Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bái Sư --- Ly Biệt

Tiểu thuyết gốc · 1409 chữ

Người kì lạ kia đặt Vũ phong lên trên giường, rồi trở về phòng của mình. Sáng hôm sau, Vũ Phong tỉnh dậy và thấy mình đang ở 1 nơi xa lạ thì kêu ầm lên:

-A....A.....A....mình đang ở đâu thế này? Ba mẹ mình đâu?

Người kia đã thức dậy từ sớm, đang ngồi thiền trong thư phòng, nghe tiếng hét của cậu thì nói;

-Tỉnh rồi sao?

Vũ phong nhìn thấy người này phong thái nho nhã, liền nhỏ giọng lại, nhưng vẫn vô lễ:

-ông là ai? cha mẹ tôi đâu? Sao tôi lại ở đây?

-Ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần biết cha mẹ ngươi đã giao ngươi lại cho ta.

Vũ Phong vẫn cứ dùng dằng:

- Không biết, cha mẹ ta đâu? Ông làm gì cha mẹ ta rồi?

Người kia không trả lời, tiếp tục tịnh tâm. Vũ phong gặng hỏi không được, liền chạy lại đấm hời hợt vào người kia một lúc lâu, nhưng người đó chẳng làm gì cả, cứ ngồi yên ở đó. Vũ Phong giận dỗi, chạy ra ngoài định trốn đi.

Vừa ra khỏi nơi mà người kia ở, hắn liền gặp một con hổ, có lẽ nó đứng đấy từ chiều. Hắn sợ vãi đái, liền chạy về, nhưng khổ nỗi tử thần cũng chạy ngay theo sau. Hắn chạy vào đến sân rồi thì lại không thấy con hổ đâu nữa, ngồi thở dốc một lúc. Hắn chạy vào xem người kia đã làm xong chưa, thấy người đó đã đứng lên, định hỏi nhưng người kia lại nói:

-Trông tình tình hình này chắc ngươi đã gặp qua con hổ đó rồi.

-Sao ông biết, rõ ràng ông mới đứng lên mà?-hắn ngạc nhiên hỏi lại.

-Con hổ đó là do ta nuôi trông nhà. Đó là con hổ duy nhất còn sót lại không bị biến đổi sau "thảm họa ánh sáng".

-vãi, ông nuôi. Nhưng mà cái thảm họa ánh sáng đó là gì?

Người kia liền lấy một viên ngọc tròn hơi đục ra,lắc lắc mấy cái rồi ném nó ra một ngọn núi gần đấy, nơi đó liền bị phá trong một nốt nhạc. Người đó tiếp tục nói:

-Do thảm họa đó mà chúng ta có thứ sức mạnh này.

Vũ Phong nhìn sức phá hủy đó, hai mắt sáng lên, tỏ ý muốn học nhưng chợt nghĩ tới cha mẹ mình, mặt liền biến sắc:

-Ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, cha mẹ tôi giờ ra sao?

Người đó ngập ngừng, rồi nói:

-cha mẹ ngươi giờ sống rất tốt, họ nhờ ta chăm sóc ngươi và bảo ngươi rằng ngươi tự quyết định lấy tương lai của mình, đừng để hối tiếc.

-cha mẹ ta nói vậy sao? nhưng ta nhớ rằng mình bị quên thứ gì đó rất quan trọng.

-Ngươi quên thứ gì trong lòng ngươi tự hiểu.

Người kia vừa nói xong, liền xách Vũ Phong lên, dùng chân đạp không, bay lên trời. Thấy có trò mới, Vũ Phong không khỏi ngạc nhiên và hứng thú. Người kia thấy vậy, liền nói:

-Sao nào, có muốn học không?

Vũ Phong gật đầu lia lịa, quên đi câu hỏi trước đó, chỉ nghĩ đến thứ hiện tại hắn đang trải nghiệm. Người kia bay được một vòng, liền đáp xuống đất, nói:

-Nếu ngươi muốn như ta, thì ngươi phải cố gắng luyện tập, và trong ngươi phải có lòng kiên trì.

Vũ Phong, vốn tính trẻ con, không thèm để ý, liền gật đầu luôn. Người kia thở dài, lắc đầu rồi nói:

-được rồi, mau làm lễ bái sư.

Lễ bái sư thực sự diễn ra rất nhanh, từ sau ngày hôm ấy, Vũ Phong đã chình thức bước vào con đường tu chân, nơi mà hoàn toàn xa lạ với hắn. Người kia liền hỏi hắn:

-Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?

-Thưa vi sư, ta năm nay 8 tuổi.

-vậy là ngươi còn tận 2 năm nữa. Thức tỉnh "thư" cần tới độ tuổi 10 tuổi.Trong thời gian này nay sẽ dạy ngươi nghề y.

-Haaaaaaaa...ta còn tưởng sẽ được học phép thần thông kia luôn chứ?

-Không cần gấp gáp, khi ngươi đã quá quen với dược vật, có lẽ sẽ tự nghiệm ra một phương thuốc giúp ngươi thức tỉnh sớm thì sao.

-Vậy sao, vậy cũng được à? Vậy thì mau dậy ta đi.

-Được, chúc ngươi kiên trì-Người kia nói với giọng mỉa mai.

~~~2 năm sau~~~

-sư phụ, hôm nay là ngày con thức tỉnh ạ. Người mau giúp con làm lễ đi.

Người sư phụ kia ngồi trong thư phòng, vẫn như mọi ngày, không nói gì. Vũ phong thầm nghĩ:''khốn kiếp! Tự dưng 2 năm trước bị sư phụ lừa gạt, cái gì mà phương thuốc giúp thức tỉnh sớm, mà ngày đấy mình đúng là ngu thật. phí mất 2 năm nhìn đi nhìn lại mấy cành cây khô. Thật may là nó trôi qua nhanh, nếu không mình đợi đến chết mất.'' Người kia tới, nói:

- Còn không mau chuẩn bị!

- Nhưng chuẩn bị cái gì thưa sư phụ?

- Ngươi hãy lấy về đây một que củi, cắm nó xuống giữa sân, rồi ngồi ngay cạnh đó, tịnh tâm cảm nhận.

Vũ Phong cứ y lời mà làm. Nhưng hắn đợi ở đó một lúc lâu, tầm khoảng 1 phần tư nén nhang, liền thối chí:

- Sư phụ, bao giờ con mới thức tỉnh được "thư' đây?

- Hết một nén nhang.

Vậy mà Vũ Phong chờ trong đúng một nén nhang thật. Nhưng chờ tới hết thời gian, hắn vẫn không cảm thấy gì cả, tức tối hỏi:

- Sư phụ lừa con hay sao mà con có thấy cái gì đâu?

Người kia cũng ngạc nhiên, liền bảo cậu ta lại gần, rồi hỏi:

- Cởi áo ra ta xem.

- Hả!

Người kia liền vạch áo hắn ra, nhưng chẳng có phát hiện gì cả. Người đó tính rằng trên đó có một loại chú thuật. Nhưng kết quả lại ngoài ý muốn, người đó lại không phát hiện gì cả, liền hỏi:

- Ngươi thật kì lạ, ta không thấy có dấu hiệu của bất cứ ấn chú nào trên người người ngươi. Thiết nghĩ ngươi không có khả năng tu luyện rồi.

- Sao...sao lại vậy, ta chờ đợi 2 năm nay để chờ đợi ngày này sao ta lại có thể không tu luyện được chứ ?- vũ Phong giật mình, lắp bắp mấy câu.

Chợt sư phụ cậu như phát hiện gì đó, liền nói:

- có khả năng ngươi đã bị một ấn chú giả che lấp đi rồi. Để ta xem.

Người kia liền dùng thiên nhãn, chỉ phát hiện thấy một vết bớt trên tay Vũ phong. liền lấy đó làm điểm tựa, hỏi:

- Vết bớt này ngươi có lâu chưa?

Hắn ngạc nhiên, rồi trả lời:

- cái này cha con vẫn hay nói là con bị một tai nạn lúc còn bé, hình như là do bị một tai nạn nào đó, đệ tử cũng không rõ.

- Hiểu rồi, có lẽ ngươi giữ thứ gì đó cẩn mật trên người. Ta sẽ xem ngươi giữ thứ gì trên người.

Vị sư phụ lấy ra từ trong túi áo một cái bút nhỏ, vẽ lên vết bớt bằng một loại chú văn mà hắn nhìn không hiểu. Bỗng chốc người đó như run lên:

- Không ngờ trên người ngươi còn có thứ này. Ta sẽ chỉ nới lỏng ấn chú này đi một chút, đủ để ngươi tu luyện hơn người bình thường.

Thấy thái độ của sư phụ đột ngột thay đổi, hắn gặng hỏi:

- Sư phụ, thứ đó là thứ gì mà sư phụ giữ kín vậy.

- Thứ gì hiện giờ vi sư chưa nói cho ngươi được, thời cơ tới ta sẽ tự nói. Giờ ngươi hãy tự thực hiện nghi thức thức tỉnh "thư' của mình. Ta còn có chút chuyện.

Nghe sư phụ nói vậy, hắn liền chạy lại chỗ cái que, thức tỉnh "thư" tiếp. Vừa đúng một nén hương sau, hắn đã thành công thức tỉnh "thư" của mình. Thấy lạ, hắn mở ra xem, thấy thống kê một số chi tiết:

Tên: Lưu Vũ Phong

Thể lực( hp và sức lực) : 15

Năng lượng( Chân khí=nguyên khí): 1

Tu vi: Địa nhân: Tiền cấp

Trạng thái: chưa qua nổi Cổ Giới. Miền: xxx

Bạn đang đọc Thất Giới sáng tác bởi dthehiep123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dthehiep123
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.