Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1824 chữ

Tả Tinh Vũ hướng lên trên vung kiếm thành hình vòng cung, từ đông sang tây rồi chớp mắt lại chuyển hướng đi của mũi kiếm. Chỉ thấy trên không trung từng đạo lưu quang nhàn nhàn xuất hiện, hóa thành trăm vạn chiếc lông vũ của thanh tước đang bay múa theo từng đường kiếm của chủ nhân. Tả Tinh Vũ thu kiếm lại nháy mắt hỏi:

- Trúc động chủ không định ra tay ư.

- Không phải, hóa nguyên khí thành lông vũ là điều không thể nào, từ khí thông qua kiếm của ngươi đi ra một là mang hình thái một thanh kiếm, 2 là sẽ chẳng có hình dạng gì. Chứ đâu có như thế này, với cấp bậc hiện tại của ngươi thì điều đó là không thể xảy ra.

Tả Tinh Vũ kinh ngạc nói:

- Sư phụ chưa từng dạy ta điều này, ông ấy thực là một người keo kiệt, rất đa tạ tiên sinh đã chỉ giáo.

Diệu Cơ Hồng nói tiếp:

- Từ đó có thể thấy rằng công pháp mà ngươi đang tu luyện có mang hơi hướng của cả ba thứ là khí, kiếm, và nguyên thần. Bất quá nguyên thần thể vừa rồi không phải bản mệnh, mà là mượn nhờ. Nó có thể mạnh nhưng lại không ổn định và còn tiềm ẩn nguy cơ. Ta khuyên ngươi công pháp này ở đâu thì mau vứt về chỗ cũ, tuổi ngươi còn trẻ không hiểu chuyện ta sẽ bỏ qua cho. Nhưng nếu để người khác biết được ắt hẳn sẽ không may mắn như vậy.

Tả Tinh Vũ hoảng sợ vội vàng nói:

- Hiện đang ở trong đầu ta tiên sinh có cách nào lấy ra được không.

Diệu Cơ Hồng tức giận lật tay gõ cho hắn một kiếm:

- Trong đầu ngươi thì tự mình đi mà lấy, phiền gì đến ta, vả lại ta còn chưa nói xong, ngươi dám nhảy vào chen ngang. Có bản lĩnh như vậy thế thì tự đi mà giải quyết, lão phu xin hết cách.

Nói rồi hóa thành luồng gió phi xuống núi biệt tăm biệt tích.

Tả Tinh Vũ vội vàng đuổi theo chợt vấp phải hòn đá té xuống, hắn lồm cồm bò dậy tức giận gào lên:

- Ông trời ơi ông trời sao ông độc địa như vậy, triệt hết đường sống của tôi rồi. Rồi cứ thế mà khóc lóc ngay trước cửa thiên môn.

Tin tức nhanh chóng được truyền vào trong, rất nhiều luyện khí sĩ trẻ tuổi vì tò mò mà tới xem rất đông đúc, bọn họ chỉ thấy cái vị thiếu niên kia khóc rất thê thảm, chẳng khác gì trẻ con mới lên 3 vậy.

- Không được cười.

Một luyện khí sĩ trẻ tuổi rất đồng cảm nói:

- Vị huynh đệ đây là một người coi trọng nghĩa khí vì sự ra đi của bằng hữu mà tiếc thương vô tận chính là gương cho chúng ta noi theo.

Sau đó hắn liền ngẩng mặt lên mà gào thét, không biết kẻ giết người là ai thì liền quy chụp ngay cho ông trời, oán trời trách đất không có mắt, vô lương tâm. Trong phút chốc trước cửa đại môn, tiếng gào khóc càng ngày càng nhiều và vẫn đang tiếp tục lan rộng. Rất nhiều vị kiếm sư tới can ngăn, nhưng lực bất tòng tâm rồi cũng theo tiếng gọi từ đáy lòng mà gào lên, thóa mạ trời đất sao đời mình lại khổ như thế thật không công bằng. Tả Tinh Vũ vừa khóc vừa lấy khăn lau đi nước mắt, chỉ cảm thấy toàn thân cực kì sảng khoái. "Ài, khóc một trận nhẹ cả người, có chết đi chăng nữa thì cũng chẳng hối tiếc." Tả Tinh Vũ nhặt kiếm lên phủi qua loa, rồi trở gót hướng xuống núi mà đi. Bất quá nửa canh giờ sau từ vị trí đó nhìn lại, thì chỉ thấy hắn vội vàng quay lại sắc mặt rất ngưng trọng. "Ngoài ta ra thì vẫn còn Tường đạo hữu đang tu luyện loại ma công kia, hắn lại không may mắn có người chỉ điểm cho nên nhất định sẽ gặp nguy hiểm, ta phải mau mau báo cho y một tiếng, nói hết ra những lời của Trúc động chủ, họa chăng đi ngay bây giờ vẫn còn kịp.

Nghĩ rồi hắn liền bước vào thiên môn nhìn đông, ngó tây phân vân không biết nên chọn đường nào. Trong lúc đang rối bời thì một tia sáng roẹt qua, hắn vội vàng móc trong người ra một đồng tiền. "Không biết thì cứ dùng đến thứ này, sư phụ quả thực là chu đáo, mình cứ tung lên, mặt sấp thì đi bên trái còn nếu vào ngửa thì đành đi bên phải."

Chợt phía sau hắn có âm thanh trong trẻo vang lên:

- Vị sư huynh đang chơi trò gì vậy có thể cho tiểu muội chơi cùng không.

Tả Tinh Vũ giật mình vội vàng lấy tay che lên miếng đồng xu, giấu kĩ vào trong ngực. Nghĩ thầm:

- Thứ này quý giá bậc nào, là chính tay sư phụ đưa cho ta đâu thể tùy tiện giương bảo vật ra cho kẻ khác thấy được.

Hắn mắt điếc tai ngơ, cứ thế đi thẳng không có chủ đích cốt sao tránh thoát cặp mắt của cô nương vừa rồi.

- Sư huynh xin dừng bước, muội chỉ muốn xem một chút thôi, xem xong sẽ đi ngay.

Tả Tinh Vũ giả bộ như không nghe thấy vẫn nhắm mắt, bịt tai mà đi. Bất ngờ có tiếng khóc vang lên từ sau lưng hắn, Tả Tinh Vũ sắc mặt trắng bệch vội vàng quay người rung dọng nói:

- Được rồi muội muốn chơi thì ta cho muội chơi đâu cần phải loạn hết lên như vậy. Cô nương kia nín khóc, mặt mày lại trở nên dạng dỡ cười nói:

- Có như vậy huynh mới chịu quay người, ca ca ta cũng y như sư huynh vậy.

- Vị ca ca này cũng thật xui xẻo được một cô em gái phiền phức như muội. Chợt sắc mặt Tả Tinh Vũ biến đổi, chỉ thấy trên khuôn mặt thiếu nữ đang tươi cười lại đọng mấy giọt lệ long lanh, tuy vui mà vẫn vương vấn một nét buồn.

- Ca ca không còn thương ta nữa mà đuổi ta đi mất rồi.

Tả Tinh Vũ nghĩ thầm phải lắm, cô ả nhiều chuyện này thì nên sớm đuổi đi tránh cho lại gây thêm phiền toái. Trong đầu thì nghĩ vậy nhưng ngoài miệng thì hắn lại tức giận gằn lên:

- Kẻ đó thật đúng là không có mắt, có một hảo muội muội xinh đẹp như hoa như ngọc thế này mà lại nỡ lòng nào ruồng bỏ. Y quả thực không còn tình người.

- Ca ca rất tốt, nhưng lúc đó ta lỡ tay làm rách mất một mảng của sơn hà thủy ngư đồ, nên mới thành ra như vậy.

- Phải lắm, phải lắm.

- Huynh cũng nghĩ thế ư.

Thiếu nữ cúi đầu không kìm được mà khe khẽ nấc lên, khóe mắt đỏ hoe như sắp khóc. Tả Tinh Vũ đằng hắng một tiếng nghĩ thầm trong lòng, xư phụ từng nói qua cách trị trẻ con khi ăn vạ, đó là thêm mắm dặm muối thật nhiều, phải tỏ ra cứng rắn sẽ không dễ dàng bị trúng kế của cái đám tiểu yêu đó. Không biết có thể theo đó mà đối phó với cô ả này không. Ờ ừm phải thử thì may ra mới biết được.

- E hèm, muội nghe đây này đối với một người cuồng tranh đến quên ăn quên ngủ, thì chừng nào chưa nhìn ra được bí mật trong tranh, cảm thụ được toàn bộ những họa tiết trong đó. Nghệ thuật trong đó ta cũng không dám nói xuông, bất quá cứ coi như có chút hiểu biết. Thì hắn ắt sẽ coi nó như tâm của mình, tâm mất thì thân tử đạo tiêu. Muội lại làm rách một đường trên đó, là nơi dễ bị tổn thương nhất, trên cơ thể. Hắn không giết người để báo thù cho bức họa thì cũng đã là nể nang em gái của mình lắm rồi. Hư, còn hơi đâu mà yêu với chả thương. Mình làm thì mình chịu cớ gì mà ở đó khóc lóc, thật là một tiểu cô nương ngang ngược hết chỗ nói, sau này có thể gả đi đâu được chứ.

Tả Tinh Vũ rất tự tin nghĩ thầm, như vậy chắc là ổn rồi. Chưa từng có đứa nào nghe xong 3 câu của ta mà vẫn tiếp tục khóc. Sau đó hắn chăm chú nhìn vào biểu cảm trên khuôn mặt của tiểu cô nương 16-17 tuổi kia. Thì đồng tử lập tức co rút lại, thiếu nữ khuôn mặt đỏ bừng nước mắt giàn rụa chảy ra, thân thể không ngừng giật lên mấy cái rồi ngất đi. Sự tình đi quá đà khiến cho cao thủ ứng biến như hắn cũng có chút trở tay không kịp. Tả Tinh Vũ vội vàng đưa tay đỡ lấy cỗ thân thể mềm mại của thiếu nữ. Rất bất đắc dĩ nhìn xung quanh.

- Giết người đoạt xác, mau đi báo cho mấy vị thái sư phụ biết để bọn họ còn đuổi cái tên ác tặc kia xuống núi. Từ nay về sau cấm cửa không cho hắn bước chân vào Thiên Môn.

- Các vị Hãy nghe ta giải thích...

- Đừng để bị hắn mê hoặc mau bịt tai lại.

Thế là xung quanh đám luyện khí sĩ nhao nhao thò tay vào ngực lấy ra 2 núm bông nho nhỏ bịt vào lỗ tai của chính mình. Tả Tinh Vũ cứng họng nhìn một màn này, hắn vội vàng bỏ thiếu nữ xuống rồi phi người định chạy đi nào ngờ tứ phía đã bị bao vây, không còn đường lui. Rất nhanh vòng tròn xáo động 1 chút bất thình lình lộ ra một cái khe hở. Tả Tinh Vũ cả mừng dốc toàn lực bình sinh cố gắng chạy chui qua cái khe đó. Nào ngờ vừa mới thoát khỏi vòng vây chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì liền bị trúng một trưởng cơ thể không tự chủ mà bay thẳng về phía sau rơi xuống đúng chỗ của thiếu nữ đang nằm. Có tác động mạnh từ ngoại lực, cô nương kia liền mở mắt kinh ngạc nhìn Tả Tinh Vũ đang đè lên người mình. Khẽ nhìn xung quanh bất giác đỏ mặt, rồi lại một lần nữa ngất đi.

- 2 ngươi đứng dậy theo ta tới giới luật viện, không cần giả vờ nữa. Chỗ này cũng không còn chuyện của các người mau giải tán hết đi.

Bạn đang đọc Thất Thải Thiên Kiếm sáng tác bởi vyesuki1s
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vyesuki1s
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.