Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1368 chữ

Mặc dù Điềm Bảo không biết tại sao cô bé bỗng nhiên mọc ra cái đuôi, nhưng cũng biết đây chắc chắn là điều không tốt. Tuy cô gái nhỏ mới hai tuổi rưỡi, cũng biết không có mông của ai sẽ mọc đuôi cả, cho nên cô bé mới bị dọa khóc.

Lúc này, nghe thấy ba hỏi cô bé có thể thu đuôi lại không, trong lòng cô bé nghĩ đuôi ơi thu lại đi, thu lại đi, nhưng không có tác dụng. Cái đuôi ở sau lưng vẫy vẫy, nhưng không biến mất, cô gái nhỏ nhìn ba, không biết phải làm sao, cực kỳ tủi thân.

Tần Chí Quân xoa gương mặt của con gái, an ủi: “Đừng sợ Điềm Bảo, con mọc đuôi là để bảo vệ mẹ, Điềm Bảo là bé cưng dũng cảm nhất.”

Sự bình tĩnh của anh đã khiến Điềm Bảo yên tâm.

Anh thấy cảm xúc của hai mẹ con đều đã ổn định lại, Tần Chí Quân mới hỏi Cố Uyển có kinh nghiệm tương tự hay không.

Thực ra Cố Uyển có, cô cũng từng mọc ra cái đuôi nhỏ, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với Điềm Bảo. Đuôi của cô thực ra càng giống đuổi thỏ hơn là đuôi hồ ly. Lần đó sau khi bị thương biến thành yêu quái, rồi bổ sung linh khí, cái đuôi kia lại rụt về rồi.

Nhưng tình huống của Điềm Bảo không giống cô lắm , cũng không biết Điềm Bảo có thể dùng thuốc để bổ sung linh khí không. Điều quan trọng nhất bây giờ trong tay cô không có.

Cô nói cho Tần Chí Quân biết tình hình, Tần Chí Quân cởi áo của anh xuống, bọc cả người Điềm Bảo lại, cũng không màng tới việc trên chiếc áo kia còn dính rất nhiều máu. Anh bọc thật chặt, giấu cả đuôi của cô nhóc đi, nói: “Nhân lúc trời còn chưa sáng, chúng ta về trước đi. Ngày mai anh nghĩ WT760345 cách để ba mẹ tạm thời chuyển về nhà lớn ở một thời gian.”

Anh vừa cởi áo ra, Cố Uyển mới nhìn thấy màu máu trên người của anh, lúc này cô mới đau lòng, âm thầm lấy một bình thuốc Hồi Xuân ở trong không gian ra, đổ ba viên rồi nhét vào trong miệng Tần Chí Quân.

Lúc này, Tần Chí Quân đã xác định vợ của anh có thứ gì đó như vật chứa rồi. Thanh kiếm ngắn đột nhiên xuất hiện rồi lại biến mất trong tay cô, còn có Hồi Xuân Hoàn đút cho anh lúc này, mà đồ ngủ Cố Uyển mặc đêm nay lại không có túi.

Cố Uyển lấy đồ ngay trước mặt anh, thực ra cũng không định giấu anh nữa, bí mật lớn nhất anh cũng đã biết rồi. Cố Uyển thử dẫn Điềm Bảo vào không gian, biểu diễn ảo thuật ngay trước mặt Tần Chí Quân.

Tần Chí Quân nhìn vợ của anh bỗng dưng biến mất trong không trung, cả người cứng đờ, lần đầu tiên nhận ra sự khác biệt của cô và anh.

Quả thật là Điềm Bảo có thể vào trong không gian, Cố Uyển đi ra nói với Tần Chí Quân, sau khi trời sáng, người ở trong nhà sẽ do anh phụ trách dụ đi, cô ở với Điềm W1760645 Bảo. Sau đó cô lấy hai cái chăn và một chút đồ ăn, rồi chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị Tần Chí Quân kéo lại.

“Uyển Uyển, dẫn anh theo với, được không?” Yết hầu của anh rung lên, nói: “Anh sợ hôm nào đó em đột nhiên lại rời đi như vậy, anh cũng không giữ được em, cũng không tìm thấy em nữa.”

Cái cảm giác không thể khống chế này khiến anh sợ hãi, bản thân anh biết rõ, anh có thể mất tiền, mất quyền, thậm chí là tính mạng, chỉ là không thể mất Cố Uyển. Nghĩ tới khả năng đó, anh cảm thấy nghẹn thở.

Sau khi phân tích, ánh mắt hai người đều đặt trên chiếc áo cà sa được Điềm Bảo coi như đồ chơi vải. Tần Chí Quân cầm áo cà sa kia tới, đắp lên người con gái của anh.

Dỗ Điềm Bảo ngủ xong, hai vợ chồng cũng không ngủ được.Tần Chí Quân nhìn khắp không gian, Cố Uyển đã trải chăn xong rồi, hai cái chăn, một cái làm đệm, một cái để đắp, rồi gọi Điềm Bảo qua đi ngủ.

Tần Chí Quân lấy áo cà sa quấn trên người Điềm Bảo xuống giúp cô bé, bế con gái lên cái giường tạm thời, dỗ cô bé ngủ. Vừa đắp chăn lên cho cô nhóc, Cố Uyển tựa như đã phát hiện ra điều gì đó, vén chăn ra, bế Điềm Bảo lên, đếm cái đuôi phía sau cô bé, sáu cái...Tần Chí Quân nắm tay của cô, ánh mắt mong chờ nhìn cô, sự bất an trong mắt không thể giấu được.

Cố Uyển nắm ngược lại tay của anh, gật đầu nói: “Được.”“Anh cả Tần, đuổi của Điềm Bảo bớt ba cái rồi.”

Hai vợ chồng rất kích động vì phát hiện lớn này. Trước khi Cố Uyển ra lấy chăn, cô cởi cái áo dính vết máu của Tần Chí Quân trên người Điềm Bảo ra, lúc đó đuôi của cô bé không thấy ít đi.Tần Chí Quân nhếch mày, hỏi: “Đây là chiếc áo cà sa đã giết tiêu diệt yêu quái mặc đồ đen lúc trước à?”

Cố Uyển gật đầu, nói: “Nó vẫn luôn được đặt ở trong này, em cũng không biết là nó có thể tự ra để cứu chúng ta.”Tần Chí Quân được cô nắm lấy, chớp mắt đã ở nơi khác. Đây là một phòng sách màu sắc cổ xưa. Nói là phòng thì cũng không đúng lắm, không có cửa sổ, chỉ có một mặt thế giới này.

Điềm Bảo đang đứng cạnh giá gỗ, trên người khoác chiếc áo cà sa Tần Chí Quân cảm thấy quen mắt. Áo cà sa rất to, cô gái nhỏ quấn mấy vòng trên người, muốn quấn nó thành một cái váy, nhưng lại quấn rất chắc chắn.

Cách nửa tiếng, họ vén áo cà sa ra xem, ngạc nhiên vui vẻ phát hiện đuôi cô nhóc chỉ còn lại một cái đuôi hồ ly màu trắng lông xù.

Cố Uyển vui mừng sắp rớt nước mắt, Tần Chí Quân đắp lại áo cà sa lên cho Điềm Bảo, vỗ Cố Uyển, nói: “Bây giờ em đừng lo nữa, em cũng nghỉ ngơi lát đi.”

Hai vợ chồng nằm hai bên trái phải của Điềm Bảo, Tần Chí Quân ban đầu không buồn ngủ, nhưng rất nhanh đã ngủ say rồi. Tinh thần anh bị kéo vào một tòa cung điện cực kỳ hùng vĩ, nói là hùng vĩ bởi vì cung điện này vô cùng cao lớn, cũng không biết là dùng nguyên liệu gì. Anh chưa từng thấy kiến trúc nào như vậy trong thực tế, rất thần thánh, nhưng lại không có chút nhân khí nào.

Anh đi qua trong cung điện, đi nửa ngày mà không gặp một ai, Tần Chí Quân cảm thấy lạnh lẽo thay ở người ở đây.

Đi đến cửa đại điện, đi xuống là bậc thang được lát từ thanh ngọc, chỉ có thể nhìn được hai ba chục bậc, xuống chút nữa là mây mù lượn quanh nên không thấy rõ, trông giống như một cung điện lơ lửng trên không trung.

Dưới bậc thang có tiếng người vang lên.

"Không nói ra chuyện thiên giới phái binh Thanh Khâu bao vây núi Cửu Hề cho điện chủ thật sao? Dẫu sao vị hồ chủ kia và điện chủ của chúng ta có giao tình mấy vạn năm."

Tần Chí Quân nghe hiểu từng chữ, nhưng gộp lại thành câu lại khiến anh rất mơ hồ. Anh chưa từng nghe nói về Thanh Khâu, núi Cửu Hề, nhưng hai chữ hồ chủ lại khiến anh hứng thú, mà còn có thiên giới và điện chủ gì đó.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.