Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mr. Gero

Tiểu thuyết gốc · 2080 chữ

Sau khi xử lí xong chuyện ở thành phố, Trần Dương không con e ngại gì lấy ra thảm thần bay đi.

Lần này hắn bay thẳng về phía Tây, đây chính là nơi có viên Ngọc Rồng gần nhất.

Hiện tại hắn đã có trong tay được ba viên, cũng không sợ bị người khác cướp mất. Nếu có kẻ nhận biết được Ngọc Rồng thì hắn càng vui mừng, điều đó sẽ giúp hắn đỡ được một phen công sức.

Còn về làm sao để có được sao? Tất nhiên là cướp rồi!

Tuy vậy trên rađa những viên Ngọc Rồng mỗi viên một nơi chưa hề có dấu hiệu di chuyển qua, chứng tỏ còn chưa có người động tay động chân.

Nhưng do nhận thức được hoàn cảnh của bản thân nên Trần Dương cũng không chủ quan. Hắn đổi từ trong hệ thống một tấm mặt nạ da người đeo vào. Chiếc mặt nạ này đeo lên bám sát vào da mặt cho dù gặp nước cũng không bị bong ra, bộ dáng mà hắn chọn là của một trung niên chất phác, cho dù là đám người của tổ chức đứng trước mặt cũng không thể nhận ra.

Trần Dương là người không thích phiền phức, cho dù đám ruồi muỗi kia không hề làm gì được hắn nhưng chung quy rất vướng viu, trong thời gian ngắn hắn phải hoạt động rất nhiều, khả năng cao cũng sẽ xuất hiện trong mắt người khác, bớt đi một việc là an nhàn một việc.

Viên Ngọc Rồng thứ tư nằm ở trong một khu rừng cạnh thành phố.

Xuyên qua làn mây, băng qua rất nhiều núi sông, Trần Dương cuối cùng đã đến được phạm vi của Ngọc Rồng, hắn đang muốn lao thẳng băng qua khu rừng thì ánh mắt vô tình liếc xuống dưới, chỉ thấy bên dưới một gốc cây to lơn có một đám người đang cắm trại, vốn không để ý muốn quay người rời đi nhưng huy hiệu trên áo của đám người đó lại khiến hắn dừng lại.

Đoàn người đi bên dưới gồm 30 người, ở giữa là một đám người trẻ tuổi ăn mặc giản dị, xung quanh có hơn 20 tên đại hán mặt mày hung dữ vây quanh bảo vệ, nhưng điểm chung ở đám người này chính là trên quần áo đều có mọt cái ruy băng màu đỏ ghi hai chữ R.

RR? Red Ribbon?

Tại sao bọn chúng lại ở đây? Không lẽ bọn chúng cũng có được tung tích của Ngọc Rồng?

Sự xuất hiện của đám người này khiến hắn ngạc nhiên vô cùng, Rồng Thần đã rất lâu rồi chưa xuất thế, đám người kia phải không biết gì về nó mới đúng, nhưng tại sao chúng lại xuất hiện ở phụ cận nơi này, hay là ở đây còn có thứ gì khác?

Trần Dương đăm chiêu suy nghĩ qua một hồi không hề đoán được chuyện gì, vì vậy hắn liền hạ thấp độ cao nhảy xuống một cành cây được lá bao phủ cách đấy không xa, đổi trong hệ thống một ít thiết bị dùng để nghe lén cuộc nói chuyện của bọn họ.

...

"Đoàn trưởng, thức ăn xong rồi, mọi người nghỉ ngơi vào ăn đi!"

Một thiếu nữ trẻ trung đi ra từ trong túp lều to nhất, trên tay còn bưng theo rất nhiều chén đũa, vẫy tay với đám cảnh vệ hô lên.

Mấy tên đại hán gật đầu thu dọn lại đồ đạc rồi đi vào.

Người ngoài nhìn vào thì chỉ nghĩ rằng đám người này đi ra ngoại ô tổ chức căm trại, nhưng nếu biết được trên người mỗi tên đều có súng thì liền không nghĩ như vậy.

"Khụ khụ!"

Một lão nhân từ trong lều bước ra, tuy vẻ ngoài chỉ có hơn 60 tuổi nhưng cơ thể tiều tụy, một tay phải chống gậy, tay kia thì được người khác dìu dắt.

"Mr, Gero!"

Trần Dương từ xa nhìn lại thầm giật mình, tuy lão già này so với nguyên thời không rất khác biệt nhưng vừa nhìn qua Trần Dương liền có thể chắc chắn người này chính là cha đẻ của đám robot sinh học khủng khiếp sau này.

Có điều từ bộ dáng hiện tại xem ra lão còn chưa tự biến mình thành máy móc, đây là lão đang do dự chưa dứt hay không thể làm được?

Số phận của kẻ này bi ai vô cùng, tuy sở hữu trí tuệ thiên tài, khả năng sáng tạo vượt thời đại nhưng lại ham hố quá, vừa mới xuất hiện đã bị Z Fighters chặn giết đánh cho tơi tả, cuối cùng chết trên tay chính những phát minh của mình.

Thành tựu của Gero cũng không nhỏ một chút nào, là kẻ đầu tiên sống trong trạng thái máy móc, điều này một mặt nào đó có thể coi là bất tử, là mục đích phấn đấu của toàn nhân loại. Không những thế còn tạo ra được thực thể mạnh ngang ngửa thậm chí là vượt qua đám người Saiyan. Nếu lão ta có thể sống lâu hơn một chút cộng thêm việc bỏ đi suy nghĩ thống trị thế giới của mình thì văn minh nhân loại đã có thể tiến bộ vượt bậc.

Nhưng xem xét kĩ càng từ thực lực của Red Ribbon hiện tại thì thời điểm mà Gero nắm bắt được công nghệ kia còn chưa đến, nếu không một Son Goku nhỏ bé cũng không thể quậy phá tưng bừng ở tổng bộ của họ được, chỉ sợ lúc đó Son Goku vừa mới xuất hiện đã bị đánh thành bánh thịt.

"Hiện tại ta có nên tiếp xúc với lão ta không đây?" Trần Dương trong lòng đắn đo phân tích lợi hại.

Mọi sự can thiệp của người ngoài sẽ dẫn đến nhưng phát sinh không lường trước được, Trần Dương không tính thay đổi cốt truyện mà chính là muốn nắm bắt nó.

Nhưng cuối cùng lợi ích to lớn cũng khiến hắn động tâm, hắn đã quyết định, công nghệ sinh hóa kia nhất định phải về tay.

...

Đám người bên dưới quây quần bên dưới, cả đám vây quanh một nổi lẩu lớn đặt ở giữa, không khí náo nhiệt vô cùng.

"A, kia là cái gì vậy?"

Một người trong nhóm đột nhiên chỉ lên trời.

Cả nhóm liền ngửa cổ nhìn lên, bên trên đầu họ một tấm thảm nhỏ vàng ố không biết đã treo lơ lửng tử lúc nào, mọi người liền bất ngờ lùi lại, mấy tên đại hán vội vàng cầm súng chỉ về phía tấm thảm, chỉ cần có dị thường lập tức ra tay.

Tấm thảm kia giống như không để ý đến uy hiếp của họ từ từ hạ xuống, đến khi nó chỉ còn cách mặt đất tầm hai ba mét mọi người liền nhìn thấy bên trên còn có một người trung niên đang ngồi, mà người này không ai khác chính là Trần Dương, cả đám vội vàng xì xào bàn tán.

"Này, phía trên có người kìa!"

"A, hán đang ngồi trên tấm thảm đó sao, con người làm sao có thể làm vậy được cơ chứ!"

"Đây là thần linh sao?"

Đủ tiếng bàn tán xôn xao, Trần Dương không hề để tâm, đến khi thảm chạm mặt đất hắn liền mở mắt, hắng giọng nói: "Các ngươi chính là người của Red Ribbon sao?"

Đám cảnh vệ lập tức đề cao cảnh giác, nhưng bọn họ thủy chung không hề nổ súng, tất cả đều cảm nhận được một cỗ uy áp vô hình phát ra từ trên người trước mặt, một ý nghĩ hoang đường chợt nảy ra trong đầu, chỉ cần họ dám nổ súng thì chắc chắn sẽ chết.

"Đúng vậy, không biết cậu đến đây có mục đích gì?"

Gero đi ra từ đám người, chăm chú quan sát Trần Dương, hai mắt đục ngầu tỏa sáng nhìn chằm chằm vào thảm thần dưới chân hắn.

"Ta muốn hợp tác với các ngươi, ta có thể đem đến sự bảo hộ tuyệt đối cho các ngươi, nhưng đổi lại ta muốn được gia nhập vào trong tổ chức của các ngươi."

Trần Dương đứng dậy phủi phủi ống quần, đưa tay ra biểu thị thành ý.

"Mọi chuyện đều có thể bàn bạc, mời cậu đí theo tôi vào trong. Các ngươi mau hạ hết súng xuống, người đến không hề có ý xấu, hiện tại ta cũng cậu ấy cần nói chuyện một chút, ngay lập tức bảo vệ cho ta."

Lão Gero vươn tay đáp lễ đồng thời quay mặt quát với đám người, tiếp đến lão liền dẫn đường cho Trần Dương tiến vào trong túp lều to nhất.

Bên trong đặt đầy thiết bị hiện đại, cả hai ngồi xuống chiếc ghế gần đó, Trần Dưỡng cũng hứng thú quan sát xung quanh, xem ra lão già này đến đây cũng không phải không có mục đích nha.

"Ta tên là Gero, không biết lần này cậu đến đây làm gì? Tại sao cậu lại biết tung tích của bọn ta mà đến đây? Có phải trong tổ chức có người thông báo ra ngoài không?"

Gero trước hết phá tan sự yên tĩnh lên tiếng chào hỏi nhưng đồng thời cũng là truy hỏi.

"Ta nói mình vô tình đến đây lão có tin không" Trần Dương thầm mắng trong lòng, ngoài miệng nói: "Tôi chẳng qua là vô tình đi qua, mục đích cũng là trong khu rừng này, rất có thể chúng ta cùng có chung mục đích, hợp lại hành động sẽ thuận tiện hơn nhiều. Tôi tên là Trần Dương, không phải là người của thế lực nào cả, nếu tôi nói mục đích mình gia nhập là để mua vui thì ông có tin không?"

Tất nhiên là không rồi! Gero khuôn mặt ngạc nhiên, bất quá nhanh chóng trở nên vui mừng: "Tôi chấp nhận đề nghị của cậu, nhưng với điều kiện là cậu phải đưa cho tôi tấm thảm kia. Nếu được thì cậu chính là người của tổ chức, tôi có đủ quyền hạn để giới thiệu cậu gia nhập."

"Được thôi"

Trần Dương ném viên Capsule chứa thảm thần cho lão, dù sao người cũng không chạy được, xong việc nó lại trở về với hắn, cho dù Gero có mười cái mạng cũng không thể cầm nó chạy thoát khỏi hắn, đưa ra cũng chỉ để mua chút lòng tin thôi.

"Chúc mừng cậu đã gia nhập tổ chức."

Gero chụp lấy viên Capsule, sau khi kiểm tra thấy đồ vật đúng như hẹn ước mới lấy trong tay ra một cái ruy băng màu đỏ bảo Trần Dương đeo vào.

Lão không ngờ là Trần Dương lại có thể đồng ý nhanh như vậy, tuy mục đích của người người mờ ám đa phần không có ý đồ tốt lành gì nhưng bên ngoài vẫn còn rất nhiều người có thể nổ súng bất cứ lúc nào, lão cũng không phải sợ hãi vấn đề bị uy hiếp.

"Đã là người mình rồi, nói một chút về hành động lần này của đám người các ông đi."

Trần Dương thành công lấy được danh phận chính đáng, lúc này liền hỏi tới mục đích tiếp cận lần này.

"Ồ, được thôi. Cậu có biết về trận động đất 8,5 độ Richter vừa rồi không? Khu rừng này chính là tâm của vụ chấn động đó, sau trận động đất đó mặt đất đã bị tách đôi một khoảng lớn sâu đến vài chục mét vô tình để lộ ra một tàn tích sâu trong lòng đất. Theo tính toán thì niên đại cũng phải mấy trăm ngàn năm, là mấy trăm ngàn năn đấy, phát hiện này có thể thay đổi cả lịch sử đấy! Lần này chúng ta đến đây chính là để khai quật mẫu vật của nó đem về nghiên cứu, phát hiện này có thể khiến giới khoa học phải chấn động! ha ha..."

Gero hưng phấn cười lớn nói ra toàn bộ mục tiêu lần này.

-Tinh, hệ thống ban phát nhiệm vụ, khám phá phế tích chưa biết đến. Thành công ban thưởng 2000 điểm thưởng. Thất bại trừng phạt: Không.

...o0o...

Bạn đang đọc Hệ Thống Tại Thế Giới Dragon Ball sáng tác bởi ThánhThủThầnMa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThánhThủThầnMa
Thời gian
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.