Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1266 chữ

Mặc dù hai người họ đang tiết chế tránh bộc phát tình cảm , nhưng ánh mắt họ trao nhau vô cùng tình tứ. Bình thường cô lúc nào cũng là một cô gái đoan trang, thông minh, dịu dàng, vậy mà giờ cô nhìn Trần Chí Quân không hề chớp mắt, thấy vậy Lý Tế Xuyên nói: “Đi thôi, đi thôi, vợ chồng son đã một năm không gặp nhau rồi, đừng ở trong hành lang bệnh viện nữa, . ngày mai tôi sẽ trao trả con bé về cho cậu. Hôm nay chắc không kịp mời hai người bữa cơm, tôi xin phép về nhà nghỉ ngơi trước.”

Nghe vậy, Cố Uyển rời mắt khỏi khuôn mặt của Tần Chí Quân, có chút xấu hổ nói: “Thưa thầy, em cũng muốn đi ăn, chúng ta cùng nhau ăn tối được không, sau khi ăn xong em sẽ đưa thầy về nhà.”

Ông thường có thói quen đến nhà học viên ăn cơm tối vào cuối tuần rồi về nhà, nhưng hôm nay ông không thể làm kỳ đà cản mũi đôi trẻ được, ông ấy xua tay rồi đi vào căn tin.

Tần Chí Quân mỉm cười dẫn Cố Uyển ra ngoài, nhóm y tá và thực tập sinh phía sau đều tỏ ra vô cùng bất ngờ.

“Ôi trời, đó là chồng của bác sĩ Cố. Anh ấy trông tuyệt quá. Anh ấy đến và hỏi phòng khám của bác sĩ Cố ở đâu. Anh ấy đã đứng bên ngoài phòng khám của ông Lý hơn một giờ rồi.”

Y tá A là một cô gái trẻ có trái tim đầy nhiệt huyết, gặp được quân nhân công tác ở gần đây cũng không có gì lạ, nhưng cô chưa từng thấy người nào đẹp trai như vậy, vấn đề nữa là anh còn đứng cùng bác sĩ Cố, họ lại có tướng phu thê ah ah ah ah!

“Chẳng trách bác sĩ Cố xinh đẹp như vậy mà lại lấy chồng sớm. Thật xứng đôi vừa lứa!”

Y tá B rất hâm mộ bác sĩ Cố, vài ngày sau khi cô vào bệnh viện, vốn dĩ cô có khuôn mặt giống Cố Uyển, có một nam bác sĩ độc thân rất thường ngẫu nhiên ghé qua chỗ họ. Trong vài ngày như thế này, Cố Uyển đứng ở phòng y tá một lúc, trò chuyện với các y tá về việc nuôi dạy con cái, sau đó khoe đứa con của cô. Tin tức rằng bác sĩ Cố đã kết hôn đã sớm lan truyền.

Có một số ít trường hợp gặp gỡ tình cờ hơn. Các bác sĩ và y tá bắt đầu thắc mắc chồng của bác sĩ Cố là người như thế nào.

Cô y tá đang trò chuyện ở đây, khi Cố Uyển và Tần Chí Quân đi xuống lầu, Cố Uyển hỏi anh: “Anh đợi ở bên ngoài bao lâu rồi? Tại sao anh lại được về sớm hơn một ngày?”

“Anh nhớ em, qua đêm nay anh mới được về.” Anh nói ngắn gọn, nhưng Cố Uyển đỏ mặt. Có hai bệnh nhân đang đi tới trước mặt họ, có vẻ như họ đã nghe thấy lời của Tần Chí Quân nên đã quay lại nhìn.

Hai má của Cố Uyển nóng bừng, cô kéo Tần Chí Quân đi thật nhanh, bước nhanh xuống lầu đi ngang qua hai người bệnh nhân kia, khi cô ngồi vào ghế lái xe, trên mặt vẫn chưa hết nóng bừng.

Tần Chí Quân nhìn cô như vậy thì mỉm cười, thấy ngoài xe không có ai, anh cúi người ôm lấy Cố Uyển mà hôn, anh chỉ muốn hôn như vậy, để cho thỏa nỗi nhớ, vì không có cô thì anh không thể sống được. Anh đã xa cô quá lâu, ba trăm sau mươi bốn ngày, anh đếm từng ngày để được gặp cô.Trái tim Tần Chí Quân bỗng thắt lại, bọn trẻ vẫn còn quá nhỏ, một năm trôi qua như vậy là quá dài, lâu như vậy rồi chắc bọn nhỏ không có ấn tượng gì về anh.

Cố Uyển nắm lấy bàn tay anh và hỏi: “Tại sao anh không ở nhà với bọn trẻ nhiều hơn?”

Bọn trẻ là bảo bối của Tần Chí Quân, nhưng Cố Uyển là tâm can của anh, cuối tuần về nhà mà không thấy cô, hỏi mẹ mới biết cô đã theo thầy giáo đi thực tập tại 301. Tần Chí Quân không chịu ngồi yên ở nhà mà lại rời đi lúc mười giờ, đến bệnh viện thì biết cô đã lái xe đi, anh thì bắt taxi đến 301.

Lúc anh đến đó, anh đã nhờ các y tá ở bàn y dịch vụ hỏi thăm, nhưng con dâu nhà họ Tần này có vẻ rất nổi tiếng, các y tá vừa nghe cái tên Cố Uyển thì nhắc luôn là bác sĩ Cố, Tần Chí Quân nghe rất lạ tai. Không lẽ sau một năm không gặp mà vợ anh lại trưởng thành vậy sao?

“Chúng ta về nhà thôi, ông bà nội có lẽ đang đợi ở nhà.” Sau khi Cố Uyển khởi động xe một cách thuần thục, Tần Chí Quân ngồi ở phụ lái cùng Cố Uyển quan sát đường đi, anh chủ yếu ngồi canh chừng cho Cố Uyển.

Vợ chồng bao nhiêu năm, bỗng anh nhìn chằm chằm cô như vậy, má phải của Cố Uyển cũng cảm thấy nóng lên, dù sao cô cũng từng lái xe một cách an toàn đến hẻm Cam Lộ, nơi có nhà của cô, trước khi dừng lại cô đã nhìn thấy ba đứa con của mình hai tay chống cằm, đang ngồi trên bậc thềm trước cửa nhìn về chiếc xe của Cố Uyển. Lúc nhìn thấy cô, bọn trẻ phấn khích đứng lên, đi xuống bậc thềm rồi đứng lặng người, khi xe dừng lại, bọn trẻ đứng cách cửa một mét gọi mẹ.

Tần Chí Quân mở cửa xuống xe, ngay lập tức bế Điềm Bảo lên vai, Điềm Bảo từ nhỏ đã rất thân với Tần Chí Quân, cho dù cô bé không có ấn tượng sâu sắc với Tần Chí Quân, tình phụ tử và huyết thống chảy trong người cùng với anh khiến cô bé thích được gần gũi với ba.

Cố Uyển khóa xe và bước vào nhà, một tay ôm Bình An một tay ôm Đa Đa, hai cậu con trai cứ dán mắt vào ba mình, người đang bế em gái trước mặt, trên mặt bọn trẻ tỏ rõ vẻ ganh tỵ.

Tần Đại Hữu đứng ở cổng cười nói: “Ba đã về rồi, chúng ta cùng đi vào ăn cơm thôi.”

Tần Chí Quân vừa về nhà sau một năm làm nhiệm vụ, nghỉ phép cùng với Giang Hạo, cả nhà rất vui vẻ, cùng Lâm Xuân Hoa nấu một bàn đầy những món ăn ngon.

Trong bữa cơm, Tần Chí Quân gắp đồ ăn cho vợ con, Lâm Xuân Hoa cảm thấy vui mừng khi nhìn thấy cảnh tượng đầm ấm này, sau bữa tối bà ra vườn hái dưa tươi và cắt về ăn tráng miệng, cả nhà ngồi nói chuyện vui vẻ.

Bọn trẻ có thói quen nghỉ trưa, sau khi chơi đùa một chút cũng buồn ngủ, nhưng bọn trẻ yêu cầu Lâm Xuân Hoa dẫn bọn trẻ về phòng ngủ, nói rằng Tần Chí Quân đã trở về từ đêm qua, vì sợ làm ảnh hưởng tới sự yên tĩnh sẽ khiến bọn trẻ không thể nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.