Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhật ký Đặng Diệu Hà (1)

Tiểu thuyết gốc · 1133 chữ

Tôi là Cẩu Tạp Chủng. Không, hiện tại tôi tên là Đặng Diệu Hà mới đúng.

Từ khi tôi có được nhận thức đến nay thì tôi đã luôn sống trong "nhà của tôi" ở trong phòng chứa củi. Ngôi nhà đó có hơi nhỏ một chút, chỉ lớn hơn người của tôi, nhưng tôi rất thích nằm ở trong ngôi nhà đó. Tiểu Bạch gọi nhà tôi là cái cũi và có vẻ rất ghét nó, nhưng đối với tôi đó là nơi tôi có thể ngủ ngon sau mỗi ngày làm việc. Bởi vì tôi biết bản thân mình sẽ không bị đánh khi nằm bên trong đó, nó là thứ duy nhất giúp tôi được an toàn, ít nhất là trước khi tiểu Bạch xuất hiện.

Công việc của tôi thường bắt đầu từ khi bầu trời bắt đầu sáng lên một chút, một người sẽ đến mở cũi rồi lôi tôi đi làm việc. Công việc của tôi thường là giặt quần áo, dọn dẹp, chặt củi, quét sân. Lượng công việc tôi phải làm mỗi ngày là rất nhiều, đôi khi có những hạ nhân khác còn dồn việc của họ cho tôi làm.

Mỗi khi tôi làm không hết việc thì họ đều chửi rủa tôi, dùng roi da đánh tôi khiến tôi rất đau đớn. Tuy nhiên, nỗi đau đớn bọn họ gây ra hoàn toàn không thể so sánh được với việc tôi bị đánh vào cuối tuần.

Cứ mỗi ngày cuối tuần, tôi đều được mang đến chỗ đình viện của Văn tam tiểu thư. Tam tiểu thư thường đánh tôi bằng gậy, tiểu thư vừa đánh vừa mắng chửi cha mẹ tôi bằng những lời lẽ vô cùng đáng sợ. Mặc dù lúc đó tôi không biết cha mẹ tôi là ai, nhưng mỗi khi tam tiểu thư mắng chửi bọn họ thì tôi lại cảm thấy ngực mình nhói lên.

Tôi tự hỏi, nếu cha mẹ tôi còn sống, liệu họ có yêu thương tôi giống như những vị thiếu gia trong phủ hay không. Hoặc ít nhất là giống như con của mấy hạ nhân trong phủ được cha mẹ mua quần áo mới vào dịp tết, được tặng kẹo, được ôm ấp vào lòng.

Đương nhiên tôi cũng không ngốc. Qua những lời mắng chửi của tam tiểu thư cùng những gì mà tôi nghe lỏm từ những cuộc nói chuyện phiếm của hạ nhân khác, tôi hiểu được rằng tất cả mội người trong phủ đều ghét bỏ tôi. Hiểu được rằng sớm hay muộn rồi sẽ có một ngày tôi sẽ bị hành hạ đến chết.

Nói thật thì lúc đó tôi đã sẵn sàng cho cái chết rồi. Tôi nghĩ rằng có lẽ khi chết đi, tôi sẽ không còn bị đánh nữa. Tiểu Bạch đã rất tức giận với suy nghĩ đó của tôi, bắt tôi hứa không được nghĩ như thế nữa. Khuôn mặt tức giận của tiểu Bạch lúc đó trông rất đáng yêu nên tôi đã ngả vờ suy nghĩ một lúc lâu thì mới đồng ý hứa - Hì Hì.

Trước khi kết bạn với tiểu Bạch khoảng một tuần, đột nhiên số lần tôi bị đánh tăng lên. Lúc đầu tôi không rõ nguyên nhân, nhưng mà có vẻ họ định cho tôi ký Tiên khế. Tiên khế nghe những hạ nhân khác nói là khế ước giúp nhân loại kết bạn với yêu thú.

Đây là một việc tốt đối với tôi. Tôi từ trước đến nay đều không có bạn, trong phủ không đứa trẻ nào dám làm bạn với tôi. Bọn họ hoặc là khinh thường tôi, hoặc là tránh xa tôi, cho nên việc có một người bạn làm tôi rất là chờ mong.

Tuy vậy, việc có lợi đối với tôi thì đều khiến cho tam tiểu thư không thích. Vì vậy nên số lần tôi bị đánh những ngày này mới tăng lên. Tôi bắt đầu bị bỏ đói nhiều ngày, bị cạo trọc, tam phu nhân chán dùng gậy đánh tôi nên bắt đầu lấy dao ra cứa lên người tôi, ngay cả "ngôi nhà" luôn bảo vệ cho giấc ngủ tôi thì giờ cũng không thể bảo vệ tôi được.

Đến khi tôi gặp tiểu Bạch thì lúc đó đầu óc tôi đã trở nên mơ hồ. Tôi cảm giác lúc đó cái chết đã đến rất gần tôi rồi, tôi có thể loáng thoáng nhìn thấy hình bóng của 2 người một nam một nữ đứng trước một căn nhà trong rừng. Họ đang vẫy tay gọi tôi đến gần. Hình dáng bọn họ giống hệt như cha mẹ mà tôi vẫn thường mơ thấy trong lúc ngủ.

Ngay khi tôi đến gần thì cảnh tượng đột nhiên thay đổi. Cánh rừng bỗng héo tàn vặn vẹo thành hình dáng vô cùng đáng sợ, căn nhà phía sau trở nên cũ kĩ, đổ nát, còn cha mẹ tôi thì biến mất. Tôi vội chạy vào trong nhà để tìm kiếm bọn họ nhưng không thấy.

Tôi thầm nhủ, chẳng lẽ ngay cả cha mẹ tôi cũng không cần tôi nữa hay sao? Chẳng lẽ trên đời này không ai cần đến mình? Không ai yêu thương mình?

Tôi khóc rống lên. Kể cả khi phải làm việc nặng nhọc, kể cả khi bị những người khác ép làm việc của họ, kể cả khi bị mắng chửi, bị đánh, bị bỏ đói thì tôi đều không bao giờ khóc. Bởi vì tôi biết rằng dù mình có khóc thì cũng không có tác dụng gì.

Nhưng khi nhận ra rằng trên đời này không có ai cần tôi, không ai yêu tôi, không ai quan tâm đến tôi nữa. Có chăng cũng chỉ có sự căm ghét mà thôi, thì lúc này tôi mới thật sự khóc lên. Tôi tự thấy bản thân sinh ra trong cô độc rồi cùng chết trong cô độc, cuộc đời tôi hiện không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa.

Trong lúc tôi đang tuyệt vọng nhất này thì tiểu Bạch xuất hiện. Nó nói nó cần tôi, quan tâm tôi và hứa sẽ bảo vệ tôi cả đời. Những lời nói mà tôi chưa bao giờ được nghe từ khi được sinh ra đến giờ.

Tôi ôm chặt nó vào lòng, Thật ấm áp - Tôi nói. Sự ấm áp này giống như những gì tôi cảm nhận trong những giấc mơ, khi tôi được cha mẹ tôi ôm vào lòng, đây không phải sự ấm áp của tình bạn, mà là sự ấm áp chỉ gia đình mới có được.

Và vào giây phút ôm tiểu Bạch vào lòng đó, tôi nhận ra rằng mình sẽ vĩnh viễn không thể rời xa tiểu Bạch được nữa.

Bạn đang đọc Thiên Cẩu sáng tác bởi Amae94
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Amae94
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.