Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Động sâu tìm sách

Tiểu thuyết gốc · 2182 chữ

Hoàng Quang kéo hai người ngồi xuống chiếc bàn đá. Sao đêm lóng lánh tô vẻ khí lạnh trên đỉnh sơn phong. Ông ta trầm ngâm một lát rồi nhìn Ưu Phàm ánh mắt u ẩn. Nhấp một ngụm trà, ông ta cất tiếng:

- Ưu Phàm, con còn nhớ thảm sát Hà Hoa thôn năm xưa không?

Ưu Phàm ánh mắt đỏ hoe như trực khóc. Bao năm nay, chàng vẫn day dứt về cái chết của cha mẹ. Chàng chỉ hận không thể tìm ra hung thủ. Hoàng Quang vừa nói đến nỗi đau vẫn day dứt của Ưu Phàm. Lệ Giang ngồi cạnh liền nắm chặt tay chàng như an ủi. Hoàng Quang cũng nhẹ nhàng vỗ vai chàng rồi nói tiếp:

- Bao năm nay, ta vẫn day dứt về vụ án này. Năm đó ta nhận được thư của Tĩnh Không sư huynh nhưng đã đến chậm. Kết quả là cả huynh ấy và Hà Hoa thôn đều...

Ông ta ngập ngừng một lát rồi mới nói, dường như rất thương tâm:

- Ưu Phàm sư phụ có lỗi với con và thôn dân Hà Hoa thôn. Năm đó Tĩnh Không sư phụ của con bị truy sát là vì miếng huyền thiết này. Chắc con đã nghe qua về Thiên Cực kinh theo ta được biết thì kinh thư này vốn ở Phàm Giang động. Năm đó Tĩnh Không sư huynh đã tìm được chìa khóa Phàm Giang động chính là huyền thiết này.

- Sư phụ, mọi chuyện còn đều đã biết nhưng việc này có liên quan gì đến con?

- Con có cơ duyên với chìa khóa này lại là truyền nhân của Ngự thiên hóa lôi quyết lại là đồ đệ của Tĩnh Không sư huynh nên bí mật Phàm Giang động vốn là của con. Nay ta lệnh con xuống núi tìm kiếm Phàm Giang động để lấy kinh thư, theo ta biết thì nó ở trên vách Tuyết Sơn. Lệ Giang sẽ đi cùng con. Ta sẽ phái Triều Phong và Băng Diễm đi cùng để trợ giúp cho con. Dọc đường các con phải hết sức cẩn thận.

- Dạ sư phụ.

Hoàng Quang quay sang nói với Lệ Giang:

- Quỷ Đạo thần tông hành tung quỷ dị, thủ đoạn tàn ác, dọc đường cô hãy giúp ta chăm sóc cho Ưu Phàm.

- Chưởng môn yên tâm, đây là trách nhiệm của con.

- Được rồi. Ta về tổng môn trước, các con nghỉ ngơi sớm ngày mai sẽ lên đường.

Nói rồi Hoàng Quang đạo nhân cáo từ ra về, Ưu Phàm và Lệ Giang tiễn ông ta ra khỏi hậu sơn.

Sáng hôm sau, Triều Phong và Băng Diễm đã đến trước cổng ngôi nhà trúc. Ưu Phàm và Lệ Giang cũng đã chuẩn bị sẵn hành trang. Bốn người chào hỏi qua loa rồi lên đường. Ưu Phàm bước ra khỏi cánh cổng lớn của Nhạc Dương môn, chàng nghĩ đến thân phận mình trước đây và bây giờ đã khác nhau một trời một vực. Nắng sớm chiếu nghiêng nghiêng trên núi cao. Hoa rừng thơm ngát, bốn người nhằm hướng Tuyết Sơn ngự khí bay đi. Chẳng bao lâu đã đến chân núi Tuyết Sơn. Trước mặt bốn người là một dãy núi hùng vĩ. Trên đỉnh sơn phong, tuyết trắng bao phủ. Vách núi dựng đứng không có đường lên. Phía dưới chân núi có một thôn trang nhỏ. Trời bắt đầu tối, khí hậu ở đây lạnh lẽo vô cùng. Bốn người đi vào trong thôn. Trên đường không một ánh đèn, tuyết trắng giăng phủ khắp nơi. Khí hậu ở đây tuy lạnh nhưng mùi tanh nồng bốc lên xộc vào mũi khiến cho hai cô gái nôn ọe. Ưu Phàm cầm chắc đốc kiếm còn Triều Phong cũng rút ngân bút và thiết thư đeo trên vai xuống đề phòng sau trước. Lệ Giang và Băng Diễm cũng dần ổn định lại. Bỗng sương mù bao phủ gió cát nổi lên như cuồng phong. Tầm nhìn bị che mất. Bốn người nắm chặt lấy tay nhau. Ưu Phàm cảm thấy một luồng lực đạo cực mạnh đánh thẳng về phía bốn người. Chàng chỉ kịp kéo Lệ Giang về phía sau lưng chàng. Luồng lực đạo chia cắt bốn người về hai phía. Triều Phong và Băng Diễm một phía, Ưu Phàm và Lệ Giang một phía. Gạch ngói bay bay tung tóe, đường thôn lõm xuống một rãnh sâu. Ưu Phàm thét lên trong sương:

- Triều Phong cẩn thận.

Lệ Giang vẫn nép sau lưng chàng, Ưu Phàm quay lại bảo nàng:

- Chúng ta lên.

Đoạn hai người tuốt kiếm cùng vụt lên không. "Ngũ lôi hóa cực, tru tiên diệt ma. Sát". Những luồng lôi điện liên tiếp đánh vào trong sương mù. Giây lát, sương mù tan đi để lộ một cái bóng đen lênh khênh như cự mộc. Trên ngọn cây cự mộc ấy có hai đốm sáng xanh ma mị to cỡ chiếc đèn lồng. Một đoạn đuôi của nó vắt ngang giữa đường thôn. Bốn người đồng thanh la hoảng:

- Xà tinh.

Cả Ưu Phàm và Lệ Giang đều phi kiếm về phía cự xà. Hai tay của mỗi người đánh ra hai luồng lôi điện. "Bình", một thanh âm như phân kim đoạn thạch lảnh lảnh trong đêm. Kế đó hai thanh kiếm bị gãy làm nhiều mảnh bao gồm cả thanh cổ kiếm của Tĩnh Không. Ưu Phàm và Lệ Giang bị hất ngược trở lại. Một dòng hắc huyết đen ngòm chảy ra. Con cự xà rú lên một tiếng như cuồng phong bạo vũ. Nó vụt bay vào vách núi Tuyết Sơn rồi biến mất.

Bốn người nhìn thấy một ánh sáng leo lét ở cuối đường. Mệt mỏi cả ngày, họ hi vọng tìm được nhà dân. Cả bốn người đi đến nơi, thì ra là một cái giếng cổ, trong lòng giếng lấp lánh ánh sáng. Ưu Phàm liền chặt vài cây gỗ dựng thành một cái chòi nhỏ để ngồi nghỉ. Bốn người liền lấy lương khô ra ăn. Băng Diễm nói:

- Ta thấy vậy đi. Ưu Phàm sư huynh đã mệt cả ngày lại vừa hao tổn tu vi, Lệ Giang là nha đầu của huynh nên chăm sóc cho huynh mới phải. Chi bằng ngày mai hai người hãy ở lại đây nghỉ ngơi để ta và Triều Phong đi tìm Phàm Giang động. Có gì ta sẽ báo lại. Mọi người nghĩ sao?

Lệ Giang vừa định nói thì Ưu Phàm đã ngăn nàng lại. Chàng quay sang nói với Triều Phong:

- Được, dù sao ta và Lệ Giang cũng đã không còn vũ khí. Triều Phong, chăm sóc tốt cho sư muội ta.

Sáng hôm sau, khi đống lửa ban đêm đã tàn lụi, Ưu Phàm mới thức dậy. Triều Phong và Băng Diễm đã rời đi từ lâu. Lệ Giang vẫn thiêm thiếp ngủ trên vai chàng. Đôi mắt nàng nhắm khẽ yên bình trong mộng cảnh. Đôi má nàng phơn phớt hồng, mấy sợi tóc ép chặt xuống trán. Ưu Phàm nhè nhẹ đưa tay vuốt tóc nàng. Cô nương tốt như vậy, bao năm nay đã cùng chàng trải qua bao gian khổ. Chàng nhìn nàng mỉm cười lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Bỗng Lệ Giang thức dậy mở bừng mắt nhìn chàng. Bốn mắt nhìn nhau. Chàng thấy hương thơm thoang thoảng không biết từ tóc hay hơi thở của nàng. Một phút im lặng, hai người đồng loạt quay đi. Một lúc sau, Lệ Giang mới lên tiếng:

- Phàm ca sao chúng ta không đi cùng họ?

- Cô không thấy cái thôn này rất đáng nghi sao?

Ưu Phàm vừa nói dứt câu thì phía ngoài lều, thanh âm đã ồn ã vang lên. Chàng liền ngó ra ngoài thì thấy thôn dân đã trở lại cuộc sống bình thường. Vẻ quỷ dị đêm qua cũng biến mất. Chàng liền cùng Lệ Giang bước ra. Tuy nhiên, thôn dân coi hai người như không tồn tại. Tuyệt nhiên, không ai lại gần miệng giếng. Chàng liền tiến lại hỏi một cậu bé đang chơi gần đó:

- Tiểu huynh đệ, đây là thôn nào?

Đột nhiên, nó sợ hãi lùi lại rồi bỏ chạy mất dạng. Đám thôn dân gần đó cũng không khác gì. Sau cùng, chỉ còn trơ lại một ông lão. Ưu Phàm và Lệ Giang tiến lại gần. Ông lão không đợi hai người lên tiếng đã nói:

- Mời hai vị về nhà tôi nói chuyện.

Ưu Phàm và Lệ Giang theo ông ta về nhà. Đó là một ngôi nhà nhỏ nằm ngay gần miệng giếng. Ưu Phàm không chờ đợi được nữa liền hỏi:

- Lão bá, đây là nơi nào? Mọi người ở đây lại tỏ ra kì dị như vậy?

Ông lão bình hòa đáp:

- Ta đã đưa hai người về đây lý nào lại không giải quyết được khúc mắc trong lòng hai người. Đây là thôn Vong Ưu nằm dưới chân Tuyết Sơn. Gần đây, có độc long hoành hành giết người vô số. Người dân vì vậy mà đêm nào cũng sợ hãi. Hay người ở gần Hội Quang tỉnh. Giếng này có liên quan đến Phàm Giang động nơi độc long trú ẩn nên dân chúng mới sợ hãi.

Ưu Phàm khẽ "ồ" lên một tiếng rồi nói:

- Phàm Giang động, xin lão bá hãy cho biết nơi này ở đâu?

- Cái đó cũng không khó. Đúng giờ ngọ ngày mai, khi mặt trời chiếu vào lòng giếng Hội Quang, sẽ hắt ra một tia sáng. Tia sang đó sẽ hắt đến thẳng cửa động, trong vòng một canh giờ sau đó, cự xa sẽ khong xuất hiện. Có điều động này không chỉ có độc long ẩn thân mà còn ở trên lưng chừng vách núi, nguy hiểm vô cùng. Ta khuyên hai người nên sớm rời khỏi đây.

Ưu Phàm và Lệ Giang cảm ơn ông lão. Hai người để lại chút bạc rồi trở về bên miệng giếng Hội Quang. Chàng liền đốt một quả pháo hiệu gọi Băng Diễm và Triều Phong trở lại. Chừng nửa canh giờ sau thì hai người về tới. Ưu Phàm liền thuật lại cho hai người nghe câu chuyện của ông lão trong thôn. Bốn người quyết định chờ thêm một tối, đến giờ ngọ hôm sau xem kết quả ra sao. Ưu Phàm và Lệ Giang muốn chọn một thứ binh khí vừa tay mà không có.

Đúng giờ chính ngọ hôm sau, mặt trời chiếu thẳng vào giữa lòng giếng Hội Quang. Như một phép lạ, lòng giếng phản chiếu một tia sáng lên vách Tuyết Sơn. Tuyết lở ầm ầm. Bốn người ngự khí bay lên thẳng trên chỗ tia sáng chiếu vào. Lát sau, quả nhiên một cửa động mở ra. Bốn người tiến vào động. Lòng động toàn là hồng thạch như một kỳ quan của tự nhiên. Ánh sáng chiếu lên soi rõ mọi vật. Đi thêm một đoạn, cửa động bị chắn bởi một bức tượng con cự xà cực lớn không sao lay chuyển. Nếu phá bức tượng này, chắc chắn lối đi vào động sẽ bị lấp mất. Ưu Phàm nhìn kĩ con cự xà, nó có một vết lõm trước ngực. Chàng liền lấy miếng huyền thiết ấn vào vết lõm quả nhiên vừa in. Con cự xà từ từ hóa thành cát vụn. Giây lát, trước mặt bốn người mở ra một sảnh đường cực lớn. Chỗ con cự xà vừa rồi xuất hiện hai thanh kiếm. Một thanh hắc kiếm nắm kiếm uốn lượn như đuôi rắn, đốc kiếm như một con rắn há miệng nuốt lấy lưỡi kiếm. Lưỡi kiếm dày dặn cứng chắc lạ thường. Thân kiếm đề hai chử "Hắc Huyễn". Một thanh hồng kiếm lấp lánh bạch quang. Đốc kiếm và nắm kiếm trang trí hình chim hạc. Trên thân đề "Hồng Quang". Triều Phong và Băng Diễm không sao rút được. Bỗng phía trong sảnh đường xuất hiện kim quang. Ánh vàng lấp lánh hiện ra dòng chữ "Bảo vật Kiếm tông, tặng kẻ hữu duyên". Ưu Phàm liền cười nhìn Triều Phong và Băng Diễm nói:

- Pháp bảo nhận chủ. Hai người cũng không dùng kiếm để ta thử xem sao.

Đoạn nàng quay ra gọi Lệ Giang:

- Lệ Giang, cô lại đây.

- Phàm ca, muội được không?

Ưu Phàm nhìn nàng gật đầu. Thật nhẹ nhàng, từ tay mỗi người có một luồng lôi điện truyền ra, chàng rút được thanh Hắc Huyễn còn nàng rút được thanh Hồng Quang. Vừa lúc đó, bốn đạo kim quang từ trong động nhắm thẳng bốn người mà bay tới. Sơn động rung lắc như sắp sụp. Dường như trong bốn đạo kim quan kia là vật gì. Cả bốn người đều thuận tay bắt lấy rồi vội vảng ra khỏi động. Họ vừa ra khỏi thì cửa động bị lấp kín. Cùng lúc đó, những thanh âm lạ vang lên ở phía thôn Vong Ưu.

Bạn đang đọc Thiên Cực Kinh sáng tác bởi DạBằng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DạBằng
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.