Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1477 chữ

Ở bên kia Vương Hữu Đạo đã bị đánh cho tay chân luống cuống, thập phần hung hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể bị chém trúng. Hắn vội vàng hét lên, các vị, huynh đệ bọn ta đã kiệt sức sắp không trụ được nữa rồi. Lâm Vũ giật mình vội vàng nhặt lấy mảnh kiếm đã bị đánh gẫy, ghép vào nửa còn lại nhưng không được tay hắn nâng đỡ liền trượt ra thẳng tắp rơi xuống đất. Bất đắc dĩ lắc đầu, ngắn đi một phần là hung thêm nửa phần, cũng không phải là không có chỗ tốt, chúng ta mau đi thôi.

- Được.

Bọn họ lại nhao nhao xông vào dòng chiến. Du Tú Chân vẫn đang điên cuồng tung ra chiêu thức, kiếm trong tay hắn uốn lượn như linh xà càng ngày càng loạn. Có đám người Lâm Vũ hỗ trợ tình thế trước mắt đang dần chuyển biến, bất quá bọn họ lại không dám thi triển sát chiêu sợ làm tổn thương đến thân thể Du Tú Chân. Vương Hữu Đạo quay sang Lôi Liệt thăm dò hỏi:

- Hiền đệ có cao kiến gì không. Lôi Liệt lắc đầu:

- Đệ cũng bó tay, chỉ biết đánh tới khi kiệt sức.

Lâm Vũ gật đầu trước mắt thì chỉ là vấn đề thời gian, chúng ta cứ tiếp tục duy trì như vậy, tin rằng sức một người cũng không thể duy trì được bao lâu.

Nào ngờ Du Tú Chân càng đánh càng hăng không những không mệt đi mà nội lực đột nhiên tăng vọt, đánh cho đám người kia muốn phát điên lên. Vương Hữu Đạo sắc mặt đen lại muốn thối lui nhưng, cứ bị kiếm của Du Tú Chân quấn lấy không sao thoát được. Hắn vội vàng quay sang hỏi:

- Thế này, thế này là sao. Vũ Lâm mịt mờ đáp cứ chờ thêm chút nữa, ta nghĩ sẽ không lâu đâu.

Vương Hữu Đạo cắn răng lén thi triển ra một sát chiêu của mình, ý định lấy công làm thủ ép Du Tú Chân lui bước. Chợt đồng tử của hắn co rút lại muốn thu chiêu nhưng đã chậm, chỉ thấy 6 thanh kiếm đồng thời hướng phía Du Tú Chân phi tới. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà không ngờ bọn cũng lén xử ra độc chiêu của bản thân. Ai nấy đều mở tròn đôi mắt ra mà nhìn, trong lòng không khỏi giấy lên sự bi thương bất tận đối với vị tiểu huynh đệ trước mắt này. Đây là ý trời ư, nếu vậy thì ông trời cũng thực không có mắt, lại để cho chính tay mình giết đi một vị thiếu niên anh khí như vậy. Trong phút chốc ánh mắt của bọn họ lại một lần nữa co lại, rất không tin vào bản thân, không thể tin được vào những gì đang diễn ra ngay phía trước mình. Chỉ thấy từng đợt nguyên khí xuất ra hóa thành trăm sợi tơ nhỏ, cuốn lấy 6 thanh kiếm mà không ngừng bay lên tạo thành một cột sáng xông thẳng lên trời gây ra trấn động không hề nhỏ. Trong thoáng chốc lôi đình cuồn cuộn vang lên, phong vân nổi khắp bốn phương. Tất cả những kiếm giả trẻ tuổi đều hiếu kì mà nhìn cái cột sáng đang treo trên đỉnh của bầu trời. Bọn họ không tự chủ mà sinh ra 1 loại cảm giác kì diệu trong lòng cảm thụ lấy khoảnh khắc kia, mọi bế tắc trong kiếm thuật bấy lâu cứ như vậy được đả thông. Thứ còn thiếu duy nhất chính là công pháp luyện khí, mà Thần Kiếm Môn chính là đại thánh địa không thiếu gì những loại công pháp bá đạo tuyệt luân, được xưng tụng là thần công cái thế đỉnh đỉnh đại danh trên mảnh trời Đông Thiên.

Vào lúc này trước tòa thiên môn thứ nhất, tất cả các luyện khí sĩ đang run sợ mà ngước nhìn lên cái cột sáng kia, tất cả tâm trí đang nhao nhao dồn về phía đó không thèm để ý xung quanh hiện đang có một kẻ nghênh ngang bước đến, hắn không coi ai ra gì, mà bọn họ cũng không chú ý đến hắn. Kẻ được nhắc đến ở đây không ai khác chính là cẩm bào trung niên, y xoay kiếm lập tức ánh mắt của những luyện khí sĩ liền chuyển qua, chỉ cảm thấy tim của bản thân giật thóp lên suýt nữa thì nhảy ra ngoài. Từ trên người cẩm bào trung niên, từng đợt nguyên khí bốc lên hóa thành tia, phóng ra bốn phương tám hướng với chu vi hơn trăm dặm. Vô tình đã bao phủ lấy hơn trăm luyện khí sĩ với số mệnh không quá may mắn. Bọn họ trong lòng hoảng sợ chỉ cảm thấy, xung quanh có hàng ngàn, hàng vạn thanh kiếm đang trực chỉ về phía mình. Không cẩn thận mà lỡ tay đụng vào thì ắt sẽ phải bị cắt ra thành trăm mảnh, chết không toàn thây. Trung niên cẩm bào nhếch mép:

- Chỉ là một đám kiến hôi thế mà làm lão phu tức muốn chết. Hôm nay lão phu để các ngươi cảm nhận lấy sự tuyệt vọng, sự yếu kém của chính mình, cho các ngươi biết thế nào là địa ngục của thế gian.

- Thượng tiên ta với ngươi không thù không oán, ngươi hà cớ gì mà lại ra tay độc ác như vậy, lý lẽ ở đâu, lý lẽ ở đâu.

Cẩm bào trung niên không đáp, khẽ ngẩng đầu nhìn lên cửa đại môn to lớn cao cao tại thượng của Thần Kiếm Môn. Y từ từ rút kiếm trong tay chĩa thẳng lên, khí tức bá đạo đột nhiên bộc phát ra dồn nén vào một chiêu vừa rồi. Chỉ thấy một đạo kiếm quang phá thể mà ra, phóng thẳng vào thiên môn nó đi tới đâu, cung điện đổ sập tới đó từng tòa kiến trúc nguy nga trong phút chốc bị trấn cho nát bấy trong thời gian ngắn khó lòng xây dựng lại. Bất quá đạo kiếm phóng tới tòa đại điện cuối cùng thì liền ngừng lại không thể đi tiếp. Trung niên cẩm bào thu kiếm.

- Thần Kiếm Môn cũng chỉ có hư danh.

Y quay người định bước, thì đằng sau lưng chợt có âm thanh băng lãnh phát ra.

- Đứng lại, cuối cùng cũng tìm được ngươi.

Cẩm bào trung niên sởn gai ốc vội vàng quay người lại đưa kiếm lên trước ngực. Nhưng phía trước lại không thấy có một bóng người nào, từng cái thân thể của đám luyện khí sĩ nằm đó không nhúc nhích lấy một cái, hiển nhiên là đã không còn sống nữa.

- Diệu Cơ Hồng xem ra ngươi đã quên chuyện năm xưa rồi.

- Tà ma ngoại đạo chết cũng đáng lắm, hiện tại ngươi chỉ là một cái ý thức, thực lực đáng bao nhiêu.

Ý thức, tiếng cười ma mị chợt vang lên, chẳng phải ta đã có thân thể rồi sao, ngươi nhìn đi cỗ thân thể này cũng khá được đó chứ. Từ trong đám xác chết, bất ngờ chồm dậy một người sống. Đồng tử của Diệu Cơ Hồng liền co rút lại tức giận quát:

- Tả tiểu tử ngươi chán sống rồi, đến lão phu mà ngươi cũng dám bỡn cợt như vậy, ngươi cứ đứng đó đừng hòng chạy. Người kia tên là Tả Tinh Vũ, hắn cười nói:

- Trúc Động chủ không sợ trời, không sợ đất thế mà hôm nay cũng bị ta dọa cho suýt nữa thì tè ra quần, kkk, chuyện này mà đồn ra ngoài thì còn gì là thanh danh của cửu động đệ nhất kiếm nữa.

- Tả Tinh Vũ sư phụ ngươi lại dung túng cho ngươi, không quản thúc nổi vậy thì để ta dạy dỗ hộ cho.

Diệu Cơ Hồng liền bước tới vung tay liên tiếp 3 cái, cả 3 lần đều trượt. Y nghĩ thầm từ khi nào mà kiếm pháp của ngọc lão đệ lại đột nhiên tăng mạnh như vậy, hay là hắn đang che giấu lén dạy cho đệ tử rồi đợi đến lúc giao thủ với ta sẽ xuất kì bất ý mà tung chiêu, kết quả thế nào thì thật là khó nói. Thế thì ta phải nương tay cho đệ tử của y, cố gắng xem qua một lượt các chiêu các thức. Hắn vừa nghĩ tới đây thì đã nghe Tả Tinh Vũ quát xem đây, cường thiên phong vũ. Diệu Cơ Hồng cả mừng thật đúng ý ta, đỡ phải tốn công kích cái tên tiểu tử gian xảo này.

Bạn đang đọc Thất Thải Thiên Kiếm sáng tác bởi vyesuki1s
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vyesuki1s
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.