Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sát thủ ám toán

Tiểu thuyết gốc · 2031 chữ

Trong một khu phố sầm uất náo nhiệt giữa lòng thành phố.

"Ông chủ, bán cho ta viên ngọc màu cam kia!"

Một thanh niên khoác trên mình bộ quần áo rộng thùng thình chỉ tay vào viên ngọc tỏa sáng lấp lánh trên kệ nói.

"Quý khách, thứ này chúng ta chỉ đem ra trưng bày chứ không bán, cậu cũng đừng ép tôi. Nơi đây chúng tôi cũng chỉ là tiệm làm ăn nhỏ thôi."

Ông chủ quầy hàng lưu niệm lau mồ hôi trên khuôn mặt mập mạp khó khăn giải thích.

Tuy vậy trong lòng tên gian thương lại mừng đến nở hoa. Vừa mới sáng ra đã gặp một nhìn qua rất có tiền gào thét chạy đến nói muốn viên ngọc mà hắn nhặt được trong bãi rác. Bản tính gian thương đã khiến hắn nhận ra viên ngọc tưởng chừng vô tích sự kia thật sự không tầm thường như vẻ ngoài của nó.

Vì thế lão định không bán mà muốn đem về nhờ người thẩm định một phen, nếu may mắn có thể kiếm được một bút tài phú không nhỏ, cái công việc này cũng có thể bỏ được rồi.

"Quý khách, viên ngọc này thực ra là thứ mà tổ tiên của ta để lại, thật sự không thể bán cho cậu?"

Viên ngọc màu cam càng nhìn càng cảm thấy thú vị, hiện tại hắn chỉ muốn đóng cửa ngay lập tức để nhờ người giám định nó, nhưng trước tiên phải đuổi tên thanh niên trước mặt rời đi đã.

"Thật không? Hay là ông chủ đi vào trong này với ta một lát, ta có thứ sẽ khiến ông động tâm!"

Thanh niên nhếch miệng cười, ánh mắt sắc bén, cho tay vào trong ngực bộ dáng thần bí nói.

Thanh niên có làn da vàng điển hình, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mái tóc cắt ngắn, mày nhọn như kiếm, tuy chỉ mang vẻ bình thường nhưng lại toát lên một cỗ khí chất hoàn toàn khác biệt với mọi người xung quanh.

Người này không ai khác chính là Trần Dương.

Sau khi sửa soạn hoàn tất, hắn liền bắt đầu công cuộc tìm kiếm Ngọc Rồng. Hắn đi theo rađa đến nơi có viên Ngọc Rồng gần nhất, lấy được nó trong một tổ chim ở ven biển rồi lại bay về phía lục địa.

Mà viên ngọc ở trên kệ hàng lưu niệm kia chính là viên thứ ba mà hắn tìm đến, để vào được thành phố cũng khiến hắn mất thời gian hai ngày làm giả một ít chứng nhận mới có thể đi vào, vốn còn tưởng viên thứ ba vào tay dễ dàng nhưng không ngờ tên thương nhân này rất có mắt nhìn đồ, thông qua thái độ của hắn đã nắm bắt được gì đó.

Tuy hắn ta không biết là gì nhưng nếu đã khiến Trần Dương cần gấp như vậy đã đủ nói lên giá trị của nó.

Mà Trần Dương cũng là do sơ sót của bản thân mới dẫn đến tình cảnh hiện tại, hắn... là đang bị người ta ép giá!

Tên chủ hàng thấy Trần Dương thần thần bí bí lòng tò mò trong phút chốc liền nổi lên, quan sát xung quanh thấy có rất nhiều người đang nhìn liền an tâm hắn không thể hại mình, lúc này mới vỗ ngực tiến đến, cơ thể nục nịch như một cục thịt khổng lồ che kín cả đôi chân, nhìn qua thật giống như lão đang lăn đến vậy.

"Ồ, ta đã nói là không bán, nhưng nếu quý khách có đồ vật muốn bán lại thì dễ rồi, mời đi vào trong này."

Trần Dương đắc ý mỉm cười, theo sự chỉ dẫn của tên gian thương đi vào căn phòng cạnh đó, bên trong chỉ có một bộ bàn ghế có vẻ dùng để nói chuyện, hắn ta ra hiệu cho Trần Dương rồi ngồi xuống.

"Không biết thứ cậu muốn cho ta xem là gì?"

"Ha ha, mong là không làm ông mù mắt."

Trần Dương giả vờ cho tay vào túi lấy đồ, nhưng thực ra là đang câu thông hệ thống, khi rút tay ra đã nắm chặt vật trong tay.

"Thứ gì vậy?" Tên gian thương mập mạp hô hấp có chút dồn dập gặng hỏi.

Trần Dương từ chối cho ý kiến, bàn tay khẽ mở. Lòng bàn tay không biết từ lúc nào đã có một viên đá trong suốt, đánh bóng góc cạnh tỉ mỉ, từng mặt từng mặt lóng lánh quang mang.

Kim cương! Trên đời lại vẫn còn tồn tại một viên kim cương to như vậy!

"Ta xxx!" Tên thương nhân suýt nữa vì thế mà ngã ngửa, thân hình đồ sộ vội vàng nhào lên muốn cầm nó vào trong lòng bàn tay nhưng đã bị Trần Dương cản lại.

"Ta không muốn bán, ta muốn dùng nó để đổi lấy viên ngọc ngoài kia!"

Trần Dương từ tốn nói, hừ, cho ngươi mù mắt chó.

"Ha ha, mọi chuyện dễ bàn, mọi chuyện dễ bàn."

Ánh mắt tên thương nhân nóng rực dán chặt vào viên kim cương trong tay Trần Dương, hiện tại hắn cảm giác giống như là đang mơ vậy, ngày hôm nay chính là ngày đổi vận của ta rồi sao, chỉ cần có được viên kim cương kia ta chắc chắn sẽ trở thành một người giàu có, từ kích thước kia ước chừng gài trị phải không thể đo đếm nổi, hơn nửa gia công tỉ mỉ như vậy giá trị càng tăng lên mấy lần.

Vài phút sau, Trần Dương cầm theo Ngọc Rồng đi ra ngoài, trước khi đi còn được chính tên thương nhân đưa tiễn tận tình như cha mẹ.

Hiện tại hắn đã có trong tay viên 5 sao, 6 sao, cùng viên 1 sao vừa lấy được.

Còn về viên kim cương kia sao, Trần Dương chỉ cần dùng một điểm có thể lấy về cả đống, hăn nhận ra nếu muốn tự do hành động thì tiền là không thể thiếu, vì vậy đã chuẩn bị không ít phòng trường hợp bất trắc, mà mấy cái giấy chứng nhận công dân cũng là do mấy viên kim cương này mới có thể về tay.

Hắn không muốn mang trên mình nhiều phiền phức, an ổn được chút nào thì hay chút đấy.

Hiện tại hắn đang nằm ở phía Đông Bắc, còn chưa rời khỏi quá xa địa phần của Thượng Đế, Trần Dương mở máy dò, chỉnh lý một chút xác định vị trí của viên tiếp theo.

"Ồ, không ngờ lại xa như vậy, ít nhất cũng phải đến cả mấy ngàn dặm đi!"

Đi vào trong một ngõ tối, Trần Dương vốn định lấy thảm thần ra tiếp tục truy tìm viên tiếp theo thì đột nhiên phát hiện được điều gì đó không đúng.

Đường phố mới phút trước còn òn ào náo nhiệt như vậy mà không biết từ lúc nào đã vắng tanh không một bóng người, thậm chí một chiếc xe cũng không có, cảnh vật yên tĩnh đến lạ thường.

Nhìn quanh không có uy hiếp gì, Trần Dương cũng lười quản, đang định bước lên tẩm thảm thì từ phía xa chợt truyền đến một tiếng xé gió, hắn nhẹ nhàng nghiêng người ra phía sau, chỉ thấy nơi hắn vừa đứng đã bị tạc thành một lỗ nhỏ.

"Súng ngắm sao?"

Trần Dương ánh mắt phát lạnh, hướng về phía dãy nhà nơi viên đạn bay tới, chỉ thấy nơi đó một bóng đen đang từ từ lui đi, có vẻ người bên trên thấy một kích không thành công liền muốn chạy trốn.

"Muốn chạy?"

Trần Dương hiên tại đã có thể nhìn rõ cả đường đạn, thậm chí là tay không bắt đạn đối với hắn cũng không có gì là khó khăn.

Hiện tại có kẻ muốn giết mình, hai bên lại không thù không oán, hắn làm sao có thể tha cho kẻ đó sống sót rời đi.

Trần Dương cất thảm thần, mượn địa hình xung quanh nhảy lên nóc nhà mà tên kia vừa đứng, bất một cái đã nhảy cao đến cả chục mét, chỉ một ba giây sau hắn đã xuất hiện bên trên, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa liền thấy một người đang vội vã chạy xuống, hắn không nói hai lời liền hưởng thẳng đầu ngón tay về phía tên kia.

"Pằng!"

Từ trên đầu ngón tay một viên năng lượng nhỏ bằng đầu đạn phá không bay ra, tốc độ so ra không kém gì súng đạn bình thường, chỉ một giây sau đã xuất hiện sau lưng tên kia không chậm đi chút nào xuyên qua vị trí trái tim của hắn, tên kia thân thể liền ngã xuống, hai mắt mở lớn chết không nhắm mắt.

Chiêu này do hắn tự tạo nên, chỉ cần ấp súc năng lượng tại một điểm đến cực đại, sau đó bắn ra, uy lực trong thười gian ngắn bùng nổ đủ sức hủy diệt mọi thứ cản đường. Đây cũng chính là hắn tham khảo chiêu Kamehameha trong nguyên thời không để sáng tạo.

Trần Dương tiến lại gần lật cái thi thể lên, tên ám sát hắn là một trung niên có vẻ già dặn, nhưng xem từ những vết thương trên mặt thì chắc đã trải qua nhiêu cuộc chiến.

Người đã chết, hắn cũng lười quản, vốn định xoay người đi nhưng một chiếc bảng điện tử trong người tên sát thủ bị hắn nhấc lên mà rơi xuống, Trần Dương hứng thú cần lên quan sát, ngay tức thì thần thái ung dung trên khuôn mặt biến mất, thứ trên tấm bảng khiến hắn nhíu mày thật sâu.

"Tên mục tiêu: Số 22. Xuất thân: Phản đồ của tổ chức T. Giá truy nã: 100 triệu Zenni."

Bên trên thậm chí còn kèm theo cả ảnh của hắn.

Tổ chức T, các ngươi còn chưa buông bỏ sao, thật là cảm thấy cuộc sống quá yên bình rồi sao?

Trần Dương nghiến răng kèn kẹt, tổ chức không ngờ lại phát lệnh truy nã hắn trên toàn thế giới, với mức treo thưởng kia thì không khó hiểu khi có người dám ra tay với hắn, tổ chức không hề cung cấp thông tin về mục tiêu chính là để đám người này không biết đường mà lao vào như thiêu thân.

Tổ chức đem hắn đi nghiên cứu, hắn lại hủy đi căn cứ của bọn họ, theo Trần Dương thì mọi chuyện đã kết thúc, hắn cũng lười so đo tính toán với đám người này, nhưng đám người này lại cứ như giòi trong xương đeo bám hắn mọi nơi khiến hắn khó chịu vô cùng.

Nếu là hắn của trước kia thì chắc chắn sẽ cảm thấy vì chuyện này mà đau đầu.

Nhưng, hiện tại hắn đã có đủ thực lực để quàn quét hết thảy, tổ chức T, các ngươi chờ đó, sẽ rất nhanh thôi ta sẽ nhổ tận gốc các ngươi!

Từ sự xuất hiện của tên sát thủ này mà suy ra, tổ chức chỉ sợ đã đem hình ảnh của hắn phơi bày trong thế giới ngầm rồi, nếu không bọn chúng không thể tìm ra hắn nhanh như vậy, dù sao hắn cũng chỉ mới vào thành phố được 1 ngày đã có người vì tiền mà muốn mạng hắn.

Cái giá treo thưởng cũng nói lên rất nhiều điều, nếu không may thậm chí có thể mời đến cả tôn đại thần trong giới sát thủ TaoPaiPai, Trần DƯơng cũng không chắc hiện tại mình có thể đấu lại tên đấy được không.

Chiêu "Nhất Dương Chỉ" thành danh của lão ta mạnh mẽ vô cùng, huống hồ một thân công lực không hề kém cạnh với đám người Quy lão.

Kệ đi, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu, việc quan trong là phải nhanh chóng thu thập đủ Ngọc Rồng mới được!

...o0o...

Bạn đang đọc Hệ Thống Tại Thế Giới Dragon Ball sáng tác bởi ThánhThủThầnMa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThánhThủThầnMa
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.