Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở rộng

Tiểu thuyết gốc · 1747 chữ

Nhìn thấy đánh hăng vậy, Trường Không cũng bớt lo cho Tráng Tâm. Đột nhiên, một tên nữa lại bị loại khỏi vòng vây, bị ném một phát tới chỗ hắn. Nhưng hắn hơi ngiêng người đi một chút rồi nói:

- Lần sau ngươi còn nhắm ngu vậy nữa, lão tử cho ngươi 3 tháng không lết đít ra khỏi giường được.

Hắn sợ khiếp vía, gãi gãi cái đầu rồi định đánh nốt lên kia nhưng lại bị Trường Không ngăn lại:

- Đánh vậy đủ rồi, bảo tên còn lại mau thu đống này rồi cút về nơi hắn tới.

Tráng Tâm nghe vậy, cũng trừng mắt một cái, sát khí tỏa ra lạnh cả sống lưng tên tiểu tốt kia, dọa:

- Mang theo hai cái xác này về nói với đôi cẩu nam nữ đó, nêua muốn diệt Tráng Tâm ta, thì tự lết đít đến mà làm.

Tên còn lại mặt mày méo xệch, biến sắc, khiếp quá hắn.... ra một bãi, lênh láng, nồng nặc mùi amoniac.

Thấy hắn chết lặng ở đấy, Tráng Tâm bèn tiến lại, xách cổ áo hắn, lần lượt dùng lực thật mạnh ném về phía nơi ở của đôi cẩu nam nữ kia.

Bọn chúng đang thưởng trà cùng tên thành chủ của Nam Chí Bảo Châu, bóng dáng ba tên kia bay tới, nhận ra có kẻ đang bay tới đây, Khách Ly-cẩu nam, tay nắm lại.

Một tấm màn mỏng hiện ra, trông có vẻ rất dễ đứt, nhưng nó lại cực kì dẻo dai. Ba tên kia vừa đáp xuống, lại bị hắn dùng tấm lưới ấy bồi thêm một phát rơi xuống cái sân ngay phía đối diện nơi bọn họ đang ngồi thưởng trà.

Khách Ly tức giận mím môi lại, tay nắm chặt. Hắn thầm cảm ơn vì vị thành chủ của.... này lại không để ý. Mặc Chi- cẩu nữ, nhìn thấy vậy, nắm lấy tay hắn, đưa ám hiệu tới Khách Ly. Khách Ly chợt tỉnh, nhớ ra hiện tại mình đang làm gì. Sau cái đánh thức ấy, thần sắc hắn trở lại, không còn um ám như ban nãy. Đành uống trà xomg với vị khách quan trọng này rồi bàn tính sau vậy.

Hết tiệc, Khách Ly cùng với Mặc Chi vào một căn phòng kín, Khách Ly mở màn trước:

- Tên phế vật ấy không ngờ lại có thể hồi phục được lực lượng. Muội nghĩ làm sao mới có thể giết chết được hắn đây. Thật là sống dai như đỉa.

Mặc Chi suy nghĩ một lát rồi nói:

- Tên ấy, thiếp không nghĩ hắn có bản lĩnh này, vì muội hiểu hắn hơn hết, nhưng vẫn chưa bằng huynh.

Khách Ly thấy nàng ta có ý nịnh mình, cười mỉm mộ cái rồi bảo:

- Ta nghĩ nếu theo muội nói, đằng sau hắn có lẽ là có một cao nhân chỉ điểm. Không ngờ phế vật ấy lại may mắn đến vậy.

Mặc Chi bàn:

- Chi bằng cứ án binh bất động một thời gian, chúng ta sẽ thăm dò xem liệu cao nhân phía sau hắn là ai.

Khách Ly tán thưởng:

- Mặc nhi, không ngờ muội lại đa mưu hơn cả ta. Kế này, làm theo đi.

Mặc Chi xông vào lòng, âu yếm:

- Phu quân, ta với chàng sớm đã coi hắn là kẻ thù chung, việc gì chàng phải nói vậy.

Khách Ly mỉm cười, bế ả lên giường, dự định sẽ là một đêm không ngủ.

Trường Không đang ngồi tịnh tâm lại. Hắn rút lấy từ trong túi ra Kì Duyên Gương, nhớ lại đêm qua, vẫn còn chút ngỡ ngàng. Mắt lại chăm chú nhìn chiếc gương, nhớ lại lời ông lão nói trước khi mất, rằng đã để cho hắn một thứ gì đó nhưng chưa nói rõ vị trí. Hắn cũng không vội, vì theo người đó nói tới thời điểm nào đó sẽ tự hiện. Hắn nhớ tới chuyện đêm qua, tính tò mà lại nổi lên, nhưng hắn lại quên mất, đành phải đợi tới đêm nay, vừa đúng đêm trăng tròn, lúc ấy mới tiếp tục được.

Chán quá, Trường Không đứng dậy, đi từ từ qua cánh cửa gỗ đã có vẻ mục nát do qua nhiều thời gian, kêu ọp ẹp. Hắn chợt nghĩ tới một thứ: "tiền".

Vào thời đại này, tuy cường giả đứng đầu, nhưng tiền tài vẫn quan trọng nhất. Có tiền là có tất cả. Từ " đại thảm họa" cách đó vài năm, con người vô tình đào trúng một loại mỏ khoáng thạch. loại đá này màu đỏ hồng, tràn đầy linh khí, đặc biệt cứng , được dùng để hấp thụ linh khí. Không bao lâu sau con người lại dùng làm đơn vị tiền tệ, gọi là Xích Linh Thạch. Loại đá này có một biến thể rất đặc biệt, nó màu đỏ máu, phát ra một thứ ánh sáng yếu ớt, linh khí nồng đậm đặc biệt gấp 3 lần Xích Linh Thạch loại thường, do là kết tinh của nó, vô cùng trân quý nên có giá trị gấp đôi Xích Linh Thạch loại thường, cũng là một đơn vị tiền tệ, được gọi là Tử Linh Thạch.

Muốn kiếm tiền cũng không phải khó, chỉ việc ngồi đây luyện ra một đống đan dược Hồ Chỉ Hoàn Đan cũng thu lại cho hắn một lượng tiền tài cực lớn, mà lượng đan dược kia là loại 35% nên giá thành lại càng cao hơn nữa.

Trường Không lại đi vào nhà, lấy dược lô ra , ngồi xuống luyện đan.

Mặt trời lúc này đã lên đến đỉnh đầu, gió thổi rì rào vào đám cây trước nhà, ánh nắng chói chang.

Trường Không lúc này đã luyện xong đống đan dược kia, dù có dễ dàng nhưng dù sao cũng là tam phẩm, linh lực tiêu hao quá độ. hắn mệt nhoài, mồ hôi chảy đầm đìa, thở gấp. Lần này đương nhiên thu thập không thiếu, hơn 20 viên đan dược. Con số này quả thực lớn, nếu nhân lên, lấy được hàng triệu Tử Linh Thạch không phải chuyện khó. Hắn gọi:

- Tráng Tâm, ngươi mau lại đây, ta có việc cho ngươi.

Tráng Tâm lúc này đang tu luyện lại, thực lực đang khôi phục tới [Thiên Nhân], dự chừng 2 tuần nữa là hoàn toàn khôi phục. Nghe thấy tiếng gọi, chạy ngay vào thưa. Vừa vào, một mùi hương xông lên mũi, hắn còn đang hơi ngỡ ngàng, nhưng nhìn thấy đống đan dược trên giường, liền hiểu, nói:

- Chủ nhân, bán chỗ này luôn bây giờ?

Hắn mệt mỏi, ưỡn người một cái rồi nói:

- Đầu giờ chiều ngươi mang chúng đi bán, ta sẽ theo sau ngươi, còn bán như thế nào, ta tự sẽ mách ngươi.

Tráng Tâm gật đầu, còn Trường Không thì thu lấy chỗ đan dược kia vào túi. Mệt quá, vừa đặt cái lưng xuống giường, hai mắt hắn đã nhắm nghiền lại, lập tức thiếp đi.

Tuy cơ thể mệt vậy, nhưng nguyên thần vẫn không được hắn cho nghỉ. Vừa ngủ, lập tức hắn chui ngay vào Thức Hải.

Nơi đây như một vùng biển rất lớn, chỉ khác là nhìn quanh không có bờ, toàn chỉ là đại hải.

Đây chính là đan điền, căn cốt của người tu tiên. Một kẻ không có đan điền chính là phế vật, dù thức tỉnh được Mệnh Thư nhưng lại không có đan điền thì chính là phế vật.

Chỉ có đan điền tập trung linh khí bên ngoài thì mới có thể tu luyện.

Đặc biệt, lúc mới đến cảnh giới này, mỗi viên đan trong cơ thể mỗi người sẽ to nhỏ khác nhau, ảnh hưởng lớn tới con đường sau này.

Đã từng có câu chuyện thế này. Một tu sĩ vì đan điền quá nhỏ, không hề tiếc hơi sức sáng tạo ra một cấm pháp nhằm mở rộng đan điền. Tuy nhiên, công pháp là thật, còn kẻ đó phẩm chất kém, lập tức nổ tung.

Còn Trường Không, đan điền của hắn liên tục mở rộng về mọi phía, chứng tỏ con đường sau này của hắn chắc chắn sẽ vô hạn.

Ở trong Thức Hải, thời gian có lẽ trôi qua nhanh hơn bên ngoài, mà khi hắn thu lại nguyên thần, lập tức tỉnh dậy. Bây giờ đã là đầu giờ chiều, chính là lúc bán đấu giá được mở. Hắn cất cái giọng ngái ngủ, bập bùng, gọi:

- Tráng Tâm, đi bán đống đan dược kia, cách bán thế nào ta đã viết vào tờ giấy phía trong cái túi rồi. Ngươi chỉ việc làm theo.

Tráng Tâm gật đầu, định quay lưng nhưng chụp được một vật. Trường Không giải thích:

- Đây là truyền âm thạch, ta sẽ ở đây. Có gì hãy thông báo với ta qua nó. Nhớ là không được tiết lộ thân phận của ta.

Tráng Tâm nhìn thấy đống đan dược kia mắt đà sáng lên rồi, làm gì còm quan tâm tới cái khác. Nên Trường Không nói vậy, cũng chỉ nghe cho có lệ, rồi lập tức quay lưng đi thẳng.

Tráng Tâm đi rồi, căn phòng hắn đang ở trở nên yên tĩnh. Ánh nắng rọi qua cửa sổ, không hết mức chói chang. Hắn tự dưng nhớ lại Bạch sư phụ, nhưng liền trấn tĩnh:" Hiện giờ, chỉ có thực lực cường đại mới có thể làm được những việc ta muốn làm."

Hắn lại rút từ trong nhẫn trữ vật ra một viên ngọc, màu trắng, tựa hồ như đang phát ra một thứ ánh sáng kì lạ. Ở chính giữa là một chấm đỏ. Nhìn qua, ai cũng nghĩ đó là một viên ngọc thường. Nhưng thứ này là một pháp bảo nhất phẩm. Chính thứ này đã giúp Trường Không không tự bạo khi mà hắn vượt cấp ở đây.

Mấy năm trước tình cờ tìm thấy trong một hộp gỗ không mấy trang trọng, bên trong là viên ngọc cùng một tờ giấy có hướng dẫn sử dụng. Ban đầu hắn không quan tâm lắm, nhưng càng về sau lại càng nhận ra được sự cần thiết, liền lấy làm pháp bảo phụ trợ. Mà chấm đỏ lại có vẻ như lớn hơn một chút, hắn không biết tại sao nhưng hiện tại lúc này vẫn chưa cần quan tâm.

Bạn đang đọc Thất Giới sáng tác bởi dthehiep123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dthehiep123
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.