Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hẹn Chiến

Tiểu thuyết gốc · 1777 chữ

Đột nhiên, truyền âm thạch có tiếng nói:

- Chủ nhân, có vài người đang gây rắc rối cho ta, mau tới giúp.

Giọng nói này không sai biệt đi đâu, chính là của Tráng Tâm. Trường Không liền nhanh chóng đứng dậy, lấy kiếm rồi cả người và kiếm cùng bay về hướng của phiên đấu giá.

Nơi đấu giá kia được gọi là Tôn Mịch Các, được đặt ở trung tâm Nam Chí Bảo Châu, một khu thương mại lớn nhất Nam Chí Bảo Châu.

Hắn phi hành khá thanh, những luồng gió ào ào qua tai nghe rất nhức đầu. Hắn thi triển ra một lớp màng nhỏ chắn gió hai bên tai, nhưng lúc này lại không nghe được thanh âm người khác.

Một lúc sau, tình cờ thấy 1 đám người nhốn nháo bên dưới, đoán có thể là Tráng Tâm, Trường Không bèn hạ xuống.

Đúng như hắn dự đoán, người ở giữa là Tráng Tâm, bao vây xung quanh hắn là một đám người hiếu kì. Đứng trước mặt tráng tâm là một nam nhân, tay cầm một cái quạt tre, cứ mỗi lúc là đập vào tay kia một cái. Gã khích:

- Phế vật, ở đâu còn không mau cút về, đứng đây làm bẩn chỗ này.

Tráng Tâm nghe vậy vẫn không nói gì, sắc mặt vẫn như thường. Tay nắm lại, hơi run run, mặt cúi gầm xuống. Bỗng nhiên trong đầu hắn xuất hiện tiếng nói:

- Không ngờ thân phận này của ngươi gặp nhiều rắc rối như vậy. Đến nước này chỉ còn cách đánh thôi.

Nghe tiếng nói quen thuộc này, hắn biết chắc đây chính là chủ nhân của mình, sắc mặt bỗng tươi vui hon chút, bèn cất tiếng hỏi:

- Chủ nhân, ngài tại chỗ nào?

Trường Không nghe vậy, thẳng thừng:

- Nếu tới chỗ ta ở còn không biết được thì ngươi không cần làm bề tôi của ta nữa.

Nhưng trấn tĩnh lại một chút, hắn lại bảo:

- Trước hết, do thân phận ta có vấn đề, ta sẽ không lộ mặt. Nhưng ta sẽ ở đây để chỉ điểm cho ngươi.

Tráng Tâm không quan tâm nữa, hỏi dồn:

- Vậy chủ nhân, ta nên đánh như thế nào, còn hơn tuần nữa ta mới hoàn toàn khôi phục tu vi. Nên giờ ta không thể cân hắn được.

Trường Không nói rất tường minh, không có ý giấu:

- Đánh liều chết. Vừa vào đánh hãy đánh toàn lực, coi đó như là kẻ thù lớn mạnh nhất mà đánh. Giờ ngươi tự lo đi.

Nghe thấy Trường Không nói vậy, ngay lúc này chưa tiếp nhận nổi, nhẩn người một lúc. Được mười hơi thở, thần sắc trở lại, định thần.

Xác định mục tiêu, dự đoán bước đi, chuẩn bị một số thứ. Chợt Trường Không lại lên tiếng khuyên:

- Có lẽ nên thôi!

Lại một lần nữa, Trường Không lại nhắc như trêu đùa hắn, bực bội nhưng lại đành phải nén lại, y hỏi:

- Chủ nhân, rốt cục là có chuyện gì nữa?

Trường Không bày cách:

- Hiện tại ngươi chiến lực chưa hồi lại tư thế đỉnh phong. Ta khá lo cho ngươi. Hẹn hắn 2 tuần sau tái đấu, địa điểm tự hắn chọn đi.

Nghe đến chỗ cho Khách Ly tự quyết, Tráng Tâm bỗng có chút lạ:

- Sao lại để cho hắn chọn nơi thách đấu, như thế chẳng phải có lợi cho hắn sao?

- Vậy ngươi xem đang nói chuyện với ai?

Nghe xong câu này của Trường Không, Tráng Tâm liền hiểu, khẽ gật đầu.

Tráng Tâm bỗng hắng giọng, chỉ tay về phía Khách Ly, nói rõ:

- Phế vật, có dám dùng ta tử chiến?

Vừa nghe tới từ "phế vật", Khách ly bỗng phát tiết, định một kích tất sát Tráng Tâm, nhưng nghe lời đề nghị vậy, có chút hứng thú. Hắn là một kẻ có xuất phát điểm cao hơn người khác, ngay từ nhỏ đã nghe lời nịnh nọt của người khác, nên cứ nghĩ mình thanh cao thật, tiện đó đã thiết lập nên cho mình một phong thái ung dung, trầm tĩnh. Hắn coi đó chính là ngầu, luôn tỏ ra như vậy khi gặp người khác. Tuy ngầu là vậy, nhưng tâm cơ và sức mạnh đều là thật.

Nghe đề nghị như vậy, Khách Ly há có thể từ chối một kẻ tự dâng mạng lên cho hắn, thậm chí còn là thù nhân với mình nữa chứ. Hắn liền chấp thuận:

- Được, phế vật, sau một tuần nữa ta sẽ tử chiến với ngươi. Địa điểm ta sẽ thông báo. Lúc đấy ngươi sẽ tự biết.

Tráng Tâm để hắn nói hết câu, rồi cười một tiếng:

- Hahaha! Phế vật, ta thấy chỉ có ngươi mới có thể xứng đáng với danh hiệu ấy.

Khách Ly nghe vậy, dù giận tím mặt nhưng cũng đành nhẫn nhịn, vì cái hình tượng ngầu lòi trong đầu hắn. Hắn hừ một tiếng rồi quay lưng đi.

Tráng Tâm lúc này không quan tâm nữa, truyền âm:

- Chủ nhân, người không cần lo lắng. Chuyến này ta đi ắt bội phát trở về. Người có việc gì thì làm đi. Ta đi đã. Có lẽ, tối nay muộn mới trở về được.

Nghe nói vậy, Trường Không yên tâm, liền một mạch bay về nhà.

Tối hôm đó, đúng lúc trăng tròn nhất, hắn lại tiếp tục mang Kì Duyên Gương ra. Quang nguyệt chiếu rọi, khí linh sinh triển, một thứ ánh sáng quen thuộc lại hiện lên. Hắn nhanh chóng ghi lấy cổ văn vừa nhìn thấy vào não hải.

Thứ bên trong lại hiện ra, lần này, tất cả thông tin còn dư lại đã được hắn hiểu một cách triệt để.

Tuy vậy, do quá lớn nên Thức Hải của hắn vẫn có chút thương tổn. Cả cơ thể hắn nóng ran lên, những giọt mồ hôi to bằng hạt mưa liên tiếp rơi xuống lã chã. Phải mất một lúc sau cơ thể mới trở lại bình thường.

Thông tin đã tìm được một nơi tốt để trú ngụ, đương nhiên tấm gương kia đã hết nhiệm vụ, lại hóa thành một tấm bài màu vàng, có chữ "Vi" ngay giữa, lại tiếp đến nó xâm nhập nguyên hồn hắn.

Hiện tại Trường Không cũng chưa muốn nghĩ tới thứ này, vẫn là quan tâm tới trận pháp kia nhất. Hắn đứng dậy, phủi đất ở sau đít một cách qua loa, xong phi ngay vào trong giường. Hắn liền đi ngay vào Thức Hải, tìm lấy cổ văn kì lạ kia.

Trường Không cẩn thận theo dõi từng nét cổ văn này, tuy chỉ có một chữ, nhưng lại rất kì lạ, tưởng chừng như còn mang theo nhiều ý nghĩa nữa. Cứ mỗi lúc hắn suy ra nghĩa này, thì chợt lại nghĩ ra một thứ nghĩa khác. Thử hơn chục lần, hắn thấy vẫn nên tạm thời bỏ qua thứ này, tập trung vào dòng thông tin mới tiếp nhận kia.

Đoạn thông tin vừa dung nạp cơ hồ cũng không có gì quan trọng. Nó chỉ có những thông tin về một thời huy hoàng của trận pháp, sau đó, nguyên nhân lụi bại cũng không rõ ràng mấy. Hắn có chút tò mò, nhưng cũng không phải việc của mình nên quan tâm làm gì cho mắc công.

Lúc này, Trường Không lại thử mở tấm vải kia ra, liền một áp bức mãnh liệt vô hình muốn đẩy hắn ra ra. Tuy nhiên, lực ấy lại khá yếu, vừa đủ sức chịu đựng nên hắn mới mở ra một cách dễ dàng được. Lại tiếp tục là một luồng thông tin nữa bay ra, kim tự bay ra, xếp thành hàng lối trật tự ngay ngắn trên không. Cũng thật kì lạ hơn, đọc đến đâu thì hắn liền hiểu tới ấy.

Khoảng tầm 1 lúc sau, hắn tinh thông hết thảy. Những kim tự kia có rất nhiều về các loại trận pháp, các loại linh van để khắc trận pháp, và các loại gỗ đủ chắc chắn và phẩm chất cao để có thể thành công khắc ra trận pháp.

Vừa nhập môn, hắn dự định sẽ học loại cơ bản nhất là khắc tụ linh trận.

Trường Không sau khi tiếp nhận thông tin của trận pháp rồi, dường như rất tự tin vào khả năng của mình. Nhanh chóng thử học loại trận pháp cơ bản này.

Nguyên liệu để khắc trận cũng không quá quý hiếm, chủ yếu cần một loại kim loại có đủ phẩm chất và một tấm gỗ có tên Đoạn Khí Mộc. Loại gỗ này không phải khó kiếm, thứ duy nhất hắn băn khoăn chính là chất liệu kim loại để làm bút khắc. Theo như đề cử, nên dùng tới Mi Xà Cổ Kim. Loại kim loại này phẩm chất thuộc bậc trung, cũng khá hiếm thấy.

Trường Không chợt tỉnh, phát hiện ra bên ngoài trời đã sáng. Hắn bước xuống, kéo cánh cửa kêu ọp ẹp quen thuộc kia ra, vươn vai một cái.

Thình lình, Tráng Tâm từ trong bếp chạy ra, vui mừng:

- Chủ nhân, không ngờ cách ngài giới thiệu ta lại có thể thu được nhiều tiền như vậy.

Trường Không tò mò hỏi bao nhiêu, y đáp:

- Tất thảy được 100 vạn Tử Linh Thạch.

Trường Không lần này có vẻ thật sự ngạc nhiên, rồi nói:

- Về chuyện hôm qua, ta muốn bàn với ngươi về tương lai của ngươi. Dù sao thì làm ơn cũng làm cho trót.

- Chủ nhân, ngài có gì phân phó?

Hắn ôm quyền hỏi lại.

Trường Không nói:

- Mấy hôm nữa là cuộc chiến của ngươi. Ta sẽ giúp ngươi đến đấy, rồi sẽ đi chu du nơi này một phen. Trong thời gian đấy nhớ phát triển bản thân và đừng lôi ta vào cuộc.

Tráng Tâm sững lại, chuyện này có vẻ đột ngột nên y vẫn chưa tiếp nhận được ngay. Một lúc sau, y mới tiêu hóa được, bèn cất tiếng nói:

- Chủ nhân hãy mang ta theo. Một thân tu vi này do chủ nhân khôi phục, ta dù làm trâu làm ngựa cũng theo ngài!

Nghe mấy lời thoại đó, Trường Không định bật cười, nhưng lại nói tiếp:

- Ngươi không đi theo ta chính là phúc của ta rồi. Ngươi chỉ việc ở đây phát triển tới lúc ta về nghiệm thu là được.

Tráng Tâm định nói mấy câu nữa, nhưng Trường Không xua tay rồi quay mặt vào trong.

Bạn đang đọc Thất Giới sáng tác bởi dthehiep123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dthehiep123
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.