Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chị dâu ba oán giận 1

Phiên bản Dịch · 1171 chữ

Ngày thứ hai Lưu Đào dậy thật sớm chuẩn bị đến nhà mẹ đẻ đón con gái về. Nguyên chủ kể cũng lạ, bình thường không động nổi mẹ chồng, hở một chút liền mang con gái về nhà mẹ đẻ nhờ trông giúp. ĐI nhà mẹ đẻ cũng được đi, đằng này còn không biết cách làm người, đi đắc tội với mấy chị dâu hết lần này tới lần khác cũng không tỉnh ngộ.

Bà Lưu sinh ba trai hai gái, ba thằng con trai đều đã lấy vợ sinh con, tổng cộng hiện tại có sáu đứa nhỏ, lớn nhất vẫn chưa đến mười tuổi, Đứa nhỏ còn chưa biết đi, bình thường mấy chị dâu trong nhà bận việc trong đất, mấy đứa nhỏ đều một tay bà Lưu chiếu cố.

Nói thật nếu là một đứa con gái biết đau lòng mẹ ruột thì sẽ không đem đứa nhỏ vứt cho mẹ mình, bình thường mẹ ruột gánh nặng rất lớn rồi, cô không hiểu sao nguyên chủ Lưu Đào này lại làm vậy, còn nghĩ chính mình làm vậy liền hợp tình hợp lý. Bà Lưu đau lòng con gái nên cũng không nói gì, nhưng đó là mẹ cô, còn mấy chị dâu thì khác. Bà Lưu năm nay hơn sáu mươi, mỗi ngày còn phải trông một đám con nít, mấy đứa lớn còn dễ nói, trái lại mấy đứa nhỏ hai tuổi phải tốn công chăm nôm.

Chị dâu Lưu Đào năm ngoái vừa sinh một bé trai chưa đầy một tuổi, bởi vì hai chị em dâu thai đầu đều hoài con trai chỉ có chị dâu ba đứa đầu tiên là con gái. Mãi đến ba bốn năm sau mới có thể mang thai lần nữa, lại là con trai nên xem đứa con trai này như bảo bối. Nhưng vấn đề là mỗi lần con gái của cô em chồng đến đây, con trai cô đều chịu ủy khuất. Bởi vậy mỗi lần Lưu Đào trở về chị dâu ba đều không cho Lưu Đào sắc mặt tốt, báo hại liên lụy cả Đồng Đồng cũng theo chịu tội.

Nguyên chủ làm được chuyện như vậy nhưng Lưu Đào hiện tại thì không. Sáng sớm Lưu Đào thu thập một phen liền đi đến Lưu gia. Lưu gia thôn cách Cao gia thôn không xa cũng không gần, đi bộ phải mất gần một giờ. Nhà cô vốn có đạp nhưng bất kể là nguyên chủ hay Nhị Nương đều không biết chạy xe đạp, chỉ có thể đi bộ. Trước cô xuất thân là tiểu thư khuê các, đi ra cửa chủ yếu đến chùa hoặc điền trang. Lúc còn trẻ từng đi dạo tiệm trang sức, sau đó lập gia đình rồi bắt đầu thủ tiết, cơ hội đi ra cửa càng ít, cho nên lần này hạ quyết tâm thật lớn cô mới dám đi ra cửa.

Lưu Đào dựa theo trí nhớ nguyên chủ đến chỗ cất tiền lấy ra mười đồng, cầm thêm toàn bộ số trứng gà còn dư lại trong nhà tổng cộng hơn hai mươi trứng, hít thật sâu mấy hơi liền ra cửa. Cao Ái Dân biết làm việc, lại không có thói hư tật xấu gì nên trong nhà tồn không ít tiền.Trừ khoản tiền nhận lúc giải ngũ khi đi bộ đội, hai năm qua đi làm tích góp cũng được mấy trăm đồng. Sổ tiết kiệm Cao Ái Dân giữ, không phải vì đề phòng Lưu Đào mà biết tính tình cô mềm yếu, sợ tùy tiện cho người ngoài mượn.

Nhưng tiền tiêu vặt trong nhà thì cô nắm trong tay có hơn một trăm đồng. Lưu Đào biết đồng tiền thời đại này rất đáng giá, lương của một công nhân còn tận ba mươi bốn mươi đồng một tháng tiền công. Một trăm đồng trung bình đủ cho một nhà chi tiêu tận một năm, trước kia nguyên chủ không hiểu chuyện, mỗi lần về nhà mẹ đẻ hai tay đều trống không, tuy nói cha mẹ không nói gì, nhưng không tránh khỏi mấy chị dâu thường nói lời qua tiếng lại sau lưng cô.

Cho nên hôm nay Lýu Ðào cầm một ít trứng gà ở nhà mang đi, tính toán chút nữa ghé tiệm mua ít bánh ngọt, thật ra nếu thời gian cho phép nàng cũng có thể làm được một ít bánh, đối với một quý nữ cổ đại mà nói mấy thứ bánh ngọt gì đó đối với cô mà nói không có gì khó làm cả, chỉ là bây giờ không có thời gian đành đợi lần sau vậy. Hôm nay vừa vặn ngay ngày họp chợ bảy ngày một lần ở Lưu gia thôn, tiện tay cô cắt vài thước vải bông cho mấy đứa cháu gái, Tính toán một phen cảm thấy phần lễ hôm nay không tính là ít, xong Lưu Đào đi ra khỏi cửa.

Ra khỏi nhà Lưu Đào có chút sững sờ, mặc dù có trí nhớ của nguyên chủ là một chuyện nhưng chân chính đối mặt chính là một chuyện khác. Hai thời đời hoàn toàn bất đồng, ngay cả người và vật cũng trở nên xa lạ làm Lưu Đào hơi sợ sệt. Cũng may nguyên chủ chỉ thích một mình thấy người trong thôn cũng không nói lời nào nên người khác cũng không thấy gì kỳ quái. Chẳng qua chờ Lưu Đào đi qua khỏi mọi người bàn tán con dâu nhà lão Cao hôm nay sao đột nhiên thế kia.

Lưu Đào chẳng qua bị cảnh vật bên ngoài làm cho nhất thời bị chấn động nên không phản ứng kịp thôi, Ngày hôm qua chỉ ở xung quanh trong nhà, cô cho rằng mình thích ứng hoàn cảnh không tệ, nhưng hôm nay vừa ra khỏi cửa giống như Lưu bà ngoại vào đại quan viên kia đều tò mò. Bất quá Lưu Đào tính tình trầm ổn mặc dù trong lòng kích động nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ bình thường.

Cô ghé tiệm tạp hóa bán lẻ mua chút điểm tâm, lại đến chỗ họp chợ cắt chút vải bông, xong xuôi hết Lưu Đào mới đi đến nhà mẹ đẻ. Cảnh tượng dọc đường đi thật làm cho một người nhà quê như Lưu Đào mở mang tầm mắt, chỉ là nam nữ đang đi lạ cùng nhau trên đường như bình thường cũng hấp dẫn hai tròng mắt của cô. Nếu là ở Đại Yến dù coi như là con gái đã xuất giá thì khi ra đường cũng phải mang mũ che, sao có thể giống bây giờ tùy tiện đi loạn, còn có đại cô nương lớn nhỏ mặc quần áo cũng để lộ cánh tay ra ngoài làm cho một cổ lỗ sĩ Lưu Đào nhất thời không tiếp thụ nổi, cũng may bây giờ chưa đến mùa hè bằng không cô không biết phải làm sao.

Bạn đang đọc Thập niên 80 Cuộc Sống Hạnh Phúc Sau Khi Trọng Sinh (dịch) của Mê Lộ Đích Ban Ban
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimmin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.