kinh gồm bốn quyển là: Thiên Cơ kinh, chủ về mưu lược trận pháp; Trường Sinh kinh, chủ về dược thuật, dưỡng sinh; Vương kinh, chủ võ công, nội khí; Thư kinh, chú về kiến văn quảng bác. Sách ấy do Hắc Diệm tiên quân để lại. Lệ Giang liền đem mọi việc lược thuật lại cho Ưu Phàm nghe. Chàng cũng diễn lại những điều mình lĩnh hội được trong Vương Kinh. Lệ Giang nói:

- Theo như Thư kinh thì chúng ta đang ở Tịch công uyên. Phía trên là kết giới bằng nội lực của Hắc Diệm tiên quân. Muốn phá được cần luyện thành Tam nguyên quy vị. Nếu không sẽ vĩnh viễn ở lại đây. Cũng theo kinh thư này, Huyền Sương độc long và Hồng Hỏa chi phụng là hai con thần thú của Hắc Diệm tiên quân trú ẩn trong hai thanh cổ kiếm. Hồng Quang của muội ông ta dùng trước năm ba mươi tuổi là tàn hồn của một kiếm khí đúc thành. Hắc Huyễn ông ta dùng từ ba mươi về sau đúc từ huyền thiết trong linh thạch. Hai con vật kéo chúng ta xuống đây là để luyện công.

Ưu Phàm cười nhìn nàng:

- Công phu này không dễ luyện. Lệ Giang, hay nàng và ta ở đây không lên nữa.

- Muội theo chàng thì dù ở đâu cũng được. Nhưng còn nhiệm vụ với chưởng môn chúng ta nhanh chóng luyện công là hơn.

Hôm ấy, chàng đọc thuộc một lần tổng cương công pháp. Tam phân quy vị có thể song tu. Tuy nhiên mỗi người phải luyện từ một mạch khác nhau. Ưu Phàm luyện từ Thiên Hỏa mạch còn Lệ Giang luyện từ Địa Hàn mạch. Cả hai người ngộ tính đều cao nên sau ba tháng đã luyện xong thuận mạch. Hai người thuận luyện xong đảo thành nghịch luyện, Ưu Phàm giúp Lệ Giang luyện Thiên Hỏa còn Lệ Giang giúp chàng luyện Địa Hàn. Nghịch luyện khó hơn nên mất năm tháng mới xong. Cả hai lại luyện tiếp Nhân Thủy mạch. Tròn một năm thì luyện thành công pháp này, thu phát tùy ý. Hai người phá kết giới bay lên, Ưu Phàm lại luyện tiếp Hàn Ảnh thần chưởng. Có Tam nguyên chân khí hỗ trợ nên họ luyện rất nhanh, chừng một tháng thì xong.

Trở lại hôm hai người mất tích, Triều Phong và Băng Diễm cũng phát hiện ra bí mật về kinh thư. Hai người sau khi bàn bạc thì quyết định về Nhạc Dương môn. Hoàng Quang đạo nhân xem xong nói:

- Chừng một năm sau công pháp vương kinh mới luyện xong. Tịch Công uyên không nguy hiểm gì nhưng càng nhiều người xuống càng cản trở chúng. Chúng ta hãy chờ đợi là hơn. Còn về Thiên Cực kinh, nó đã trọn hai con làm chủ nhân nên hai con theo đó mà tu luyện.

Từ hôm đó, hai người đến ngôi nhà trúc của Ưu Phàm bế quan luyện công. Cả hai đều đã luyện xong, Triều Phong luyện Thiên Cơ còn Băng Diễm luyện Trường Sinh kinh. Hoàng Quang đạo nhân thấy quá hạn hai người Ưu Phàm vẫn không về liền phái Triều Phong và Băng Diễm quay lại Tuyết Sơn tìm kiếm.

Hôm ấy, cả hai đến Hà Hoa thôn thì thấy thôn dân đang tu tập bên miệng giếng Hội Quang. Triều Phong liền tiến lại hỏi một cậu bé:

- Tiểu huynh đệ, sao mọi người tụ tập cả ở đây vậy?

- Huynh không biết sao, hai vị thần tiên giúp thôn dân diệt độc long đang luyện công trên đỉnh núi. Thôn của đệ đang muốn đúc tượng cho hai vị ấy. Huynh xem kìa.

Triều Phong ngó bức tượng nữ, đúng là Lệ Giang.

Bạn đang đọc Thiên Cực Kinh sáng tác bởi DạBằng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DạBằng
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.