Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuất Chiến ( Hồi 2 )

Tiểu thuyết gốc · 1574 chữ

Tên chủ quầy thấy vậy, khuyên nàng:

- Cô gái, khuyên cô nên đặt cho Công tử Ly. Chứ cái tên Tráng Tâm phế vật kia... haizzz... tôi chắc chắn hắn thua. Đan điền phế cả đời này chắc chắn lụi bại chứ đừng nói đến việc phi thăng Tân Giới.

Tử Phiêu đập mạnh một cái xuống mặt bàn, gằn giọng nói:

- Bảo ngươi thế nào thì cứ thế vậy mà làm, quản gì lắm chuyện.

Sau đó nàng tỏa ra một luồng sát khí bức người nhắm vào lão ta, nhưng những người bên cạnh kia thì lại không cảm thấy gì. Còn tên chủ cược thì bị dọa biến sắc, nở ra một nụ cười miễn cưỡng, nhanh chóng đăng kí cho cô.

Trường Không lúc này đang quan sát từ xa, lúc thấy luồng sát khí chỉ định kia hắn đã hơi chút ngạc nhiên: cô nương này thế mà tu vi đã đạt tới mức điều khiển được sát khí rồi.

Còn tên Tráng Tâm thì lại không để ý cái đó, hắn nhìn thấy cái màn vừa nãy, trong lòng cũng hơi chút xốn xang.

Trường Không bèn cốc đầu hắn một cái, giục:

- Còn không mau đi, trễ giờ rồi.

Tráng Tâm giật mình, gật gù rồi liền gọi Tử Phiêu. Ba người tiếp tục lên đường.

Một lúc sau bọn họ đã đến quảng trường. Lúc này, Tráng Tâm chợt có một chút cảm giác hồi hộp. Trận đấu này ai sẽ thắng, hắn cũng không chắc chắn. Nhưng có điều làm nên một động lực thúc đẩy hắn: không được làm mất mặt sư phụ và Tử Phiêu.

Phóng tầm mắt hết cả quảng trường là hàng ngàn người, chủ yếu là xem kịch hay. Vì có một tên phế vật và một tên thiên tài sẽ đầu với nhau. Ai sẽ thắng? Phần lớn nghiêng về Khách Ly. Và trận đấu được phát trực tiếp tên khắp cả Nam Châu Chí Bảo.

Đây có thể gọi là một trận thành danh nhưng nếu sơ sẩy thất bại thì khắc bị thành phỉ nhổ. Còn trên khán đài VIP, Lý Mặc Chi nói với Mặc gia chủ:

- Mặc bá, sau trận này xin ngài tác thành cho hai chúng ta.

Mặc gia chủ cười lớn rồi bảo:

- Chuyện này mà còn phiền Lý tiểu thư quan tâm sao. Hai nhà liên hôn là chuyện sớm muộn rồi.

Trên võ đài là một kẻ mặc trường bào màu xanh lục, khuôn mặt có chút soái. Hắn nở một nụ cười, hét lớn:

- Tráng Tâm, tên phế vật rùa rụt cổ nhà ngươi mau cút xuống đây. Hôm nay ta sẽ triệt để tiêu diệt ngươi.

Ba người bọn Tráng Tâm đang đứng tại một khán đài cũng nghe thấy câu nói của gã. Trường Không bảo:

- Mau đi bịt mõm hắn lại đi. Xong nhanh còn về nấu cơm ta ta. Công nhận ngươi nấu khá vừa miệng.

Tráng Tâm ánh mắt kiên định, gật đầu rồi phi như bay về phía Khách Ly.

Đợi hắn đi rồi, Tử Phiêu hỏi Trường Không:

- Ngươi không lo cho hắn sao?

Trường Không chỉ trả lời qua một câu rất dễ hiểu nhưng lại rất chắc chắn:

- Thua thì hắn nên đi chết chứ sống làm gì cho chật đất.

Nói xong thì ngồi xuống khán đài, ánh mắt liếc về phía Tráng Tâm. Tử Phiêu nghe câu trả lời cũng hơi ngạc nhiên, nhưng với cái khả năng phục sinh từ phế vật thành thiên tài của Trường Không theo lời kể của Tráng Tâm thì cô cũng có một chút niềm tin.

Tráng Tâm lúc mới phi đến chỗ Khách Ly, ngay lúc gã vừa mới thét xong bài diễn văn của mình đã phóng ra một luồng linh khí cực sắc. Luồng linh khí đi thẳng xoẹt qua mặt Khách Ly, tạo ra một vết xước nhỏ trên mặt hắn.

Cả khán đài im lặng, mọi người sững sờ.

Ngay lúc này, Tráng Tâm cũng tiện đáp một cách lững thững xuống võ đài. Trường Không phun ra hai chữ: "Làm màu"

Khách Ly do vừa bị một chiêu đánh lén sượt qua mặt làm vạch một đường lớn, tương đương hủy dung làm hắn tức chết. Kiếm được lí do để sỉ nhục Tráng Tâm, hắn gào to:

- Tráng Tâm, ngươi đúng là tên tiểu nhân, dám đánh lén ta. Có giỏi thì đường đường chính chính mà đánh như một người đàn ông xem nào?

Tráng Tâm cười một khoảng lớn, gào to:

- Ha...ha...ha... đường đường chính chính ? Tên tiểu nhân vô liêm sỉ ngươi cũng biết lấy cái này. Đường đường chính chính, hừ, đường chính cái mả mày. Tiểu nhân vô sỉ hạ độc thủ ta, để ta trở thành một phế nhân.

Bị nói giữa hơn ngàn người như thế, sắc mặt Khách Ly tái đi, khôi phục dáng vẻ đạo mạo giả tạo, nói:

- Tráng Tâm, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, dập đầu xin lỗi ba cái, tự phế hai tay rồi tha cho ngươi một mạng.

- Tha? Ngươi tha được sai?

- Đương nhiên. Chỉ cần một câu nói của ta sau này sẽ chẳng có ai dị nghị về trận đấu này.

Tráng Tâm cười lớn rồi bảo:

- Thôi thôi thôi. Mau trở lại cái bản chất thật đi. Đừng giả tạo nữa, buồn nôn quá.

Vừa nói xong, Tráng Tâm lập tức phát lực ở đôi chân, phóng thẳng về phía trước. Một tay nắm quyền, giơ tư thế, bao bọc ngoài nắm đấm một lớp linh lực mỏng. Khách Ly thấy bị đánh bất ngờ, cũng phản ứng cực nhanh. Gã né tránh trong phút chốc, lúc vòng ra đằng sau không quên dùng lại một quyền đấm thẳng giữa lưng Tráng Tâm. Tráng Tâm cũng không phải dạng vừa, xếp thẳng tay lại bổ một phát vào cổ tay đánh quyền kia của Khách Ly. Hai bên đều phát lực, phút chốc đã đẩy nhau về hai phía.

Quá trình rất nhanh, có lẽ chỉ vài giây.

Toàn bộ đấu trường đều ngơ ngác, vì ai cũng cho rằng Tráng Tâm phế vật vậy mà đánh ngang cơ với Khách Ly. Ngay cả mấy người ngồi hàng VIP cũng ngạc nhiên: tên Tráng Tâm bị phế lại có thể khôi phục đan điền, cư nhiên sau đó còn mạnh tới mức này. Sắc mặt Mặc gia chủ hơi chút xám lại, còn vị thành chủ kia thì lẩm bẩm:

- Nam Châu Chí Bảo thế mà lại có yêu nghiệt bực này.

Khách Ly cũng ngạc nhiên về cục diện vừa rồi. Nhưng vẫn giữ một cái thái độ kiêu ngạo. Gã nói:

- Ngươi thế mà lại đánh quyền ngang cơ với ta? Tuy nhiên ngươi vẫn còn quá kém! Chuẩn bị di ngôn đi vì ngay sau đây ta sẽ tiễn ngươi lên đường.

Tráng Tâm hừ lạnh một tiếng rồi ra một cái dấu hiệu khiêu khích. Khách Ly bắt đầu lao vào hắn, hai tay phát ra hai đạo kiếm quang một lục một vàng.

Gã phóng cực nhanh, phút chốc đã tiếp cận Tráng Tâm, dùng kiếm quang màu lục chém ngang người Tráng Tâm. Tráng Tâm cũng cảm nhận được chiêu này rất mạnh, biết thế mà lui. Lập tức nắm bắt lúc Khách Ly vừa tung chiêu, hai chân đã ngã về đằng sau mấy bước.

Thấy mình đánh hụt, Khách Ly không vội thu chiêu mà trực tiếp tiến bước, dùng cánh tay có kiếm quang mà vàng chém thêm một nhát.

Tráng Tâm lui đến bước cuối cùng thì thấy không thể tránh được nữa, dứt khoát thủ toàn diện. Hai tay đặt chéo thành chữ X, tạo ra một thủ ấn lớn, bọc thành một mảng linh quang cực lớn bên ngoài.

Trên khán đài im lặng. Rõ ràng đây là một trận đấu rất đặc sắc. Ai cũng tưởng lúc đầu rằng trận này sẽ nhanh và Tráng Tâm sẽ phải ăn trái thối. Nhưng lần này họ lại tiếp tục suy xét lại một lần nữa xem ai mới thực sẽ thắng.

Trở về với trận đấu của Tráng Tâm và Khách Ly. Sau khi Tráng Tâm đưa tay đỡ, thế trận lại biến hóa, thành trận đấu về thể lực. Kẻ nào tan vỡ trước chắc chắn thua.

Cuối cùng, sau vài giây giằng co, hai bên đều đuối sức, lập tức bị bật ra sau cùng một lúc.

Nhưng Khách Ly có vẻ bị nặng hơn, gã thổ ra một búng máu.

Hai bên tạm dừng giao tranh một lúc, thở ra vài giây. Được khoảng bốn, năm giây, hai người đều bộc phát thêm một lượng lớn chân nguyên nữa.

Tráng Tâm lần này lại chính là người nắm quyền chủ động. Hắn phóng tốc độ gần với tốc độ âm thanh không phải về phía Khách Ly mà là chệch sang bên trái gã một đoạn vừa đủ ngang mặt gã, sau lựa đà nhảy bật lên, một tay giơ ngang lên trời.

Linh khí xung quanh bắt đầu tụ lại, hóa thành những dòng chảy nhỏ chảy vào tay Tráng Tâm. Lâu dần chỗ linh khí ấy tụ lại thành một quả cầu. Thấy đã đủ, Tráng Tâm dùng hết sức điều khiển ném quả cầu về phía Khách Ly.

__________Hết chương 12________

Cảm ơn vì đã đọc!

Bạn đang đọc Thất Giới sáng tác bởi dthehiep123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dthehiep123
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.