Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diệt Gia

Tiểu thuyết gốc · 2289 chữ

Rào...rào...

Một trận mưa đổ xuống, cuốn đi những bụi bặm trong không khí. Giờ đây nó thoải mái hơn bao giờ hết.

Một ông lão ngồi trong một gian nhà tranh đơn sơ, mắt lim dim. Đột nhiên, ông lão choàng tỉnh dậy. Dường như đã nhìn thấy gì đó, ông lẩm bẩm:

-- Tương lai cắt ngang, bước ngoặt của thời gian. Châc. Có lẽ, hòa bình không được lâu.

Ông lẩm bẩm mấy câu, rồi lại nhoẻm miệng cười, đùa:

-- Nhưng trước hết phải lo cho cài thân già này đã. Tối nay ăn gì đây?

Buổi tối hôm đó, trời quang mây tạnh, trên trời là hàng ngàn vì sao sáng, chính giữa là một vầng trăng tỏa sáng nhè nhẹ.

Vụt!

Một thứ ánh sáng chạy vụt qua, con người chìm vào giấc ngủ. Dường như tất cả họ đều chỉ mơ thấy một thứ, một thứ gì đó trông như một quyển sách. Khi họ chạm vào, chợt thấy người mình biến thành ánh sáng, tan biến dần đi.

Họ chợt tỉnh dậy, nhưng chẳng thấy có chuyện gì xảy ra.

Lúc đầu, nhiều người không quan tâm, tìm hiểu nó lắm, nhưng sau ba ngày, con người đã bắt tay tìm hiểu nguyên nhân.

Dường như sắp có thứ gì đó đang khởi sinh, tái tạo lại thế giới này. Một tuần sau đó, thứ ánh sáng lại xuất hiện, lần này con người không thiếp đi, mà trực tiếp thấy thứ gì đó như vòng tròn pháp thuật, đưa họ tới miền nam châu phi.

Lúc này, địa cầu đã được chia làm bảy thế giới, ngăn cách qua biên giới. Dự đoán một kỉ nguyên mới sắp xuất hiện!!!!

--------Tân Lịch, năm 134583, Cổ Nguyên thế giới--------

Rí rách....

Một dòng nước trong suốt đang chảy, bên bờ là một cậu bé, tầm khoảng 10 tuổi, đang vui đùa cùng một con sói màu hồng.

Cậu nhóc hí hửng:

-- Tiểu Hồng, sau này tao mà làm Tu Sĩ, chắc chắn sẽ cho ngươi đi làm sủng vật.

Con vật dường như hiểu ý, nó vẫy đuôi liên hồi, dùng cái lưỡi đỏ hỏn liếm lấy ta cậu nhóc.

Chợt cậu nhóc để ý tới bầu trời, nhận ra giờ đã sẩm tối, liền nựng con sói một lát rồi bỏ nó đấy, chạy thật nhanh về nhà.

Cậu ta chạy thật nhanh, vừa chạy vừa thở hổn hển, cứ lúc chạy, cứ lúc dừng. Cuối cùng, cậu ta cũng lết nổi đến nhà. Vừa từ ngoài cổng nhìn vào, cậu ta đã thấy một bóng người đứng trước cửa.

Đoán đó là mẹ, cậu liền tìm cách trốn. Cậu ta nhón bước chân nhẹ nhàng, nhẹ nhàng luồn qua cổng, rồi cứ nhìn về phía cổng mà men sát vách tường về nhà.

Bộp!

Dường như đụng phải thứ gì đó, không tiện quay lại, cậu lấy tay vẫy vẫy, nhưng người đó không chịu đi ra. Tức tối, quay lại gắt:

-- Tránh ra!

Đen đủi thay, đó chính là mẹ cậu ta, cùng với câu nói vừa rồi đã đủ khả năng để kết án no đòn. Nhìn thấy mẹ, như nhìn thấy quỷ, mặt cậu méo xệch đi, liền nhanh chân chạy vào nhà. Hai mẹ con đuổi nhau tới cửa thì dừng lại, người mẹ mở lời:

--Hừ! Nhà hôm nay có khách, tạm tha cho mày. Mau rửa mặt mũi chân tay rồi ăn cơm.

Thấy mẹ không trách nữa, cậu ta thở dài trong lòng. May mắn hôm nay thoát nạn!

Cậu đi vào nhà, thấy bố cậu đang nói cười với một người đàn ông, không để ý, liền chạy ngay lên tầng. Bố cậu thấy vậy, nạt:

-- Trường Không, thấy khách không chào à?

Trường Không thấy vậy, liền xoay người lại, cúi gập người xuống một cái rồi lon ton chạy lên gác.

Được khoảng ba mươi phút thì mẹ gọi xuống ăn cơm. Ngồi vào bàn ăn, thấy người khách lạ, cậu ta mới lên tiếng hỏi:

-- Đây là ai vậy mẹ?

Cả nhà cười một tràng lớn, thấy cậu ta ngơ ngác, mẹ cậu giải thích:

-- Cái thằng này, chú đi mới có năm năm mà mày đã quên nhanh vậy rồi. Đây là chú Đinh Trác, anh em với thằng bố mày chứ sao nữa.

Trường Không như vậy mà giật mình. Hắn không ngờ mình lại chẳng nhớ chút gì về người này, có lẽ vì ít ấn tượng chăng?

Cậu ta gãi gãi đầu. Đinh Trác bèn lên tiếng:

-- Có lẽ cháu nó quên tôi rồi. Thôi thì để mai từ từ để nhớ ra vậy. Ha ha ha...

Bố cậu lại giới thiệu:

-- Thêm cho mày chút thông tin, chú ấy nay đã là Thiên Nhân Cảnh, nhưng do bị thương, tạm thời chú ở nhà mình mấy ngày, đưng nên đòi hỏi chú ấy quá nhiều, để chú nghỉ ngơi.

Trường Không căng tai ra nghe, lúc này cậu ta lại nổi hứng.

Ước mơ từ nhỏ tới hiện tại của cậu ta chính là mong một ngày được trở thành tu sĩ, sức mạnh cường đại, xông pha thất giới. Mà nay có một người cũng là tu chân giả, nhưng mạnh hơn cha hắn, nhất thời kích động, nhổm dậy hỏi:

-- Thế chú Đinh Trác mai sẽ dạy cháu pháp thuật đúng không?

Cả nhà lại có thêm một phen cười bò ra, Đinh Trác hỏi ngược lại:

--Trường Không, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?

-- Dạ 10 tuổi!

-- Vậy thì đợi hai năm nữa thức tỉnh Mệnh Thư rồi ta sẽ dậy cháu. Được không?

Trường Không bĩu môi, đợi hai năm, thực sự quá dài. Hắn ủ rũ, thôi không muốn ăn nữa, liền đi lên phòng.

Sau khi có thứ ánh sáng kia, con người đã gọi đó là Đại Thảm Họa. Dường như mỗi người vào năm 12 tuổi đều sẽ thức tỉnh một cuốn sách cho riêng mình, gọi là Mệnh Thư. Cuốn sách tùy theo mỗi người, có thể có cuốn dày cuốn không. Điều đó phần nào khẳng định tuổi thọ dự đoán của con người.

Trường Không tặc lưỡi, lấy ra một cuốn truyện tranh tựa doreamon đọc, đây mà một trong số các tác phẩm còn lại của thế kỉ 21. Một lúc sau, một cơn mưa rào đổ xuống, tiếng mưa ầm ầm, sấm sét rầm trời. Mọi âm thanh chậm rãi bí mật ngoài kia đều bị che khuất.

Nửa đêm, mưa tạnh, tại nhà Trường Không. Hắn đang ngủ say tít, khing cảnh yên bình. Nhưng ngoài kia, một số thế lực đang ục ịch, chuẩn bị làm điều gì đó.

Gâu! Gâu! Gâu!....

Tiếng chó sủa náo loạn cả khu, sau đó im bặt. Một đám người, khoảng 5 đến 7 tên đang chậm rãi tiến về phía nhà Trường Không. Kẻ đi đầu tiên có bộ dạng kì dị, hai tay thấm máu do mấy con chó sủa đã bị y một nhát moi tim, sau đó cho vào bình chưng bày vì những sở thích quái dị của gã. Y dần giơ tay lên, hét lên một tiếng:

--Giết! Trai giết gái giữ cho các anh em hưởng lạc!

Cả đám yahoo rồi nhảy lên đi tàn sát quanh ngôi làng. Duy chỉ có tên đầu sỏ kia với một kẻ khác, gầy guộc ốm yếu lẽo đẽo đi theo. Hai bọn chúng đi đến nhà Trường Không thì dừng lại. Lúc bấy giờ, cả ba người trong nhà đã vì bên ngoài mà thức dậy, duy có Trường Không thì vẫn đang trong cơn mê ngủ.

Cảm nhận có sát khí đang ở bên ngoài, ba người cùng nhảy ra. Nhìn tên đầu sỏ, Đinh Trác sợ chết khiếp:

--Là ngươi! Khốn kiếp! Sao ngươi thoát được và còn chạy tới đây tìm ta?

Tên kia không nói gì, liếc mắt qua mẹ Trường Không, rồi liếm mép, chẹp miệng một cái. Tên gầy đằng sau lúc này cũng lên tiếng:

--Ba kẻ các ngươi là cái thá gì mà đuổi bọn ta chứ! Chỉ là ba kẻ phế vật ở chung với nhau mà thôi. Ha!Ha!Ha!

Ba người kia nghe vậy mà mặt không biến sắc, vẫn rất bình tĩnh, bố Trường Không bèn lên tiếng:

--Hừ, một kẻ phế vật nói một kẻ phế vật, không thấy tự vả vào mình sao?

Tên kia từ nhỏ đâ mắc chứng ảo tưởng sức mạnh, nghĩ mình rất mạnh, bị đánh trên trăm lần vẫn tiếp tục ảo tưởng. Mà y cũng đọc mấy quyển truyện tiên hiệp, cũng có đoạn main từ phế thành bá. Từ đó trở đi, y cứ để bị đánh, sỉ nhục, mong trời có ngày giúp kiếm cho một bộ công pháp, dựa đấy tấn thăng thiên tài.

Nhưng thời gian thì qua đi, công pháp thì không thấy đâu, còn sự chịu đựng khi vượt quá giới hạn nên hắn đánh chêt người, chính lúc đó nhập ma. Tên này là một trong số các ma đầu của Ngân Vực Thế Giới. ( Chỗ này ngoài phạm vi nên ta xin phép để lại)

--Hóa ra là như vậy. Tuy mấy lão già kia bảo ta không giết ngươi nhưng hôm nay ta sẽ giết ngươi.—Đinh Trác tức giận nói khi thấy kẻ địch mình vừa mới bắt lại đã được thả ra sớm thế.

Tên kia cười một tràng rồi bảo:

--Ngươi tới giò vẫn không chịu hiểu sao? Mấy lão già cố tình thả ta để đối phó với ngươi đấy! Hahahaha....

Đinh Trác nghiến răng ken két, máu nóng nổi lên rồi, y vung ra một quyền, một làn linh quang màu đỏ bao quanh tay y, dùng một quyền lập tức đấm thẳng vào người tên kia. Nhưng hắn không hề hấn, thậm chí còn dội ngược lại một lực mạnh gấp đôi, làm Đinh Trác bay thẳng vào tường, vết thương cũ chưa lành nnay lại càng nặng hơn. Y gần như đã mất hết sức lực, nhưng vẫn cố bò dậy, tiếp tục đánh. Bố Trường Không ngăn:

--Được rồi, phần còn lại để tôi. Anh nghỉ đi!

--Nhưng Đinh Việt anh.....—Đinh Trác ngập ngừng.

Anh đành bỏ mặc cho hai người kia tiếp tục.

Tên qiais nhân kia lại cười một điệu cười gian xảo, liếc nhìn vợ Đinh Việt, liếm môi. Tên gầy khom bên cạnh cũng nở một cười quái dị, nhìn về phía Đinh Trác. Từ nãy giờ, y chưa định xuất thủ, mà cứ phía sau tên kia quan chiến. Chợt ánh mắt y liếc lên phía góc trái, nơi đó là phòng có cửa sổ thông ra ngoài, cũng chính là phòng của Trường Không. Mẹ Trường Không biết sắp có chuyện xảy ra, liền bí mật lại chỗ Đinh Trác thì thầm:

--Hắn có lẽ định giết Trường Không. Nên xin cậu hãy chăm sóc nó. Còn hai người tôi sẽ cầm chân bọn này. Cậu không nên từ chối. Hết chân nguyên, đồng nghĩa là đã hết sức chiến đấu. Coi như xin cậu, đáp ứng nguyện vọng cuối cùng của gia đình tôi.

Đinh Trác gạt tay vợ Đinh Việt ra, nói:

--Xin lỗi! Nhưng chồng chọ mới nên là người đó.

Nói xong, y nhảy xổ vào, ôm lấy tên kia, hét:

--Đinh Việt, anh mau mang Trường Không đi. Chỗ này để tôi với chị.

--Mau đi nhanh lên, anh!

Đinh Việt tức tối, nhưng biết làm sao. Hiện giờ anh đang là người có lượng chân nguyên đầy đủ nhất, chạy trốn vẫn còm kịp. Nhưng anh lại không muốn đi. Vợ anh liền ns tới môtk chiếc nhẫn. Hiểu ý, nước mắt trào ra, anh nén lại, nhảy vào nhà, cắp lấy Trường Không, đánh ngất hắn rồi phi bằng của sau ra ngoài. Tên kia thấy thế, phát động:

--Các ngươi, mau đuổi theo.

Vừa nói hết câu, một tiếng nổ vang lên. Đinh Trác đã tự bạo.

Hai cha con kia thì chạy hùng hục, đàng sau là một đám người đuổi theo như sư tử vồ mồi. Vừa chạy, Đinh Việt vừa cố ý cho đường thêm khó đi.

Dường như tới lúc không chạy được nữa, y ngã xuống. Một đám những thứ nguy hiểm lộn bay tới nhưng đều bị Đinh Trác dùng khí hộ thể, bảo vệ cơ thể.

Nhưng cuối cùng, chân nguyên y cạn, vết thương đã lành từ hơn chục năm trước lại tái phát. Kèo này anh nhất định sẽ chết. Một têm trong số mấy kẻ kia mạnh dạn chạy lên xử trước, nhưng vừa đi được nửa bước, một kiếm khí bay tới, chém bay đầu y.

Cả đám người ngơ ngác, tiếp sau đó là 4 cột máu phun lên do bốn kẻ còn lại bị chém đầu. Một người khoác áo bào, bay từ trên cây xuống, bắt mạch cho Đinh Việt. Thấy anh cũng sắp chết rồi, y cũng rủ lòng thương mà hỏi:

--Anh muốn làm gì trước khi chết, để tôi giúp!

Lúc này, thọ nguyên của hắn cũng đã đến lúc hết. Anh chỉ phì phò mấy chữ:

--Chăm sóc con tôi!

Người kia ngạc nhiên, rồi gật đầu. Đing Việt liền nhắm mắt, lìa đời. Còn người đó thì hỏa táng xác năm người, sau đó mang Trường Không đi.

Cùng lúc đó, tại ngôi làng.

Sau cú bạo phát của Đinh Trác, tuy uy lực lớn nhưng nhìn chung chẳng thấm vào đâu. Tên kia đã chết, y tức giận, dùng một quyền giết chết người mẹ đáng thương của Trường Không, sau đó biến về màn đêm.

________ Hết chương 1 ________

Bạn đang đọc Thất Giới sáng tác bởi dthehiep123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dthehiep123
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.