Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1479 chữ

Bởi vì còn phải chú ý chuyện làm ăn, Tần Chí Cương và Vương Hải Quyên không ở thành phố B lâu mà nhanh chóng trở về, Sáu Cân cũng đi theo, bốn đứa nhóc sống chung với nhau hơn ba tháng, vì phải tách ra mà còn biến thành hạt đậu héo một thời gian.

Lâm Xuân Hoa nói với Cố Uyển: “Mua nhà đón Sáu Cân về ở cũng tốt, có đứa bé ở giữa hai người đang căng thẳng, rồi dần dần sẽ tốt hơn thôi. Nhưng Hiểu Muội đã đi lấy chồng rồi, mọi người ồn ào vui vẻ mấy hôm rồi lại rời đi, mỗi ngày mấy đứa bận rộn bên ngoài là trong nhà lại im ắng buồn tẻ.”

Cố Uyển hơi áy náy, mỗi ngày bọn họ bận rộn bên ngoài, trong nhà chỉ còn người già và trẻ nhỏ, cô an ủi Lâm Xuân Hoa một lúc, nói: “Gần đây Hiểu Muội về quê Giang Hạo, chờ Giang Hạo quay lại quân đội là con bé lại ở thành phố B một mình, để con bé về đây ở cũng đỡ hơn để một mình con bé mua đồ nấu cơm, ở bên này cũng vui vẻ hơn.”

Đương nhiên Lâm Xuân Hoa rất đồng ý: “Vậy được, chờ con bé về thì nói với con bé.”

“Cái này có gì đâu mà vất vả, có việc làm là cả người mẹ lại thấy phấn chấn hẳn!” Nghĩ đến lúc mới dọn đến căn nhà lớn, bà còn tiếc chút đất trồng rau ở khu cho người nhà, lúc ấy con bé Uyển nói sẽ mua cho bà ấy một căn nhà có sân, bà ấy muốn trồng cái gì thì trồng cái ấy, muốn nuôi con gì thì nuôi con ấy, không ngờ câu nói ấy đã thành hiện thực nhanh như thế.

Tần Đại Hữu và Lâm Xuân Hoa là người phái cần cù, hôm trước Cố Uyển mới nói câu này, sáng sớm hôm sau không biết Tần Đại Hữu đã mua được hạt giống rau ở đâu.

Ông ấy loanh quanh hai ngày, thuê được máy kéo chở được mười cây ăn quả về nhà trồng, lúc Cố Uyển về đã thấy đã trồng xong, Điềm Bảo rất vui vẻ kéo cô đi xem cây.

Cây được trở về này có lá cây, nhưng Cố Uyển nhận ra trong đấy có bốn cây là cây đào, mấy cây khác thì cô không biết, hỏi ba chồng thì mới biết là cây táo, anh đào, táo tàu, hồng, ông ấy nói chủng loại có thể nhổ lên trồng luôn, sang năm sẽ có quả.

Người thích mấy cái cây này không phải người lớn trong nhà mà là ba nhóc con, ngày nào cũng phải chạy mười tám vòng trong vườn, đứng dưới gốc cây nhìn đây nghiêm túc như thể có thể nhìn ra được trái cây.

Vì để dỗ hai đứa bé vui vẻ mà Tần Đại Hưu loay hoay bên ngoài hai ngày xách về hai lồng chim, nói là vẹt với hoạ mi, Cố Uyển không hiểu mấy cái này nhưng mấy con chim thật sự rất đẹp. Ba đứa nhóc vui như điên, rúc vào vườn là không muốn ra nữa, đặt tên cho mấy con chim ấy, mỗi ngày vây quanh lồng chim nói chuyện với mấy con chim.

Dân quê rất biết cách sống, Lâm Xuân Hoa nhìn thấy trong vườn nuôi chim làm bà ấy cũng muốn nuôi ít gà. Nhưng người ở thành phố B thích nuôi chim bởi nó rất tao nhã, nuôi gà sẽ khó tránh khỏi hơi hôi, căn nhà đẹp thế bà sợ nuôi gà sẽ làm hỏng, thật sự rất phân vân nên không nhịn được đi hỏi Cố Uyển.

Cố Uyển nói muốn nuôi thì nuôi, có sao đâu, vườn rộng như thế nuôi mấy con gà cũng không ảnh hưởng gì nhiều lắm, nuôi ngay phía Tây Bắc cạnh chỗ đất trồng rau, phân gà có thể dùng để bón cho rau đỡ phải dùng phân hóa học.

Con dâu bảo Lâm Xuân Hoa nên nuôi thêm mấy con gà, căn nhà đẹp như thế không thể dùng chuồng gà như nông thôn được, bà ấy thương lượng với Tần Đại Hữu đi tìm một thợ mộc làm một cái chuồng gà hợp với căn nhà, rào tre cũng đóng rất đẹp, Tần Chí Quân về nhà còn cười một lúc, nói ba mẹ anh đã làm ra chuồng gà kiểu mới.

Chờ sau khi chuẩn bị chuồng gà xong, Lâm Xuân Hoa tự mình đến chợ sáng chọn hơn mười con gà con lông xù, khiến Bình An Đa Đa với Điềm Bảo vui quên lối. Đám vật nuôi này thành thú vui mới của đám nhóc, ngồi xổm bên chuồng gà thò tay vào vuốt lông gà con, Lâm Xuân Hoa dặn không được bắt, gà con còn nhỏ bị thương sẽ không sống được nên ba đứa bé mới chỉ nhìn chứ không bắt.

Trong vườn Tần Đại Hữu bón phân cho cây, mỗi ngày ba đứa bé đi theo sau ông ấy tỉa cây tưới nước, khu vườn này thành nơi vui chơi cho người già trẻ nhỏ ở nhà họ Tần. Bởi vì cháu trai thích ngồi chơi ở đây, ngay cả nhặt rau Lâm Xuân Hoa cũng ngồi trong đình hóng gió, khu vườn phía sau nghiễm nhiên trở thành nơi ồn ào vui vẻ nhất cả căn nhà.

Thông tin của ba người được chuyển lên trên, ba người này không phải nhóm thành viên đầu tiên của 811, mà sau này mới tuyển vào, từ sơ tuyển đến khi chính thức trở thành thành viên của 811 chỉ trong vòng nửa năm, có thể thấy Tần Chí Quân luyện binh rất tốt.

Sao một thanh đao tốt như vậy có thể để mặc anh tự do ở Thương Lang, tốt nhất nên đào tạo ra thật nhiều tinh anh cho quốc gia, đặc biệt là mấy năm nay, bộ đội đặc chủng của nước Hoa lạc hậu hơn bộ đội của các nước khác trên thế giới nhiều. Cho nên lấy cớ nhiệm vụ để điều động anh, trực tiếp lấy danh nghĩa đào tạo thêm lấy mất một năm của Tần Chí Quân.

Mới trở về chưa đầy một tháng đã phải đi tiếp, còn vừa đi là đi một năm, trong lòng Cố Uyển rất buồn, Cố Uyển cũng biết anh là quân nhân, cô hiểu nhưng tâm ý cô vẫn không buông được, một năm, thời gian quá dài. Buổi tối cô rúc trong lòng Tần Chí Quân không nhịn được đỏ mắt, làm Tần Chí Quân đau lòng hết sức, vừa áy náy vừa hoảng, không biết nên dỗ vợ mình thế nào mới tốt.

“Rất xin lỗi anh không thể ở bên em lâu hơn, cục cưng à đừng khóc, em càng khóc càng khiến anh đau lòng hơn.” Anh kéo Cố Uyển vào lòng rồi hôn lên tóc mái cô, vừa khẽ khàng vỗ lưng cô vừa nói nhỏ bên tai cô, anh hay gọi cô vợ nhỏ này cô vợ nhỏ nọ, lúc này anh bối rối đến mức gọi cả cục cưng.

Cố Uyển bị anh dỗ đến đỏ mặt, may mà từ khi chuyển đến đây hai vợ chồng sống ở phòng chính của khu sân thứ hai, phòng ở đây đủ lớn, Tần Chí Quân cố ý cho thêm một cái giường vào phòng, ba đứa bé ngủ trên giường nhỏ. Giường ngủ của bọn họ có màn, không gian đủ riêng tư mà con cũng đã ngủ rồi.

Sắp chia ly không thể nào thiếu một đêm ân ái, tuy Cố Uyển rất mệt nhưng ngày hôm sau Tần Chí Quân vừa dậy không lâu cô đã tỉnh, khi màn bị vén lên, cô nhìn thấy người đàn ông đã mặc quân trang nghiêm chỉnh, cúi người lần lượt hôn lên trán ba đứa nhỏ.

Cô nghe thấy anh nhỏ giọng nói với ba đứa bé đang ngủ ngon lành: “Ba phải ra ngoài, ba đứa ở nhà phải ngoan đấy.”

Anh đứng bên mép giường một hồi lâu mới quay đầu nhìn Cố Uyển, thấy Cố Uyển đã tỉnh anh mới ngồi xuống mép giường, xoa xoa mặt Cố Uyển nói: “Ngủ thêm một lúc đi.”

Cố Uyển không tài nào ngủ được, cô nắm chặt tay anh, ánh mắt đầy níu kéo.

Tần Chí Quân sợ những lần chia lìa như vậy nhất, nhiệm vụ ngắn hạn thì Cố Uyển sẽ không như vậy, lúc mới cưới anh phải về đơn vị thì cô cũng không níu kéo anh không buông như vậy, cuối cùng anh đưa cô đến thành phố B trước cả khi xin được nhà cho người nhà.

Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh của nhan tố tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haclong1698
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.