Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2327 chữ

Beo vẫn lắc đầu:

- Ông chủ chúng tôi có cảm giác sẽ có chuyện bất thường nên quyết định lùi lại ngày giao dịch, hi vọng các vị chấp nhận.

Tống Điền thấy đối phương không chịu nhún nhường, hắn tức giận đến mức cả mặt đỏ bừng, tên Kim đường chủ thì đập tay mạnh lên thành ghế, quát:

- Các người nói hoãn là hoãn hả? Các người không vuốt mặt nể mũi đúng không?

Beo thở dài:

- Đây là lệnh của ông chủ, các vị cũng hiểu, chúng tôi chỉ là đàn em, không dám làm sai, nếu làm sai chúng tôi sẽ mất mạng.

Sắc mặt tên Kim đường chủ tối sầm lại, hắn rất muốn lao lên đấm một phát vào đối phương nhưng gã vẫn kìm nén được, hắn gằn giọng:

- Hừ, chúng tôi sẽ báo lại với bang chủ chúng tôi, các người sẽ phải trả giá.

Tống Điền cũng nói:

- Các người cứ liệu hồn đấy, Kim đường chủ, chúng ta đi thôi.

Beo đưa tay ra cửa:

- Cảm phiền không tiễn.

Hai gã đường chủ đứng dậy rời đi, trước khi đi bọn chúng còn đóng cửa sầm một cái thật mạnh. Bọn chúng đi về khách sạn bọn chúng thuê mà không thể nguôi cơn giận, gã Kim đường chủ còn liên tục văng tục chửi rủa tên Beo. Tên Tống Điền trợn mắt quay lại quát đám đàn em:

- Mẹ kiếp, bọn mày còn đứng đây làm gì, mau đi tìm cách giải quyết thằng ranh con đó cho tao.

Đám đàn em sợ tái mặt, nhanh chóng bỏ chạy khỏi phòng, nhưng lại rủa hai gã đường chủ: “Khốn kiếp, thua mất mặt lại giận cá chém thớt lên tao.”; có điều bọn đàn em tự biết bản thân không phải đối thủ của hai gã đường chủ nên không dám phát thành tiếng mà chỉ thầm rủa trong lòng. Bọn đàn em tản ra đi điều tra về Nam.

Một gã đàn em đi đến một chỗ tối om thì lôi điện thoại ra gọi cho ai đó bằng tiếng Anh:

- Alo, tôi có thông tin mới, vụ làm ăn của Hắc Báo và Bạch Hổ đã bị hoãn lại, chưa biết ngày nào sẽ bắt đầu lại.

Đầu bên kia ngạc nhiên hỏi lại cũng bằng tiếng Anh:

- Ơ tại sao hoãn?

Gã đàn em đáp lại:

- Là vì bọn Bạch Hổ vô tình gây sự với đại gia tộc ở đây nên phi vụ đã bị hoãn.

- Ra vậy, nếu có thông tin mới nữa thì báo lại cho chúng tôi.

- Tôi sẽ báo.

- Tốt, tôi cúp máy đây.

Cuộc gọi chỉ ra trong thoáng chốc, gã đàn em cất lại điện thoại vào túi. Gã đang định đi tiếp thì một luồng kình lực đánh vào gáy gã khiến gã ngất đi, sau đó giọng nói của Tống Điền vang lên:

- Quả nhiên như dự đoán, tên này là nội gián trong bang hội chúng ta.

Giọng của Kim đường chủ vang lên:

- Mang thằng này về cho bang chủ xử lý hay chúng ta xử luôn?

Tống Điền trả lời:

- Tốt nhất là mang về cho bang chủ.

Bỗng một giọng đàn ông vang lên trong bóng tối:

- Thế là tốt.

Beo đi tới đối diện Tống Điền nói:

- Phần của chúng tôi đã xong rồi, giờ đến phiên các vị đáp lại. Hi vọng các vị không làm tôi thất vọng.

Tống Điền đáp:

- Chúng tôi sẽ làm tốt hơn các người.

Beo gật đầu:

- Tôi chờ tin từ các vị.

Nói xong Beo quay người rời đi. Hóa ra cuộc cãi vã của hai bên lúc nãy chỉ là một vở kịch để hai gã đường chủ tìm ra tên nội gián trong bang hội của chúng, có điều hai băng đảng đang giao dịch cái gì mà tại sao Beo lại mất công hỗ trợ hai gã đường chủ truy tìm nội gián?

Kim đường chủ đợi cho Beo biến mất trong màn đêm thì mới quay sang nói với Tống đường chủ:

- Tống đường chủ, bây giờ đi thực hiện phi vụ với Hắc Báo, anh cứ trở về phòng trước nhé.

Tống Điền nói:

- Được, anh cứ đi làm nhiệm vụ bang chủ giao cho đi.

Kim đường chủ gọi thêm hai tên đàn em nữa nhanh chóng rời đi, còn Tống Điền thì trở về khách sạn. Tống Điền về phòng không bao lâu thì có một gã đàn em chạy vào phòng nói nhỏ với Tống Điền mấy câu gì đấy. Tống Điền gật đầu và vẫy tay bảo đàn em rời đi, sau đó gã mở chiếc vali của mình, lấy đồ đạc rời khỏi khách sạn. Tống Điền đi trên đường một lúc thì lấy dụng cụ che mặt lại rồi ẩn mình vào đêm tối. Gã thi triển khinh công đi vùn vụt trong bóng đêm không khác gì một hồn ma vất vưởng trên đường, nếu có ai thấy gã lúc nãy chắc chắn chết ngất luôn vì sợ hãi. Tống Điền chạy một hồi thì dừng lại trước một cây lớn, gã cầm một tảng đá rồi hít một hơi rồi nhún chân vọt lên thân cây ẩn nấp, gã đang đợi người nào đó sắp chạy qua đây.

Tống Điền đợi chừng vài phút xuất hiện một chiếc ô tô con cách chỗ gã chạy chừng mấy chục mét, đây chính là mục tiêu của gã. Khi ô tô sắp đến gần, Tống Điền vận kình ném tảng đá trong tay xuống cabin của xe. Chủ nhân chiếc xe cũng là một tay đáng gờm, người này dường như đã cảm nhận được nguy hiểm từ xa, lập tức nhấn phanh thật mạnh, tay phải người này giữ chặt vô lăng, tay trái chống trên ghế. Chiếc xe chịu nhiều áp lực từ mọi phương hướng, không bị lật mà rẽ đuôi vài vòng rồi dừng lại ngay trước vị trí tảng đá bay xuống nên chiếc xe không bị tổn hại gì.

Gã Tống Điền chẳng ngờ đối phương có thể tránh được tảng đá, gã bèn đánh chưởng từ trên cây xuống. Lần này thì chủ nhân chiếc xe không tránh đi đâu được, nghe bình một tiếng, cabin của xe con bị chưởng lực của Tống Điền đánh móp méo. Chủ nhân chiếc xe biết mình không thể trốn được nên mở cửa bước xuống, hai tay thủ sẵn đòn thế, trong lòng nghĩ: “Nếu không phải lần trước sau khi đánh nhau với Quang thì đã bị tổn hao nội lực ngiêm trọng thì tao không dễ bị mày ăn hiếp như đâu.”

Chủ nhân chiếc xe không ai khác mà chính là Tài. Hóa ra lần trước anh ta đã đập nhau với Quang một trận nên bị nội thương, về lại bị Tống Điền tập kích nên mới thất bại dễ dàng như thế (Q3 – Chương 21). Tối nay Tài muốn về nhà nhanh nên mới đi đường tắt, ngờ đâu lại tạo cơ hội cho Tống Điền ra tay. Tài đã nhận ra kẻ vừa đánh lén mình lại là gã ngày hôm đó, anh ta vận Huyền Thiết Thần Công toàn thân để đối phó với đối phương.

Tống Điền không nói không rằng vung chưởng đánh tới, Tài không chủ quan, dốc toàn lực đánh chường tấn công lại đối phương. Hôm nay Tài đã khỏi hoàn toàn nên uy lực chưởng pháp của anh ta mạnh hơn hẳn, điều này nằm ngoài dự tính của Tống Điền, dẫu vậy, Tài vẫn chưa phải là đối thủ của gã. Chiêu số chưởng pháp hai bên ngang tài ngang sức nhưng công lực của Tống Điền hơn hẳn Tài; cho nên đấu nhau được mươi phút thì Tài đã bị Tống Điền ép vào tình thế phải lúng túng chống đỡ, mặc dù có Huyền Thiết Thần Công hộ thể.

Bình bình liên tiếp hai tiếng, chưởng pháp của Tài bị Tống Điền dùng Thiên Sát Ma Chưởng đánh nát, sau đó ngực Tài bị trúng ba chưởng cực mạnh của Tống Điền. Tài hộc ra ngụm máu tươi, người bị Tống Điền đánh văng đi hơn hai mét. Tống Điền không để cho Tài có cơ hội trở mình, tức thì vọt đến đánh thêm một chưởng nữa.

Trong lúc Tài bất lực giương mắt nhìn đối phương đánh tới thì bất ngờ có tiếng hét vang lên rồi hai bóng người nhảy đến đánh chưởng vào Tống Điền. Tống Điền gầm lên giận dữ vì bị thọc gây bánh xe, song chưởng chuyển hướng đánh sang hai người vừa mới đến. Chưởng lực của hai người này mạnh không kém gì Tài, ba chưởng đụng nhau bật ra tiếng nổ vang, Tống Điền bị đẩy lùi về phía sau. Hai người nọ đứng chắn trước Tài để bảo vệ cho anh ta. Tống Điền thấy mặt hai người này thì nghiến răng kèn kẹt:

- Hừ hai đứa ranh con rảnh việc, tốt lắm, tối nay tao sẽ giết luôn cả ba đứa.

Tống Điền dùng tiếng Anh trả lời nên cả ba người đều hiểu. Tài chống tay đứng dậy nói:

- Cám ơn Hùng và Linh nhé.

Thì ra là hai anh em của Hoàng gia, dù chưa biết vì sao trùng hợp hai anh em Hùng và Linh lại đi qua đây nhưng rõ ràng tối nay Tài đã may mắn. Ba người trước giờ không ưa gì nhau nhưng đều hiểu nếu muốn toàn mạng rời khỏi đây thì chỉ còn cách cùng nhau đánh gục gã khốn trước mặt. Cả ba nhìn nhau ra hiệu rồi cùng lúc vọt lên tấn công Tống Điền hòng tiên hạ thủ vi cường.

Tống Điền tung chưởng đáp trả, nhưng gã nhanh chóng nhận ra võ công của Tài, Hùng và Linh lợi hại hơn gã hình dung, Thiên Sát Ma Chưởng của gã có ghê gớm đến thế nào thì vẫn không thể đương cự nổi hai tuyệt học của Hoàng gia và Nguyễn Gia. Gã nghĩ ra được độc kế, gã quát lớn một tiếng, hai tay đánh dạt sang hai bên đánh vào Hùng và Linh còn trước ngực thì gã dùng một thân công lực của mình hứng chưởng của Tài. Hùng và Linh bị chưởng của Tống Điền đánh văng đi, bản thân Tống Điền cũng bị Tài đánh cho hộc máu. Tống Điền cắn răng chịu đau, song chưởng lại vận mười phần công lực đánh ra một chiêu mạnh nhất trong Thiên Sát trực tiếp vào Tài.

Tài chẳng ngờ đối phương vẫn còn đủ sức đánh tiếp, anh ta không còn cách nào khác tiếp chưởng. Hùng và Linh cũng nhảy vào tiếp sức nhưng không còn kịp nữa, hai người nghe Tài hét thảm một tiếng, Tài bay ra ngoài hơn ba mét rồi ngất lịm đi, còn Tống Điền thì trúng phải chưởng của Hùng và Linh lùi về sau và hộc liền hai ngụm máu. Tống Điền thấy mục đích của mình đã đạt được, cũng tự biết bản thân đã bị chưởng lực của hai anh em Hùng và Linh đánh bị thương nặng, hắn chả dại gì ở lại mà đánh với hai anh em Hùng và Linh, gã cười lớn mấy tiếng rồi tung mình bỏ chạy.

Phía bên kia Hùng và Linh đều bị nội thương nên không dám đuổi theo vì sợ gã còn đồng bọn hỗ trợ. Cả hai chạy đến xem thương thế của Tài. Hùng thở dài:

- Cơ thể của Tài bị nội thương trầm trọng, Kinh mạch ở hai tay của anh ta cũng bị đánh nát rồi, dù công lực anh ta vẫn còn nhưng e rằng sau này không thể thi triển được nữa.

Linh nói:

- Chúng ta không nên để chuyện này lộ ra ngoài, em nghĩ tốt nhất đưa anh ấy về Nguyễn gia trước, mọi chuyện cứ để ông Quyết lo cho anh ta, chúng ta chỉ có thể giúp anh ta như vậy thôi.

Hùng gật đầu:

- Xe anh ta bị hỏng rồi, chúng ta đưa Tài lên xe mình để đưa Tài về Nguyễn gia.

Tài được hai anh em Hùng và Linh chở về nhà riêng của ông Quyết. Ông Quyết thấy tình trạng thê thảm của Tài thì kinh hãi, vội vàng hỏi Hùng. Hùng vừa dìu Tài nằm lên giường vừa kể lại chi tiết chuyện xảy ra tối nay. Ông Quyết nên biết hai anh em họ không có lý do gì để nói dối, vả lại thấy thấy thảm trạng của Hùng và Linh nên tin lời Hùng, ông không ngừng cảm ơn Hùng và Linh ra sức giúp đỡ. Hùng và Linh tự biết không nên ở đây lâu, hai anh em tạm biệt rồi rời khỏi nhà ông Quyết.

Ông Quyết kiểm tra tình trạng của Hùng một hồi, sau đó thở phào nhẹ nhõm:

- Cũng may còn cứu được.

Ông Quyết ngồi xuống giường, tay ông điểm lên người Tài một vài huyệt để anh ta không tỉnh lại giữa cuộc chữa trị, sau đó ông đặt một tay lên ngực Tài rồi vận Huyền Thiết Thần Công, một luồng kình lực hùng mạnh vô tỷ cuồn cuộn đổ sang người Tài.

Cách đây nửa năm, ông Quyết đã ngộ ra được cảnh giới mới của Huyền Thiết Thần Công, ông tự đặt tên cho nó là “Khởi Tử Hồi Sinh”. Tất nhiên cảnh giới này không thần thánh đến mức cứu người gần chết khi chỉ còn một hơi thở; nhưng có thể giúp ông Quyết tu bổ, khôi phục kinh mạch bị tổn thương trong người ông hay người khác. Đây là cảnh giới mà suốt gần hai trăm năm qua, ngoại trừ ông Quyết, không một ai từng tu tập Huyền Thiết Thần Công có thể lĩnh ngộ được.

Bạn đang đọc Thế Giới Ngầm của Ansu16
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ansu16
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.