Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2635 chữ

Sau khi xem xong thì rất hài lòng, cửa đi vào góc đông nam là bức tường phù điêu, sân không lớn, nhưng xây rất vững chắc, dọn dẹp cũng sạch sẽ, phòng bắc có một phòng khách nhỏ và hai căn phòng, mặt tây là phòng bếp và nhà vệ sinh, hai mặt đông nam là tường rào, trong sân còn có hai vườn hoa nhỏ. Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ, là tứ hợp viện chính cống.

Vương Hải Quyên thích căn nhà này, Lâm Xuân Hoa không nói giá trước, đoàn người về đường hẻm Cam Lộ trước.

Buổi trưa, Cố Uyển về nhà ăn cơm, Lâm Xuân Hoa đến phòng cô nói chuyện buổi sáng đi xem nhà với cô: "Buổi sáng thằng hai nói với mẹ muốn mở một cửa hàng ở trong huyện một năm nữa, góp đủ tiền rồi mua, mẹ nghĩ vài năm sau giá nhà này sẽ tăng không ít, nhỡ bọn nó đủ tiền rồi giá nhà tăng nữa thì mất trắng à? Đi xem cùng thấy nhà nhỏ nhưng không tệ, mẹ cũng ủng hộ bọn nó mua trước."

Cố Uyển cũng nghĩ như vậy, nói: "Hay là mua lại đi, cả nhà đều ở bên này, nhà em hai ở quê, con nghĩ mẹ và ba đều nhớ họ."

Lâm Xuân Hoa cảm thấy có cô con dâu Cố Uyển này là phúc lớn nhất của mình, con gái cũng chưa chắc nghĩ chu đáo như vậy, cô thì cân nhắc đến.

Buổi tối, cả nhà đều ở nhà, thương lượng chuyện này một lần, đề nghị mua trước. Tần Chí Hoa cũng nói: "Mượn chị dâu tiền mua nhà trước đi, em cũng có, cửa hàng quần áo trên tay em vẫn ổn từ trước đến nay, bây giờ phải quản lý thêm hai nhà công ty triển lãm và siêu thị, một năm này em đều không tự đi nhập hàng quần áo ở bên kia, đều là nhà máy trực tiếp gửi tới, kiểu dáng còn hơi ít hơn chút, làm ăn không tốt như trước. Nếu anh chị tới thành phố B, không bằng cho anh chị quản lý cửa hàng kia."

Đây chính là chuyện vô cùng tốt, siêu thị của Tần Chí Hoa còn chưa mở, Tần Chí Cương và Vương Hải Quyên vốn định đến chúc mừng, nhưng lại thành ở lại thành phố B. Trong nhà nhờ bà cụ hàng xóm nói với cô em gái, đồng ý bán với giá ba mươi tư ngàn năm trăm đồng, phần lớn đồ trong nhà đều để lại cho họ.Một nhà ba người Tần Chí Cương đều vui vẻ không thôi, vui vẻ nhất là Sáu Cân, cậu bé đã có thể nghe hiểu ý người lớn nói, kéo Bình An nói: "Anh Bình An, sau này em ở thành phố B rồi, có thể chơi với anh mỗi ngày."

Đối với Cố Uyển, Tần Chí Quân vừa yêu vừa chiều chuộng vừa cảm kích, anh không phải là người tỉ mỉ trong chuyện nhà, nhưng lúc nào cũng anh để ý đến chuyện của Cố Uyển, anh em thì đúng là không suy nghĩ nhiều như vậy.

Không phải anh lạnh nhạt, mà là bất cứ chuyện gì anh đều dựa vào chính mình mà liều mạng. Vì anh như vậy, nên cũng yêu cầu binh lính dưới quyền như vậy, cũng vậy với các chị em anh em của mình. Trong lòng Tần Chí Quân, đại khái chỉ có vợ của anh và mấy đứa trẻ như Sáu Cân là cần phải thương yêu, những người khác đều có thể tự phụ trách tốt cuộc đời của mình.

Đứa trẻ nhỏ yếu, vợ là đầu quả tim của anh nên phải chiều chuộng, chiều chuộng cô yêu cô là bản năng, không liên quan đến bản thân cô mạnh mẽ hay không.

Nhưng mấy năm qua, từ cha mẹ đến em trai, em gái, Cố Uyển đều chăm sóc thay anh, sao anh lại không cảm kích, ôm Cố Uyển bằng sự dịu dàng và yêu thương vô bờ bến.

Mười tám tháng sáu, siêu thị khai trương, làm ăn vô cùng phát đạt. Tần Chí Hoa là một người có lương tâm, trước đây làm ở công ty triển lãm cũng có kinh nghiệm, đã dành thời gian nghiên cứu tâm lý người tiêu dùng, đưa ra các chương trình giảm giá đặc biệt, bán theo combo, nghĩ ra bao nhiêu quà tặng sản phẩm.

Tần Chí Hoa in tất cả những hoạt động này trong tờ quảng cáo, từ mười lăm tháng sáu sẽ bắt đầu để nhân viên đi phát ở xung quanh siêu thị.

Đến ngày khai trương, từ lúc mở cửa vào buổi sáng cho đến khi đóng cửa vào buổi tối, luôn có đội ngũ xếp hàng thật dài ở tám quầy thu ngân, thống kê ngày hôm sau cho thấy doanh thu hơn một trăm tám mươi ba ngàn.

Lâm Xuân Hoa và Tần Đại Hữu không chỉ buông lỏng hơn nửa năm, bọn họ còn trợn mắt và hốc mồm.

Phải bán ra bao nhiêu thứ mới có thể có mức buôn bán cao như vậy, ông cụ và bà cụ nghĩ đều không nghĩ ra được, toàn bộ hàng hóa siêu thị cộng lại trị giá nhiều tiền như vậy sao?

Đừng nói bọn họ không nghĩ ra được, chính Tần Chí Cương và Vương Hải Quyên cũng ngây ra. Bọn họ mở hai cửa hàng quần áo, một ngày có thể kiếm bảy, tám chục đồng đã vui vẻ rồi, nếu có thể kiếm đến trăm thì đó chính là phát tài.

Nghĩ xem người nhà quê một năm mới kiếm được bao nhiêu tiền. Hai năm trở lại đây, lương cao hơn một chút, làm việc lặt vặt khắp nơi thì một tháng cũng chỉ thu nhập được ba mươi, bốn mươi đồng, trừ đi tất cả chi tiêu một ngày bọn họ có thể kiếm được một tháng tiền đã cảm thấy rất tốt rồi. Nhưng nhìn Tần Chí Hoa đi, chút thỏa mãn trong lòng họ như bọt xà bông vậy, phốc một tiếng là vỡ.

Hai vợ chồng thương lượng, đi về thay đổi việc làm ăn trong huyện trước, sau đó quay lại tiếp quản cửa hàng quần áo nữ của Tần Chí Hoa. Tần Chí Cương nói: "Đàn ông như anh không thể tham gia vào một cửa hàng quần áo phụ nữ được, nếu không, Quyên tử, em quản đi. Anh đi hỏi Chí Hoa xem công ty triển lãm hay là siêu thị có thiếu nhân viên không. Từ nhỏ đầu óc Chí Hoa đã linh hoạt, làm ăn mạnh hơn anh nhiều, anh đi theo Chí Hoa học làm ăn gì đó, kiếm nhiều tiền một chút, cũng sớm trả tiền mượn cho chị dâu."

Thiếu nợ thật là ưu sầu, lửa đốt đến mông phải vội vàng kiếm tiền trả.

Tần Chí Cương và Vương Hải Quyên vừa đi, buổi tối Sáu Cân rề rà muốn ngủ chung với Bình An, mỗi ngày đi theo sau Bình An và Đa Đa gọi anh, gọi cậu bé là anh cậu bé cũng không nhận, chỉ coi mình là anh của Điềm Bảo, đối với em gái Điềm Bảo thì rất chăm sóc.

Lâm Xuân Hoa buồn cười, nói giống năm ngoái, chỉ thích đi theo Bình An.

Tần Chí Quân nhân cơ hội này, thu dọn một phòng chính khác của viện bắc nhị tiến, mua bốn giường trẻ em và dụ ba đứa bé vào phòng thay đồ ngủ. Căn phòng này cũng khá lớn, phòng bình thường sao có thể kê được bốn chiếc giường nhỏ.

Là thường ngày thì ba anh em tuyệt đối không làm, ba anh em có một điểm giống nhau, là yêu mẹ.

Mẹ vừa dịu dàng vừa thơm, còn biết kể chuyện.

Nhưng cái giường nhỏ kia thật là đáng yêu, không giống đồ nội thất Trung Quốc thường thấy ở các nhà. Giường Điềm Bảo là màu hồng, được chạm khắc hình mặt trăng nhỏ, của Bình An, Đa Đa và Sáu Cân là màu trắng và màu xanh đậm. Mỗi giữa mỗi giường có đặt tủ đầu giường, nhìn rất đáng yêu, để cùng một chỗ lại càng đẹp, bốn đứa bé mà cởi giầy, leo lên là không muốn xuống.Lại thêm Sáu Cân, bọn trẻ hưng phấn không thôi.

Cố Uyển đứng ở kia nhìn và cười, rất hâm mộ nói giường nhỏ này quá đẹp, chăn nhỏ gối nhỏ đều đẹp. Cô hỏi mấy đứa bé, buổi tối các con đều ngủ ở đây à?

Đang là thời điểm mới mẻ, lại là ban ngày, mấy đứa bé tranh nhau bày tỏ buổi tối sẽ ngủ ở đây, Cố Uyển giơ ngón tay cái lên khen: “Các con rất ngoan, mỗi người ngủ một giường, dũng cảm như hoàng tử trong truyện cổ tích vậy."

Lời khen này thật không tệ, Bình An và Điềm bảo đều sáng mắt lên hỏi: "Là hoàng tử đánh rồng ạ?"

Cố Uyển gật đầu nói đúng, Sáu Cân tò mò, cậu bé còn chưa được nghe chuyện hoàng tử đánh rồng, nên nói: "Anh kể cho em nghe đi."

Bình An không biết kể chuyện, Điềm Bảo thì rất giỏi, đập giường ngồi yên rồi kể chuyện. Đa Đa ngồi ở trên giường nhỏ của mình, hỉnh thoảng bổ sung đôi câu thiếu cho cô bé, Bình An thì đúng đúng. Biểu cảm của Sáu Cân chợt ồ lên, rất ăn ý với Điềm Bảo, là một khán giả nhỏ tuyệt vời.

Cố Uyển cũng ngồi ở trên giường nhỏ nghiêm túc nghe, chờ Điềm Bảo kể xong còn khen: "Điềm Bảo giỏi quá, mẹ nói qua mấy lần mà con cũng nhớ, kể còn sống động, thú vị hơn mẹ."

Điềm Bảo được khen mà lòng tự tin nổ tung, lại chọn một câu chuyện kể cho Sáu Cân, làm Lâm Xuân Hoa làm xong việc nhà sang đây xem rất thích thú.

Ngày thứ nhất chia giường ngủ, Cố Uyển và Tần Chí Quân đến phòng bọn trẻ, rửa mặt, thay quần áo rồi kể chuyện trước khi đi ngủ. Đám trẻ vốn có hơi căng thẳng, vào lúc này đã buông lỏng, không nghe hết hai chuyện đã ngủ.

Lúc này hai vợ chồng mới tắt đèn, đi ra ngoài, đóng cửa phòng. Lâm Xuân Hoa và Tần Đại Hữu đang ngồi ở trong sân, các cháu trai, cháu gái lần đầu tiên ngủ một mình, hai ông bà đều quan tâm, thấy Tần Chí Quân và Cố Uyển đi ra thì hỏi: "Ngủ rồi?"

Cố Uyển gật đầu, nói đã ngủ rồi.

Lúc này Lâm Xuân Hoa mới yên tâm, bảo Cố Uyển và Tần Chí Quân nghỉ ngơi sớm một chút.

Sau khi có con, đây là lần đầu Tần Chí Quân ở một mình một phòng với Cố Uyển. Ba bóng đèn nhỏ Bảo Bảo ở phòng khác, từ ban ngày Tần Chí Quân cũng có hơi mất tập trung. Đến lúc trên giường anh không ngồi, mà lấy ra một ngọc giản từ trong không gian của Cố Uyển ơ dưới gối ra ngoài nhìn, nói là một công pháp tốt, bảo Cố Uyển cùng đọc.

Cố Uyển không nghi ngờ gì, coi là thật, dán lên trán, tập trung tinh thần nhìn.

Khi nhìn rõ là cái gì, mặt cô nóng như bị đốt, ngọc giản trên tay vèo một cái bị cô thu vào trong không gian.Tần Chí Quân đi tới, ôm lấy cô từ phía sau, ghé vào bên tai cô, nói: "Thuật song tu cao cấp nhất của thiên hồ nhất tộc, đối tượng tu tập cao nhất là thân thể thuần dương. Em có nhớ không, Chung lão đạo từng nói, chúng ta vừa là thuần âm vừa là thuần dương, Uyển Uyển, tối nay chúng ta tu tập cái này nhé?"

Giọng anh cực thấp, hơi nóng phả lên rái tai và trên gáy cô, Cố Uyển chỉ nghĩ đến những tranh ảnh màu sắc trong ngọc giản kia, cả thân thể đều nóng lên. Bị Tần Chí Quân khiêu khích như vậy, cô chỉ cảm thấy người như nhũn ra.

Cô sinh ra vốn quyến rũ, gần đây tu tập công pháp của thiên hồ nhất tộc thì vẻ không tỳ vết lộ ra từ trong xương, hai khí chất dồn vào, càng khiến người ta không thể dời ánh mắt.Bọn họ đã tự tu luyện hơn hai mươi ngày, vận hành dẫn linh khí vào cơ thể cũng cũng không có vấn đề gì, chẳng qua là tâm pháp kia vừa vận chuyển, hai người mới biết vì sao công pháp này có thể bị liệt vào thiên cấp.

Anh không đợi cô trả lời, nghiêng người hôn lên đôi môi có hương vị ngọt ngào của cô trước. Lúc miệng lưỡi chạm nhau, cảm giác tê ngứa chạm đến trái tim hai người, một tay Tần Chí Quân kéo cô hôn, một tay đã kéo dây đèn, buông màn xuống.

Quần áo ngủ tơ lụa rơi xuống từng món một, nhiệt độ bên trong màn tăng lên, tương đối đỏ, da thịt nõn nà của Cố Uyển làm cho Tần Chí Quân suýt nữa mất khống chế. Anh hung hăng hôn mút, muốn tùy ý nhào nặn cô vào trong thân thể mình mới được, cũng may còn ba phần lý trí, anh ôm Cố Uyển, kết hợp ở một chỗ theo như tư thế thứ nhất, kiềm chế dục vọng muốn xông ngang đánh thẳng, khàn giọng hỏi bên tai cô: "Tâm pháp, có nhớ không?"

Vật kia đột nhiên đi thẳng vào bên trong cơ thể, Cố Uyển thoải mái đến mức xương trên người yếu dần đi. Sau khi thất thần bị anh ôm vào trong ngực trong chớp mắt hỏi tâm pháp, đầu óc cô gần như trống rỗng, một lúc lâu sau mới ừ một tiếng, một tiếng kia còn dễ nghe hơn tiếng rên rỉ quyến rũ, khiến Tần Chí Quân nghe nhột đến tận xương tủy.

Anh không nhịn được nâng cô lên, đụng mạnh mấy lần, Cố Uyển cắn chặt môi mới không kêu thành tiếng. Hoa tâm chợt co rút khiến cho Tần Chí Quân không nhịn được khẽ hô một tiếng, anh vội dừng lại động tác.

Khó khăn của song tu là ở chỗ không thể bị dục vọng chi phối, công pháp song tu càng cao cấp thì một khi vận chuyển sẽ là vui vẻ cực hạn. Ở thời điểm như vậy, hai bên cần khống chế được dục vọng của mình, tiếp tục tu luyện dựa theo tâm pháp và chân khí, nếu có thể làm được, tốc độ nhập cảnh sẽ nhanh hơn tu hành bình thường, nhất là đây là công pháp cao cấp của thiên hồ nhất tộc, bọn họ lại có thể chất như vậy.

Anh cưỡng ép để mình tỉnh táo lại, khàn giọng nói với Cố Uyển: "Hiện tại bắt đầu vận chuyển tâm pháp."Sau khi có con, đây là lần đầu Tần Chí Quân ở một mình một phòng với Cố Uyển. Ba bóng đèn nhỏ Bảo Bảo ở phòng khác, từ ban ngày Tần Chí Quân cũng có hơi mất tập trung. Đến lúc trên giường anh không ngồi, mà lấy ra một ngọc giản từ trong không gian của Cố Uyển ơ dưới gối ra ngoài nhìn, nói là một công pháp tốt, bảo Cố Uyển cùng đọc.

Cố Uyển không nghi ngờ gì, coi là thật, dán lên trán, tập trung tinh thần nhìn.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.