Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1325 chữ

Tần Chí Quân nghe Thập Phương điện chủ kia nói: "Bổn điện không biết Phật giới nhúng tay vào không, ta cùng với hồ chủ núi Cửu Hề có giao tình riêng nên dĩ nhiên là muốn quản một chút. Thiên giới làm việc như vậy, không sợ có ngày hai phu phụ tộc trưởng hồ ly lông đỏ trở lại thanh toán thiên giới các ngươi sao?"

Tướng lĩnh thiên giới nghẹn họng, bọn họ có thể đối phó được hồ chủ núi Cửu Hề này, nhưng đôi cáo già bên trên nàng thì rất khó dây. Không nói tộc trưởng tộc hồ ly lông đỏ, rõ ràng là chủng tộc thiên về mị thuật, nhưng sức chiến đấu lại đáng kinh ngạc. Cửu vĩ bạch hồ kia là đáng sợ nhất, không biết huyết mạch thiên hồ ở đâu ra mà tu vi trên người rất kinh người, thiên đế ra tay cũng chưa chắc là đối thủ của cửu vĩ bạch hồ. Sau khi nghĩ lại, từ ba vạn năm trước đôi phu phụ này vào bí cảnh sau đó vẫn không đi ra, chưa biết chừng là biến mất rồi, lá gan tướng lĩnh thiên giới lại lớn hơn.

"Chúng ta cũng là vì chúng sinh lục giới, Thái tử không chỉ là Thái tử thiên giới, còn là chủ lực chiến trường tiên ma, chiến thần thiên giới. Nếu có thể lấy máu tim hồ chủ núi Cửu Hề để đổi lấy một vị chiến thần sống lại, cứu sinh linh lục giới đang như nước với lửa thì chắc hẳn hai tộc trưởng trở về cũng có thể hiểu cho."

Thập Phương khinh thường nhếch môi, chế nhạo: "Bản thân có ham muốn cá nhân còn lấy cớ chiến trường lục giới và tiên ma. Lục giới thì liên quan gì đến một nữ nhân, hồ tộc bị lấy máu tim thì tu vi biến mất chỉ đành bỏ mình, mặt mũi các ngươi quá khó coi."

Những lời cuối cùng làm thiên tướng rất mất mặt. Thiên tướng kiêng kỵ sức chiến đấu của Thập Phương điện chủ, nhưng lần này thiên giới điều động đông đảo tiên sĩ cao cấp, Thập Phương có thể lấy một chọi mười nhưng có thể lấy một chống trăm sao.

"Người Phật gia mà không hề có từ bi, không biết Phật tổ Tây Thiên có biết không, nếu cố tình gây khó dễ cho thiên giới chúng ta, ngăn chúng ta làm việc, vậy đừng trách chúng ta đao binh đối mặt."

Những lời này giống như một tín hiệu, chiến trường vốn đình chiến lại bắt đầu giao chiến. Hồ tộc thiện chiến của núi Cửu Hề vốn cũng không có bao nhiêu, trận chiến này có thể nói là thương vong nặng nề. Tần Chí Quân ở trong đó cũng bị một vài tiên thuật đạo pháp đánh trúng, có điều đây là giấc mơ của anh, anh không có cảm giác gì. Chẳng qua là vị Thập Phương điện chủ kia lấy sức một mình đối chiến với chúng tướng thiên giới, thỉnh thoảng còn phải phân thân chăm sóc hồ chủ núi Cửu Hề, nên thời gian dài đã bị thương không ít.

Nàng nghe thấy Thập Phương nói thì nghiêng đầu nhìn về phía Thập Phương, trong ánh mắt không che giấu tình yêu say đắm và sự vui mừng, nhưng truyền âm: "Ngươi chịu gọi ta là Uyển Uyển, Vô Trần ca ca."

Trên mặt Thập Phương như không được tự nhiên trong chớp mắt, cô gái bất ngờ nắm tay Thập Phương, vẻ mặt trên mặt vừa dịu dàng vừa ngọt ngào, Tần Chí Quân nghe thấy nàng truyền âm hỏi Thập Phương điện chủ: "Bốn chục ngàn năm năm trước, lời ngươi đã nói còn giữ lời không? Ta có thể cởi áo cà sa của ngươi xuống, ngươi sẽ hoàn tục cưới ta."

Nàng nhìn áo cà sa che chở cho mình từ đầu đến cuối ánh mắt lóe sáng, hỏi Thập Phương: "Bây giờ là ngươi cam tâm tình nguyện cởi áo cà sa cho ta, chờ chạy thoát thì chúng ta thành thân có được không."

Rốt cuộc Thập Phương điện chủ kia nhìn nàng, cổ họng giật giật, cụp mắt, không lên tiếng.

Cô gái có hơi thất vọng, ánh sáng trong mắt dần dần ảm đạm, tướng phòng thủ thiên giới thấy hai người đứng đó không nói thì không nhịn được kêu gọi đầu hàng, khuyên hồ chủ núi Cửu Hề trở về với họ, tránh liên lụy tới Thập Phương điện chủ.

Vị hồ chủ kia nhếch môi, bỗng nhiên ôm cổ Thập Phương điện chủ, hôn lên môi hơi lạnh của Thập Phương, đám tướng sĩ thiên giới vây bắt nàng xôn xao. Vị hồ chủ núi Cửu Hề này quả thật có tư tình với Thập Phương điện chủ của Phật giới, chả trách Thập Phương điện chủ không quan tâm đến mạng mà mang nàng chạy thoát.

Thập Phương cũng ngây ngẩn, môi phái nữ ngọt ngào không tưởng tượng nổi, ngọt ngào đến mức Thập Phương thất thần trong nháy mắt, nhưng chỉ trong nháy mắt như vậy. Thập Phương đẩy người ra cực nhanh, không dám tin quát: "Ngươi điên rồi."

Lúc Tần Chí Quân còn chưa kịp phản ứng là tình huống gì, đã có người bên thiên giới kịp phản ứng, bùng nổ trong nháy mắt.

"Tiêu Uyển, ngươi thật là to gan, tự ý hủy máu tim, ngươi muốn tộc hồ ly lông đỏ chôn theo ngươi sao?"

Tiêu Uyển điên cuồng cười ha hả, tuy mỹ nhân cười điên cuồng mà vẫn vô cùng xinh đẹp. Nàng giễu cợt nhìn chúng tiên vây quanh họ, nói: "Đồ của ta thì ta nguyện xử trí như thế nào sẽ xử trí như thế nấy, chẳng lẽ tộc hồ ly lông đỏ ta còn lại rất nhiều tộc nhân sao? Không ai nói cho các ngươi, máu tim của cửu vĩ hồ tộc đều cho người có tình cảm chân thành sao? Chiến thần Thái tử hay là chúng sinh lục giới có liên quan gì đến ta."

Nàng cười xong, quay lại ngây ngốc nhìn Thập Phương, nói: "Vô Trần ca ca, gọi ngươi là hòa thượng bốn chục ngàn năm, ta gọi ngươi là Vô Trần ca ca ở thế tục như bốn chục ngàn năm trước có được không?"

"Uyển Uyển, Uyển Uyển..."

"Hòa thượng, ngươi luôn lừa ta, bí pháp ngươi vừa nói là phải trả giá bằng thiêu thân. Còn nữa, thật ra thì ngươi đã sớm động phàm tâm có đúng không, có thể viết ngươi vào trong sổ công tích của ta không?""Biết ngươi một lòng hướng phật, ta giao máu tim cho ngươi, thương thế của ngươi sẽ lành trong chốc lát, còn có thể có được tu vi của ta. Kiếp này không thể gả cho ngươi, kiếp sau ngươi trả lại ta nợ kiếp trước, kiếp này tiếp tục tu Phật của ngươi đi, sau này không có ta tới quyến rũ thì ngươi sẽ không tái sinh tâm ma."

"Máu tim của cửu vĩ hồ tộc chúng ta chưa bao giờ được dùng để cứu người không liên quan. Nó có một công dụng khác, hồ nữ tự nguyện cho người có tình cảm chân thành uống máu tim, thì đời đời kiếp kiếp, chỉ cần có thể gặp nhau là luôn có thể yêu nhau lần nữa, đây mới là tác dụng lớn nhất của máu tim hồ tộc, nó là lời hứa với người yêu đời đời kiếp kiếp."Nàng dùng pháp lực giam cầm áo cà sa quấn quanh người mình, thu vào trong không gian của mình, cười nói: "Gọi ngươi làm trễ nãi hơn bốn chục ngàn năm năm, ta giữ áo cà sa này để nhớ, ngươi luyện phật bảo khác đi."

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.