Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2293 chữ

Hai tiếng trôi qua, trên đầu ông Quyết dần dần bốc lên khói trắng, hơi nước trong không khí bị nội lực của ông đốt nóng thành cột khí thẳng tắp trên đỉnh đầu ông. Nội lực của ông Quyết không ngừng cuồn cuộn truyền sang người Tài tu bổ các kinh mạch mà đã bị Tống Điền chấn nát. Thêm hơn hai tiếng nữa ông Quyết mới chữa trị xong cho cháu mình. Ông Quyết gọi người làm trong nhà thay đồ, tẩy rửa cho Tài, còn ông thì sang phòng khác để ngồi vận công hồi phục lại nguyên khí.

Đến sáng hôm sau, các huyệt đạo trên người Tài tự động được giải, Tài từ từ tỉnh lại. Tài thấy quần áo trên người mình đã được thay đổi, vết máu và vết xước trên người cũng được rửa sạch thì hiểu anh ta đã được Hùng và Linh cứu thoát và hai anh em họ đưa anh ta về nhà ông Quyết. Tài đưa mắt nhìn ra ngoài thì thấy ông mình đang luyện công trên sân, anh ta bèn đứng dậy đi ra.

Ông Quyết biết Tài đã tỉnh lại khi ông nghe tiếng sột soạt bên trong nhà. Ông vừa tiếp tục đánh quyền vừa hỏi Tài:

- Cháu đã dậy rồi à? Cháu cảm thấy trong người sao rồi?

Tài trả lời:

- Dạ về thể lực thì cháu cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ là... chỉ là...

Ông Quyết hỏi lại:

- Chỉ là kinh mạch trên hai tay đã bị chấn nát, không thể tiếp tục sử dụng võ công nữa đúng không?

- Dạ vâng, xin lỗi ông, cháu vô dụng quá.

Tối qua dù bản thân bị Tống Điền đánh ngất nhưng trước đó Tài vẫn nhận biết được gã đó đã đánh nát kinh mạch trên tay mình. Sau đó Hùng và Linh đưa Tài về nên ông Quyết biết được tình hình cũng không phải điều bất ngờ với Tài.

Ông Quyết đánh xong một bộ quyền pháp thì dừng lại không luyện công nữa mà quay sang nói với Tài:

- Chuyện này không thể trách cháu được, kẻ địch quá lợi hại.

Tài là người thông minh, anh ta phát hiện ông nội biết tin mình bị phế võ công mà vẫn có thái độ bình thản như thế thì thật không bình thường. Anh ta ngầm vận nội công lên hai tay, cảm giác chân khí vẫn lưu chuyển bình thường dẫu khá chậm thì cực kỳ sửng sốt. Anh ta nhìn sang ông Quyết định nói gì đó, lại bắt gặp sắc mặt ông nội hơi nhợt nhạt thì dường như hiểu được chuyện. Ông Quyết đã ngót nghét gần trăm tuổi nhưng ngày thường nhờ vào nội công thâm hậu của mình nên ông luôn trẻ khỏe hơn độ tuổi bản thân ông rất nhiều; suốt mấy tiếng đồng hồ liên tục vận công trị thương cho Tài hồi tối qua đã khiến ông Quyết tiêu hao rất nhiều nguyên khí, vẻ ngoài ông Quyết như trở về đúng tuổi của nó

Tài không cầm được nước mắt:

- Cám ơn ông nội đã cứu cháu, ông nội, cháu xin lỗi vì đã khiến ông vất vả đến vậy, cháu...

Ông Quyết đưa tay ra ngăn lời Tài:

- Cháu không cần phải như thế đâu, cháu là cháu của ông nên đây là việc ông phải làm. Công lực của ông chỉ cần chăm chỉ tu luyện thì có thể hồi phục trở lại chứ kinh mạch của cháu mà không chữa trị kịp thời thì chắc chắn sẽ tàn phế suốt đời.

- Ông...

Ông Quyết cười bảo:

- Thôi lau nước mắt đi, đến tuổi này mà còn khóc lóc, đàn ông gì mà... À phải, một tháng tới đây cháu hạn chế vận công để các kinh mạch của cháu hồi phục hoàn toàn, ông sẽ cho người âm thầm bảo vệ cháu.

Tài nói:

- Dạ vâng, cháu sẽ làm theo ạ.

Tài vẫn chưa hết sửng sốt về ông nội anh ta, ngay đến cả việc gần như không thể như là khôi phục kinh mạch bị đứt trong một đêm mà ông vẫn làm được. Tài càng ngày càng không thể hình dung nổi ông nội của anh ta lợi hại đến mức nào nữa rồi. Ông Quyết không khỏi bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Tài, ông hiểu Tài đang nghĩ gì nên nói:

- Huyền Thiết Thần Công của gia tộc chúng ta là tuyệt học rất tinh vi, ảo diệu, nếu cháu muốn được như ông bây giờ thì cháu phải tự mình lĩnh ngộ lấy, ông không thể đứng ngoài mà giúp cháu được, cũng giống như ông ngày xưa vậy.

Bỗng ông Quyết thở dài:

- Thời đại của ông khác xa thời đại của các cháu hiện giờ. Cháu là kỳ tài luyện võ, tiếc là cháu lại phải gánh trọng trách lèo lái gia tộc nên thời gian tu tập võ công không có nhiều. Cháu nên nhớ rằng không thể làm tốt hai việc cùng một lúc, ở vị trí của cháu bây giờ, cháu phải xác định ưu tiên cái nào nhất.

Tài im lặng lắng nghe và suy ngẫm lời dạy bảo của ông nội. Bỗng có tiếng phụ nữ từ trong nhà vọng ra:

- Hai ông cháu đừng đứng ngoài đó nói chuyện nữa, vào nhà ăn sáng đi.

Ông Quyết đáp lại:

- Tôi vào ngay đây bà.

Ông quay sang nói với Tài:

- Những lời của ông ban nãy cháu cứ từ từ mà nghĩ, không cần suy tư như thế đâu... Nào, vào vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng với ông.

- Dạ vâng ạ.

Hai ông cháu ăn sáng xong thì ông Quyết vào trong nhà sửa soạn đồ đạc. Tài ngạc nhiên hỏi:

- Ơ ông chuẩn bị đi đâu ạ?

Ông Quyết đáp:

- Ừ, ông đi gặp một người bạn hỏi một số chuyện.

- Dạ vậy ông đi cẩn thận ạ.

- Ừ, cháu nhớ sang gặp hai anh em Hùng và Linh để cảm ơn hai đứa nó nhé.

- Dạ vâng.

- Cháu nghỉ ngơi đi.

Ông Quyết dặn dò Tài xong rồi lên xe ô tô chạy đến nhà một người bạn của ông, không ngờ đó lại là nhà bà Mai. Bà Mai cũng vừa kết thúc bữa ăn sáng, thấy ông Quyết qua nhà, bà không hề ngạc nhiên. Hai người chào buổi sáng đôi ba câu rồi bà Mai hỏi:

- Thằng bé nhà ông thế nào rồi?

Hùng và Linh hiển nhiên đã kể lại chuyện cho bà Mai nghe. Bà Mai đã hỏi vậy thì ông Quyết cũng không dấu giếm:

- Cám ơn bà đã quan tâm, thằng bé đã ổn rồi, Hùng và Linh có bị thương nặng không?

Bà Mai đáp:

- Hai đứa không có gì nghiêm trọng lắm, tôi hơi lo cho Tài nhưng thấy ông nói thằng bé ổn thì xem ra ông lại có đột phá lớn, à, có khi Huyền Thiết Thần Công của ông đã đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết rồi.

Ông Quyết không nói đến chuyện liên quan đến Huyền Thiết Thần Công mà đi thẳng vào mục đích đến nhà bà Mai hôm nay:

- Vì sao tôi đến đây thì chắc bà cũng đoán ra được, bà có thể nói cho tôi rõ về Thiên Sát Ma Chưởng không?

Bà Mai cũng không để ý đến thần sắc khác lạ thoáng xuất hiện trong mắt của ông Quyết, bà nói:

- Tôi đã từng giao đấu với kẻ biết Thiên Sát Ma Chưởng, nhưng đáng tiếc là tôi lại không rõ được nguồn gốc của nó cũng như kẻ sử dụng nó có lai lịch thế nào.

Bà Mai nhấp ngụm nước rồi nói tiếp:

- Chả là thế này, chừng sáu mươi bảy mươi năm trước tôi từng sang nước M, tôi đã gặp một người đàn ông châu Á ba mươi mấy tuổi, dựa theo những gì tôi biết được lúc đấy thì dường như ông ta là người nước X đến nước M để làm ăn. Tôi và ông ta có chút xích mích dẫn đến trận đánh rất dữ dội. Công lực tôi kém hơn nên yếu thế nên phải dùng đến tuyệt kỹ cứu mạng mà một người bạn truyền cho nên thoát được. Võ công kẻ địch sử dụng chính là Thiên Sát Ma Chưởng; về sau tôi cố tìm hiểu thông tin gã đó mà không thu được gì.

Ông Quyết nghe xong thì nói:

- Vậy theo lời bà nói thì kẻ tấn công Tài tối qua chỉ là truyền nhân của gã đánh với bà chứ gã đánh với bà chắc chắn giờ đã chết rồi. Chí ít là đệ tử đời thứ ba hoặc thứ tư chứ hai người này cách nhau hơn cả một thế kỷ cơ mà.

Bà Mai gật đầu:

- Phải, hơn nữa tôi còn phát hiện được một điều qua lời kể của Hùng và Linh, dường như kẻ tấn công cháu ông tối qua vẫn chỉ luyện được nửa bộ hay hai phần ba bộ Thiên Sát Ma Chưởng này thôi.

Từ lời của những người bà Mai quen biết thì bà biết được điều này, và tất nhiên bà không muốn nhắc đến cháu mình là ông Vinh và cả Nam với ông Quyết. Bọn lưu manh dường như là chỉ nhắm đến Nguyễn gia, Hùng, Linh hay Nam có thể là vô tình dính đến bọn chúng mà thôi.

Ông Quyết nghe vậy thì nói:

- Thế tôi tạm thời có thể yên tâm là hai đứa cháu của tôi không gây chuyện lớn, tôi sẽ cho người đi điều tra lai lịch của bọn này. Cám ơn bà đã giúp đỡ.

Bà Mai gật đầu:

- Không có gì đâu, chuyện này cũng gây ảnh hưởng đến Hùng và Linh nên tôi sẽ ra sức giúp đỡ ông.

Ông Quyết đứng dậy, nói:

- Tôi về đây, có tin gì thì tôi sẽ chuyển qua cho bà.

- Cám ơn, phiền ông ra ngoài xong thì khép cổng giúp tôi với, tôi còn chút việc bên trong không tiễn được.

- Đươc.

Bà Mai không tiễn ông Quyết đi mà vào trong dọn dẹp đồ đạc bên trong bếp. Bà không sợ trộm sẽ lợi dụng lúc bà sơ sẩy mà vào, như bà bây giờ thì trộm sợ bà thì đúng hơn.

Ông Quyết rời khỏi nhà bà Mai không bao lâu thì ông Dương, anh trai bà mở cổng đi vào. Bà Mai nói:

- Ô hay, sao hôm nay rảnh rỗi mà ông anh trai đến thăm em thế này?

Ông Dương trợn mắt lên:

- Anh đến rủ cô đi luyện công cùng không được à?

Bà Mai đùa giỡn:

- Có thật không đây? Hay đến vì chuyện của hai đứa nó?

Bà Mai vừa nói vừa ném một ly nước trên bàn về phía ông Dương. Ly nước bay đi bằng bặn, không văng ra ngoài dù chỉ một giọt nước nhỏ. Ông Dương cười đáp:

- Cô chào buổi sáng anh trai như thế này đấy à?

Trước nhu kình hồn hậu vô bì của bà Mai, ông Dương cũng đưa tay ra tiếp lấy dưới đế chiếc cốc, các ngón tay vẩy nhẹ một cái, chiếc ly xoay hai vòng rồi dừng lại, cũng không bắn ra ngoài giọt nước nào, sau đó ông mới từ từ uống cốc nước. Bà Mai thấy ông Dương thi triển chiêu thức thì ngạc nhiên:

- Ái chà, nhu kình cơ đấy? Không ngờ anh lại có thể luyện được đấy.

Ông Dương hừ một tiếng, tỏ vẻ tức giận:

- Cô đang nói móc anh đấy hử? Cô có đi luyện công với anh không nào?

Bà Mai cười cười:

- Đi chứ sao không? Đợi em đi lấy chìa khóa đã. Anh thích đi xe hay đi bộ?

- Đi bộ đi, để xem anh hay em ai khỏe hơn.

Bà Mai khóa cửa và cổng nhà lại rồi đi bộ cùng ông Dương đến nhà luyện công. Ông Dương nói:

- Lúc nãy anh có gặp ông Quyết trên đường, sắc mặt ông ta tuy đúng là hơi kém nhưng anh chẳng ngờ được ông ta có thể luyện Huyền Thiết Thần Công đến mức đó.

Bà Mai đáp:

- Anh cũng đã có được lĩnh ngộ lớn mà, đâu có kém gì ông ta.

- Nói là nói thế nhưng anh mới chỉ luyện được bước đầu mà thôi. Còn chuyện của Hùng và Linh thì sao? Em có toan tính gì không?

- Về cơ bản em đã xác định được lai lịch của kẻ tối qua, chỉ là em chưa hiểu vì sao bọn chúng lại đến đây? Quan trọng hơn là Nguyễn gia và thằng bé Nam tại sao lại liên quan đến bọn chúng?

- Bạch Hổ đến để bán sản phẩm bị cấm, về thằng bé, anh nghĩ nó chỉ vô tình dây vào bọn chúng thôi, còn về Nguyễn gia, anh không tin họ lại buôn bán những thứ đó đâu, ông Quyết mặc dù tính tình khó gần nhưng ông ta chắc chắn sẽ không bao giờ làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy, cứ nhìn cách ông ta phạt con trai mình khi phạm pháp, phế đi hơn mười năm công lực của con mình rồi buộc nó ra đầu thú. Xưa ông ta đã vậy thì con cháu ông ta sẽ không dám làm càn đâu. Vả lại, anh nghĩ bên hình cảnh tự có kế hoạch của họ rồi.

- Đành tới đâu hay tới đó vậy, em càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Bà Mai gật đầu đồng ý với những lời của anh trai bà.

Bạn đang đọc Thế Giới Ngầm của Ansu16
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ansu16
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.